Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 30




A Na Côi mất tóc mà trái tim cũng như bị khoét mất, lập tức nổi điên, bày ra tư thế đánh lộn với người khác ở Nhu Nhiên, dùng đầu húc Đàn Đạo Nhất lảo đảo, ngoạm lấy miếng da trước ngực chàng cắn. Nàng nổi cơn dữ tợn, cú cắn này nghiến xuống, tia máu đã nhuộm thấm vạt áo sa mỏng của Đàn Đạo Nhất. Đàn Đạo Nhất nhịn đau, ôm A Na Côi đang giãy đành đạch, cưỡng ép bưng mặt nàng lên, nói: “Miệng muội chảy máu rồi.”

A Na Côi bị chàng nắm mặt không cử động được, mắt như muốn phun ra lửa, bọt máu đỏ thẫm uốn lượn chảy ra từ khóe miệng, nàng hãy còn đang lúng búng la lối: “Muội giết huynh!”

Ngón cái Đàn Đạo Nhất lau vết máu trên khóe miệng nàng, cẩn thận kiểm tra, nhíu mày nói: “Muội dùng sức quá mạnh, chân răng bị nứt rồi.” Đoạn kéo A Na Côi về phòng, cầm một chiếc khăn lụa sách sẽ bịt chặt miệng cho nàng.

A Na Côi bị ép ngẩng đầu, trong miệng nồng nặc mùi máu tươi, ra sức lắc lư đầu – Gió sớm đầu hạ mát mẻ phất qua cần cổ trống không, nàng lại hoen đỏ mắt, đẩy mạnh tay Đàn Đạo Nhất ra, xoay người toan chạy ra ngoài.

Đàn Đạo Nhất thấy nàng bất chấp như vậy cũng hơi giận, ném khăn lụa dính máu đi, lạnh nhạt nói: “Muội cho rằng với ngoại hình bây giờ, hoàng đế còn chịu để mắt đến muội ư?”

A Na Côi nhìn chàng với ánh mắt hận thấu xương, cố vùng vẫy mấy cái, mắng: “Muội hận huynh!” Sau cùng không địch nổi sức lực của Đàn Đạo Nhất, dần dần nhụt chí, nàng ngồi ở mép giường, ngẩn người.

Đàn Đạo Nhất đổi một cái khăn khác bịt miệng cho nàng, im lặng nhìn nàng, trong con ngươi đen láy hiện lên đôi chút áy náy.

“Tóc sẽ mọc lại nhanh thôi,” Đàn Đạo Nhất dịu giọng trấn an nàng, “Dẫu muội không bao giờ mọc lại tóc nữa, ta cũng sẽ mãi thích muội.”

A Na Côi lập tức đẩy chàng ra, “Muội không cần!” Vừa kích động lên là hàm răng lại đau nhức, nàng ngậm chặt miệng, lên giường xây lưng về phía Đàn Đạo Nhất, nằm xuống.

Đàn Đạo Nhất ngồi xuống mép giường nhìn nàng, đang cân nhắc xem nói gì thì một sa di đi vào sân, nói muốn mời chàng đến chính điện thương thảo cùng chủ trì về nghi thức quy y ngày mai. Đàn Đạo Nhất chẳng buồn ngó ngàng, đóng cửa phòng, leo lên giường nằm phía sau A Na Côi. Chàng thử ôm eo nàng, A Na Côi không phản kháng, chàng lại gảy gảy mái tóc ngắn cứng châm chích của A Na Côi, A Na Côi “chát” một tiếng, cánh tay hất chàng ra.

Đến bóng lưng của nàng cũng tức giận.

Đàn Đạo Nhất không nhịn được, bật một tiếng cười nho nhỏ, chàng ôm A Na Côi vào lòng, nói: “Ngày mai ta cũng biến thành xấu xí rồi, muội sẽ không cười nhạo ta chứ?”

