Dưỡng Em Thành Vợ Anh

Chương 3-1




Edit: Tịnh Hảo

Gió lạnh thổi qua ngõ hẻm, ở ngõ hẻm mấy tờ giấy vụn và vài lá rụng cuồn cuộn nổi lên, bầu trời âm u, mây đen dày đặc kéo tới không khí ngột ngạt, chỉ chốc lát sau từng giọt mưa rơi xuống, con mèo hoang tìm kiếm đồ dư trên thùng rác meo meo một tiếng nhảy xuống, như một làn khói không thấy bóng dáng.

Tuần này tuyệt đối là chuỗi ngày đen tối của cô, không chỉ có bởi vì mấy ngày liên tiếp bận rộn, gần tới khả năng cực hạn của cô, cũng bởi vì cô cảm thấy giống như tất cả tiền bối phòng làm việc đều kết hợp chỉnh đốn cô, cô thật sự không hiểu, rốt cuộc là vì sao, vào lúc nào thì cô đắc tội với bọn họ.

Cô nghi ngờ có phải là vì ngày lễ tình nhân đó cô đắc tội Phan Tĩnh Hồng hay không, nhưng Phan Tĩnh Hồng xem ra một chút cũng không giống loại tiểu nhân nham hiểm này, huống chi, Phan Tĩnh Hồng là một trong số ít người không chỉnh cô.

Phó Nhã Thiến ngửa đầu nhìn bầu trời, mặc cho hạt mưa giống như mũi tên bắn vào người, đã mệt đến mức không muốn tránh mưa.

Này lại là một là loại phương pháp chỉnh đốn khác!

Loại thời tiết trời mưa hàng ngày này làm sao cô có thể không mang dù, dù của cô cứ kì lạ đều mất tích, hại cô lúc tan việc cũng phải đến cửa hàng mua lại lần nữa, nhưng hôm sau mang đi, lại mất, sau đó phải về nhà cô mua lần nữa, hai ngày này cô không có tiền mua, không thể làm gì khác hơn là dầm mưa về nhà, tuần này một ngày cô bị thiệt hại một cây dù, trong lúc cô ở nhà vệ sinh nhìn thấy trong thùng rác, đã rách tả tơi rồi.

Tuy thời tiết ở Đài Loan vào đầu xuân và cuộc sống ở New York đối với Phó Nhã Thiến mà nói cũng không cảm thấy lạnh, cô cũng cực kỳ thích nhiệt độ như vậy, nhưng mà có thêm trời mưa thì không giống nhau, loại lạnh này, giống như sẽ thấu vào trong xương.

Cuối cùng, cô vẫn bước chân chạy, đợi đến lúc cô vọt vào cửa chính nhà trọ thì toàn thân đã sớm ướt đẫm.

Lau nước mưa trên tóc và mặt, giọt nước ở trên tóc rơi xuống trán lùi về phía sau khẽ gạt, quần áo ướt đẫm dính vào da, vừa nặng vừa không thoải mái, một trận gió lạnh từ cửa thông gió thổi vào, khiến cô hung hăng rùng mình một cái.

Kéo bước chân mệt mỏi đi lên thang lầu, cô rất muốn chạy như bay lên lầu, thoải mái ngâm trong bồn tắm nước nóng, nhưng cô mệt quá, ngay cả nhấc chân đều đã cực kỳ cố sức, chứ đừng nói chạy như bay.

Phó Nhã Thiến chấp nhận kéo từng bước, thật vất vả leo lên lầu bốn, đang muốn tiếp tục bò lên lầu năm, nhưng bỗng chốc dừng bước lại, kinh ngạc nhìn Đới Dương Trinh ngồi ở thang lầu.

Đôi chân thon dài chuyển hướng, hai tay tùy ý đặt ở phía sau dựa trên cầu thang, khẽ ngước đầu, lông mi rủ xuống, cứ như vậy từ khóe mắt nhìn xuống cô.

“Anh ngồi ở chỗ này làm gì?” Cô không còn hơi sức hỏi.

Đới Dương Trinh cau mày nhìn bộ dáng toàn thân ướt đẫm của cô.

“Cô thật đúng là nhếch nhác, vừa ướt như chuột lột.”

“Haizz, đúng vậy, dù của tôi luôn sẽ bỏ nhà ra đi, thật xin lỗi, hai cây dù của anh cũng bị tôi làm mất rồi, tháng sau lãnh tiền lương tôi sẽ đền cho anh.” Phó Nhã Thiến miễn cưỡng trả lời, vô lực ngồi xuống cầu thang, ngồi phía dưới bậc thang anh, tựa lên đùi anh ở phía sau.