A Na Côi không tiếp lời, Đàn Đạo Nhất ủ dột nhìn cái gáy trắng trẻo vẫn còn một ít lông măng li ti của nàng, lại nói: “Trận Hoạt Đài đại bại, phụ thân dốc lòng dốc sức vẫn đánh không lại binh mã tinh nhuệ mạnh mẽ của Bắc triều… Vương Phu còn đang hỗn chiến với phản quân, nếu có một ngày binh lính quân địch vào thành Kiến Khang, dân chúng toàn thành sẽ chỉ có thể mặc chúng chém giết, tạm thời trong chùa này vẫn còn ở được, chúng ta đợi sau này ổn định rồi hẵng im ỉm rời đi, muội muốn đi đâu thì đi đó, không được ư? Vinh hoa phú quý đâu thể quan trọng bằng tính mạng?”

A Na Côi cúi đầu trầm mặc hồi lâu, xoay người lại, nhưng mí mắt vẫn cụp xuống. Nàng kéo vạt áo Đàn Đạo Nhất ra xem dấu răng nàng cắn ra mới rồi. Dấu răng ngập sâu trong da thịt, máu ứ hơi ngả tím. A Na Côi chọc mạnh vào dấu răng, Đàn Đạo Nhất nắm lấy ngón tay nàng, khẽ nhay nhay.

A Na Côi chớp mắt, chỉ vào phật bạch ngọc trước cửa sổ, “Dung mạo cái tượng ngọc kia giống huynh quá.”

Đàn Đạo Nhất ừ một tiếng, “Đó là tượng của mẫu thân ta.” Vì chàng ngày đêm vuốt ve nên tượng ngọc sáng bóng trơn tru như ánh trăng.

A Na Côi ngây người một lúc, vẫn rầu rĩ không vui, rút ngón tay về, nàng lại quay lưng về phía Đàn Đạo Nhất, im lặng. Chàng lại xoa mặt nàng, nàng không cự tuyệt nữa. Đàn Đạo Nhất yên lòng, chạm môi lên lông măng ở gáy nàng.

Đêm đó, hai người hòa hảo như ban đầu, thiếu niên ăn quen bén mùi, siêng năng thăm dò cơ thể của nhau. Đáng tiếc, đêm vui ngắn chẳng tày gang, tiếng chuông văng vẳng vang lên, đã là lúc ban mai hé rạng. Đàn Đạo Nhất bần thần trên giường chốc lát rồi ăn mặc chỉnh tề đi tới chính điện.

Pháp đàn đã được bày biện xong, chuông trống trên sảnh đồng thời vang lên, hoàng đế phái cung sử đến, lục tục bưng đồ cúng, hương nhang vào chùa, Huyền Tố ngồi trên pháp tọa mỉm cười với Đàn Đạo Nhất. Sau khi cung sử kia đọc xong chiếu thư của hoàng đế, Đàn Đạo Nhất được dẫn tới trước mặt Huyền Tố. Cà sa bằng gấm khẽ phe phẩy, Huyền Tố nhìn Đàn Đạo Nhất được khói xanh vấn vít tôn lên hình dong thanh tú, vuốt cằm nói: “Đạo Nhát, cởi khăn quấn đầu của con xuống đi.”

Đàn Đạo Nhất cảm thấy rất mâu thuẫn với chuyện quy y này, bởi đã tình đầu ý hợp với A Na Côi, lúc này sắc mặt lại chẳng hề tối tăm, ngược lại, vô cùng bình tĩnh, tháo khăn đầu xuống, đặt vào khay bên cạnh, đang định cúi đầu, chợt thấy đằng sau màn che bên cạnh tượng Phật Thích Ca, A Na Côi bọc khăn trùm đầu, chen chúc trong đám sa di hóng hớt, ánh mắt trong veo nhìn chàng chằm chằm.

Bị Đàn Đạo Nhất phát hiện, ánh mắt nàng lóe lên tia né tránh, quăng màn che nắm chặt trong tay ra, chen qua đám đông bỏ chạy.

Đàn Đạo Nhất thốt nhiên đứng bật dậy, tay Huyền Tố bị hẫng, chỉ thấy chàng bỏ mặc đám đông trong sảnh, sải bước chạy ra ngoài điện đuổi theo. Trên thềm đá, chàng buột miệng hô to: “A Tùng!”

A Na Côi không nghe thấy, phi vọt ra ngoài chùa.

“Đạo Nhất,” Huyền Tố gọi một tiếng, Đàn Đạo Nhất hồi thần, ngơ ngẩn quay lại trước pháp tọa.