“Này! Cô làm cho tôi ướt rồi!” Đới Dương Trinh quát khẽ, chỉ là không có tránh ra.

“Xin lỗi.” Cô nói, nhưng vẫn không nhúc nhích.

“Đi lên lầu tắm.” Anh đưa tay đẩy cô.

“Tôi cũng rất muốn, nhưng mà tôi lười di chuyển rồi.” Cô vô lực thì thầm, mắt nhắm lại, “Mệt mỏi quá! Không ngờ kinh doanh là nơi khủng bố như thế này, tôi đây một tay mơ quả thật không hề chống đỡ được, rõ ràng trước đó chung sống cũng không tệ, tại sao tuần lễ này tôi chẳng biết sao thành cái đinh trong mắt mọi người, việc gì cũng không hài lòng…”

Đới Dương Trinh cau mày, cô ở phòng làm việc Phẩm Luân đã xảy ra chuyện gì rồi?

Tuần lễ này tới nay, anh thấy cô mỗi ngày đi sớm về trễ, bóng mờ trước mắt càng ngày càng dày, đáy mắt càng ngày càng u ám, đã sớm phát hiện trong công việc xảy ra vấn đề gì, nhưng mà anh nhịn không có hỏi, cũng không muốn dùng lập trường gì đó để hỏi, dù sao bọn họ chỉ là hàng xóm mà thôi, nhưng mà…

“Phó Nhã Thiến, trước lên lầu tắm nước nóng, cô như vậy sẽ bị cảm.” Vẫn là trước mắt xử lý chuyện này trước, chuyện phòng làm việc, có thể tối nay hỏi lại.

Người tựa trên đùi không có phản ứng, anh đưa tay đẩy cô.

“Phó Nhã Thiến! Đứng dậy!” Anh kêu.

“Được rồi được rồi, tôi đứng lên.” Phó Nhã Thiến thở dài, chống đỡ đứng dậy, quay đầu về sau nhìn anh.

“Đúng rồi, anh ngồi ở thang lầu làm gì?”

“Chờ cô đấy!” Đới Dương Trinh nói.

“Chờ tôi làm gì?” Vẻ mặt cô hoài nghi, “Anh làm xong bữa tối rồi, chờ tôi ăn cơm sao?”

Đây là chuyện tốt đẹp duy nhất trong cuộc sống bi thảm ảm đạm này của cô.

“Không phải, hôm nay tôi ra cửa quên mang chìa khóa.”

“Gọi điện thoại kêu người đến mở khóa mở cửa là được rồi, chờ tôi cũng vô dụng, tôi cũng sẽ không mở khóa.”

“Không cần, trong nhà của cô có chìa khóa dự bị nơi này của tôi.” Thay cô gạt tóc ẩm ướt, cô hoàn toàn ướt sũng, cũng không biết tránh mưa sao?

“Hả? Làm sao có thể?” Phó Nhã Thiến ngạc nhiên.

“Bởi vì nhà trọ kia là của tôi.” Đới Dương Trinh nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng lấp lánh tỏa sáng.

“Là của anh? Thì ra ông chủ nói bạn bè chính là anh! Trước đó tại sao anh không nói?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Cô đâu có hỏi.” Đới Dương Trinh nói.

“Nếu trên lầu có chìa khóa dự bị ở dưới lầu, vậy dưới lầu cũng có chìa khóa dự bị ở trên lầu sao?”

“Có.” Lần này miệng Đới Dương Trinh há miệng mở to ra, người này thông minh đấy!

“Vậy thì tốt, lần sau tôi quên mang d đ l q đ chìa khóa, thì có thể tìm anh lấy, mời thợ làm khóa rất mắc đấy, nhất là nửa đêm canh ba, gặp phải người nhân cơ hội lường gạt, vừa không mở được vừa không ổn.”

Đới Dương Trinh ngây ngẩn cả người, anh còn tưởng rằng cô sẽ đòi lại chía khóa đấy chứ, dù sao căn cứ vào suy tính an toàn.

Đây mới là phản ứng bình thường mới đúng chứ?

“Ha ha!” Anh không nhịn được cười to, không xong không xong, phải làm gì đây, anh càng ngày càng thích cô rồi! “Hôm nay đổi lại là cô mời tôi ăn cơm tối đi!”