Huyền Tố từ ái vuốt mái tóc dài đen mềm của Đàn Đạo Nhất, ôn tồn niệm lời kệ: “Đại đạo mênh mông, dứt bỏ lo nghĩ. Hết thảy nhân quả, đều như mộng ảo. Cái tên Đạo Nhất này là ta đặt cho con, vừa hay đệ tử của ta cũng xếp đến lứa chữ Đạo rồi, con vẫn lấy tên Đạo Nhất đi.” Ông nhặt dao cạo lên, đích thân cạo tóc cho Đàn Đạo Nhất, nói: “Bệ hạ gia ân, đặc biệt ban cho con làm thủ tọa chùa Thiên Bảo, từ nay về sau, con chính là Đạo Nhất pháp sư.”

Nhận độ điệp xong, đợi chúng tăng trong chùa lần lượt bái kiến rồi, Đàn Đạo Nhất về liêu phòng xem, phật bạch ngọc đã bị A Na Côi đập tan nát, màn trướng bị vò ném lộn xộn khắp nơi, cứ như gió táp vừa đi qua.

Đàn Đạo Nhất ngồi xuống mép giường, chờ đến hoàng hôn, A Na Côi vẫn không về. Hai gia nô cũng cạo tóc theo chàng, làm sa di, được ban cho tên Thường An, Thường Lạc. Thường Lạc đứng trông ở cửa ra vào, hỏi: “A Tùng đi chùa Thê Vân rồi, có cần gọi nàng ấy về không ạ?”

“Không cần.” Đàn Đạo Nhất lạnh nhạt nói, nhặt từng mảnh ngọc vỡ dưới đất lên, cất đi.

Hoàng hậu nhìn A Na Côi trước mặt, hàng mày dài mảnh nhíu lại, ngoài thất vọng thì còn thấy hơi buồn cười, “Cứ tưởng cô thật sự lanh lợi thế nào, hóa ra cũng chỉ được cái lợi hại ngoài miệng vậy thôi,” Sao có thể trông chờ nàng kéo được Lưu chiêu dung xuống chứ? Hoàng hậu lắc đầu, lệnh cho A Na Côi bọc lại mái tóc dài ngắn bất nhất của nàng, “Kì quặc quái dị, bệ hạ không lọt mắt đâu, ngươi vẫn nên quay về nhà họ Đàn đi.”

Trong ánh mắt khác thường của mọi người, A Na Côi vẫn rất bình tĩnh, nàng cố chấp cầu xin hoàng hậu, “Em không muốn trở về nhà họ Đàn, điện hạ thu nhận em đi.”

Hoàng hậu như vỡ lẽ, “Cô đã biết Đàn Tế bại trận rồi?”

A Na Côi lắc đầu, nom mù tịt không biết trạng huống, “Lang chủ bại trận rồi ạ?”

Còn trẻ con lắm. Hoàng hậu nghĩ bụng, xẻ đàn tan nghé, một khi Đàn Tế bị trị tội, người nhà họ Đàn đều sẽ gặp tai ương, thị cũng dậy lên chút thương hại dành cho A Na Côi, gật đầu cực kì khoan dung độ lượng, “Vậy cô theo ta trước đi.”

Sau khi theo hoàng hậu, thái độ của A Na Côi an phận lạ thường, từ sớm đến tối đều đàng hoàng chép kinh tập viết trong phòng – già nửa là muốn lấy lòng hoàng hậu, non nửa là sợ bị người khác trông thấy tóc mình sẽ rước phải chế nhạo. Không đến mấy ngày, miệng nàng cũng có thể đọc được mấy câu thơ rồi. Hoàng hậu thích tính cách ngay thẳng của nàng, thường gọi nàng đến trò chuyện giải sầu. Không qua nửa tháng, tin tức từ Chung Ly truyền đến, Đàn Quyên cầm đầu phản quân, thoát khỏi sự truy kích của Vương Phu, chạy lên phía Bắc Hoàng Hà tìm tới Bắc triều. Bấy giờ Bắc triều vừa giành lại được Hoạt Đài, thu phục mấy vạn nhân mã của Đàn Quyên càng như hổ thêm cánh, vượt qua Hoàng Hà dẫn quân xuống Nam, có vẻ như muốn xâm lược Nhữ Dương, Bành Thành.

Hoàng đế nổi trận lôi đình, gạt phăng chồng chiến báo xuống trước mặt Vương Phu, mắng xa xả: “Đàn Tế ngăn địch ở Bành Thành, ông không đi giúp ông ta mà dẫn quân hồi kinh làm gì? Chẳng lẽ sợ trẫm ở Kiến Khang ăn không ngon, ngủ không yên sao?”

Vương Phu là cố mệnh đại thần mà lại bị hoàng đế mắng mỏ cả ngày, mất sạch thể diện. Ông ta nhíu mày rất chặt, đáp: “Bệ hạ, Nam Dự Châu và Nam Nhữ Âm liên tiếp có dân nổi loạn, chỉ e thứ sử có lòng dạ khác, thần không hồi kinh, e rằng sẽ có kẻ thừa dịp trong kinh trống vắng mà làm loạn.”

Hoàng đế trợn mắt trừng trừng nhìn Vương Phu, môi trên lún phún ria mép nhếch lên, là biểu cảm ngoài cười trong không cười, “Ông sợ Kiến Khang có biến, hay là sợ đi Bành Thành tiếp viện rồi, lỡ Đàn Tế lại bại trận thì ông cũng bị liên lụy?”

Vương Phu vội vã dập đầu, “Thần không dám ôm tư tâm như thế.”

“Ai mà chẳng có tư tâm.” Hoàng đế chậm rãi nói, sai người thu dọn chiến báo vung vãi khắp sàn, y tự mình đỡ Vương Phu dậy, ôn hòa nói: “Trẫm biết, hoàng hậu thường trú trong chùa, Vương gia các ông đều oán giận, cho rằng trẫm lạnh nhạt với nàng – Trẫm sẽ phái người đón hoàng hậu về ngay bây giờ, đại tướng quân đã hài lòng chưa?”

Vương Phu hơi biến sắc, “Thần tuyệt đối không phải vì hoàng hậu…”

Hoàng đế cười ha hả, thần sắc bất thường, “Vậy trẫm phế bỏ hoàng hậu, đại tướng quân cũng sẽ không phản đối đâu nhỉ?”

“Chuyện này…” Vương Phu bị hoàng đế châm chọc không sao trả lời được, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Hoàng đế cười một tiếng giễu cợt, dường như ngộ ra một ý tứ nào đó từ vẻ mặt Vương Phu, sắc mặt y lạnh xuống, phất tay áo bỏ đi. Vương Phu lập tức đánh mứt ra hiệu với nội thị hai bên, một nội thị bám theo sau quan sát, trở lại ghé vào tai Vương Phu thì thầm, “Lại đến chỗ Lưu chiêu dung.”

Vương Phu giận mà không có chỗ trút, sau khi rời cung bèn đến thẳng chùa Thê Vân, mắng cho hoàng hậu một trận. Hoàng hậu đỏ gay mặt, tức tối nói: “Bệ hạ không chịu đón con…”

“Cửa cung có khóa hả? Bệ hạ không tới đón con, con không biết tự hồi cung à?” Vương Phu vừa ác chiến mấy tháng, sức cùng lực kiệt, cứ nghĩ đến chuyện chịu nhục ở ngự tiền là lại tức đến tay chân run bần bật, “Lưu Ứng Viên chưa lập được một tấc công nào mà đã liên tiếp được gia phong! Con còn mải giữ thể diện nữa thì ngôi vị thái tử cũng sắp chắp tay nhường người khác rồi đó!”

Ấn đường hoàng hậu nảy thịch, ánh mắt chợt sắc bén như đao kiếm, “Bệ hạ đã nói rồi…?”

Vương Phu lắc đầu cười khổ, “Con và bệ hạ phu thê chẳng ra phu thê, trái lại còn giống kẻ thù hơn, đó chẳng phải chuyện sớm muộn ư?”

Hoàng Hậu nhanh chóng ra quyết định, lập tức sai cung tì thu dọn hành lý, chuẩn bị hồi cung. A Na Côi mặc áo kép vải xanh, ngồi cùng hai cung tì trên xe bò, đằng trước là phượng liễn của hoàng hậu, chạm vàng chạm bạc, quạt lông trĩ đỏ son được gió hè lồng lộng thổi rung lên rào rào. Trái tim A Na Côi cũng nảy lên thình thịch.