“Ơ ơ? Tại sao?”

“Này này này! Mấy ngày nay đều là tôi mời cô, cô cũng nên hồi báo một chút đi! Cô người này rất không hiểu được có qua có lại đấy!” Anh liếc nhìn trừng cô, “Tôi cũng không ngại cô nấu đồ khó ăn đâu.”

“Ồ, vậy cũng không thể đợi tôi lãnh tiền lương dẫn anh đi ăn cơm sao?” Phó Nhã Thiến chắp tay trước ngực, có chút đáng thương hỏi, bây giờ cô đã có thể lĩnh hội đầy đủ tình cảnh khom lưng vì năm đấu thóc rồi.

Đới Dương Trinh cau mày, tình trạng kinh tế của cô kém như vậy sao?

“Chậc, được rồi, chờ cô lãnh tiền lương trước, tạm thời thì do tôi tới cho cô ăn!” Anh nói.

Thời gian kéo dài cô rất vui vẻ, nhưng mà…

“Đồ ăn gì hả, nói giống như… Ha… Ắt xì!” Phó Nhã Thiến hắt xì một cái thật to.

“Hay là đi tắm trước đi!” Anh đứng lên, cũng thuận tay kéo cô lên, “Đi thôi! Mau đi lên lầu thay quần áo ướt rồi xuống, tắm ngăm nước nóng.”

“Ờ?” Tay lạnh buốt được bàn tay ấm áp của anh nắm, từ trước tới giờ cô không cảm thấy tay mình nhỏ, nhưng mà anh lại có thể hoàn toàn bao bọc tay của cô, loại cảm giác này, khiến lòng của cô nặng nề giật mình.

“Tôi… Tự tôi sẽ đi, không cần anh kéo tôi!” Lần đầu tiên trong đời Phó Nhã Thiến cảm nhận loại tâm tình xấu hổ này, bất quá chỉ là một tầng lầu mà thôi, đợi cô nói xong, người đã tới cửa rồi.

“Chìa khóa.” Bàn tay không buông cô ra, mà là đưa một tay khác.

“Tự tôi… Ắt xì!” Lại nhảy mũi, còn phun ra một chút nước mũi, vừa lúc phun trên bàn tay to duỗi ở trước mặt cô, “A…” Vô cùng lúng túng!

Tay đòi chìa khóa biến mất một lát, tiếp theo là một khăn tay xuất hiện, cũng trực tiếp xoa mũi của cô.

“Mở cửa nhanh đi.” Anh nói.

Phó Nhã Thiến cảm thấy rất mất thể diện, vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa vào nhà, anh nhìn cũng không nhìn liếc mắt căn phòng trống rỗng của cô, trực tiếp lôi kéo cô đi vào phòng tắm, mở nước nóng ra, chỉnh nhiệt độ xong, liền kéo cô tới phía dưới vòi sen.

“Anh… Anh đừng như vậy, tự tôi… Khụ khụ…” Phó Nhã Thiến bị sặc nước.

“Câm miệng.” Giọng điệu Đới Dương Trinh bình thản nói, xoay người đến bồn tắm lớn bên kia xả nước nóng.

Phó Nhã Thiến đứng dưới vòi hoa sen, nhìn anh ngồi bên mép bồn tắm, bóng lưng đưa tay lấy nước ấm; đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút thân mật, đây cũng là cảnh tượng của tình nhân hoặc là vợ chồng!

“Ắt xì!” Cô lại hắt xì, không xong rồi, mới vừa rồi ở dưới lầu quá lâu, cô chắc bị cảm rồi.

“Nước đủ rồi, đi vào nhanh một chút.” Đới Dương Trinh nói.

“Anh đi ra ngoài trước.” Anh đứng lỳ ở đây, làm sao cô ngâm nước nóng đây! Mặc quần áo sao?

“Ha… Ắt xì! Ắt xì!”

Đới Dương Trinh nhíu mày, thấy cô vẫn nhảy mũi, liền xoay người rời khỏi phòng tắm, còn thuận tay giúp cô đóng cửa lại.

Sau khi anh rời khỏi đây, Phó Nhã Thiến lập tức tắt vòi hoa sen, nhảy vào trong bồn tắm, mới bắt đầu cởi quần áo.

Thoải mái dựa về phía sau, nước ấm làm ấm cơ thể lạnh rét của cô, tuy nhiên có thể vì thời gian đã tối.

Thở ra, cô chậm rãi nhắm mắt lại.