Đương Đại Luật Sư Ngộ Đáo Tiểu Mao Tặc

Chương 31




Edit: Mimi

Beta: Chi

*****

Hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thổi vào miệng đối phương — Triệu Cách Phi nhớ lại kỹ thuật hô hấp nhân tạo, vừa thổi vừa dùng lưỡi ngăn chặn đầu lưỡi Diệp Đề lại, để không khí có thể thuận lợi lọt xuống phổi. Sau bốn năm lần như thế, Tiểu Diệp rốt cuộc cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà… bắt đầu mãnh liệt ho khan…

“A!” “A!”

Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên trong căn phòng vắng tanh, tối om như mực. Một cái là tiếng Triệu Cách Phi kêu đau, mà cái còn lại chính là tiếng Tiểu Diệp hô hoán gọi người.

Triệu Cách Phi bụm mặt che đi đầu lưỡi bị Tiểu Diệp bất thình lình cắn cho chảy máu, đau đến nói không nên lời. Trong khi đó, Tiểu Diệp đồng chí vừa tỉnh lại sau mấy phút hôn mê liền phi thường mẫn cán với chức trách cảnh vệ của mình, một phen đẩy người kia xuống đất, ngẩng đầu hô to: “Người đâu! Có kẻ trộm xông vào! Mau gọi cảnh sát đi!!”

Sau khi vinh quang bị thương ở lưỡi, Triệu Cách Phi lại bị tấm thân ngàn cân của người nọ đè lên, đau càng thêm đau, bởi thế căn bản không có biện pháp lên tiếng ngăn cản hành động hô hoán bắt trộm này. Thấy Diệp Đề lớn họng gọi người, Triệu Cách Phi chỉ đành cái khó ló cái khôn mà xuất ra chiêu thức lỗi thời nhưng phi thường hiệu quả, đó là — hô hấp nhân tạo!

“Ưm ưm…” Quả nhiên Diệp Đề bị hôn đến sững sờ, một mực tập trung phản kháng xâm lực trên môi, vì thế lực tay và sức nặng thân thể cũng đồng thời lơi lỏng. Ngay lúc đó, Triệu Cách Phi nhắm chuẩn thời cơ xoay người, đem Diệp Đề đặt ở dưới thân.

“Suỵt, đừng kêu, là anh…” Triệu Cách Phi thấp giọng nói, miệng lưỡi vẫn còn có chút thiếu linh hoạt.

“Chính là bắt cái thằng trộm háo sắc nhà mày!” Bởi vì Triệu Cách Phi nói năng không được tròn âm rõ chữ, cho nên Tiểu Diệp không nhận ra vị trên thân lúc này thế nhưng lại là anh Triệu mà cậu hằng yêu mến. Không hề nao núng cho một chân lên, Diệp Đề dùng đầu gối hung hăng thúc vào khe hở giữa hai chân Triệu Cách Phi.

Lần này Triệu Cách Phi đau đến mặt mũi cũng trắng bệch cả ra, muốn kêu lên cũng kêu không thành tiếng. Anh cứng đờ há miệng, thầm nghĩ đêm nay anh có làm gì đâu? Thật sự là anh không làm gì cả cơ mà????

Đệt mợ, chính mình cái gì cũng không làm, vì sao lại đen như vậy????

Đại luật sư Triệu bị đau đớn và uất ức thực tự nhiên đem tất cả bực bội ném lên trên người của Diệp Đề. Vì thế anh cũng chẳng quan tâm đến tổn thương trong tâm hồn và… trên cơ thể, gia tăng khí lực vây hãm người dưới thân, mạnh mẽ áp môi xuống — hôn em đến tối tăm trời đất, xem em còn dám nghĩ ra cái chủ ý lệch lạc nào!

“Ưm… Cứu mạng! Anh Triệu, cứu em…” Diệp Đề dường như dùng đến tất cả khí lực trên thân để giãy dụa, miệng cũng không ngừng kêu cứu. Cậu sợ. Hiện tại cậu đã chẳng quan tâm đến việc báo cảnh sát bắt trộm nữa, cảm giác kinh hãi khi bị một “người xa lạ” xâm phạm cứ thế bao trùm toàn bộ tâm trí cậu. Vào thời khắc mấu chốt này, trong đầu Diệp Đề chỉ hiện lên một bóng người, mà ngoài miệng cũng chỉ gọi duy nhất một cái tên: Anh Triệu!!

Triệu Cách Phi sửng sốt một hồi, sau đó ôn nhu ôm lấy Diệp Đề, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng thì thầm: “Đừng sợ, là anh! Tiếng của anh mà em cũng không nhận ra sao??”

“Anh, anh Triệu??” Cuối cùng cũng nhận ra.

“Còn không biết? Quỷ con đáng chết, hại anh thật thảm.” Triệu Cách Phi ôm miệng rầu rĩ nói — kỳ thực, trên người anh có chỗ còn đau hơn, chỉ là không tiện nói ra thôi.

“Anh, sao anh lại tới đây? Em không biết là anh…” Diệp Đề có chút thẹn thùng: vừa rồi mình không đá anh Triệu tới mức thoát vị đĩa đệm (*) đồng thời hỏng luôn nửa dưới đấy chứ? Mỗi ngày trên TV đều quảng cáo về loại bệnh này…

(*) Thoát vị đĩa đệm: đại khái là cái đĩa đệm ở giữa các đốt xương cột sống nó lệch ra. -_- cơ bản đá cũng không lệch được:v:v Tiểu Diệp cần phải được bổ túc văn hóa:v

“Thôi thôi, đều là lỗi của anh.” Triệu Cách Phi bởi vì có nỗi khổ trong lòng nên thực khó mà mở miệng, sau vụ việc lần này, anh đã sâu sắc hiểu được cái gì gọi là “tự làm bậy không thể sống” rồi. Xuýt xoa vài tiếng xong, anh đứng dậy, đi mở đèn rồi ngồi xuống ghế sa lông.

“A! Anh Triệu, anh chảy máu rồi!” Dưới ánh đèn huỳnh quang, Diệp Đề thấy rõ bộ dáng chật vật của Triệu Cách Phi, không khỏi hô lên một tiếng. Cậu vội vàng chạy tới chỗ bình nước, rót một chén đầy, sau đó lấy một tờ khăn giấy đưa qua: “Anh súc miệng đi…”

“Suýt thì cắn đứt lưỡi anh rồi, không thể ngờ được em thế mà rất mạnh mẽ.” Triệu Cách Phi cười khổ, súc miệng rồi lại oán giận vài câu — kỳ thực, anh càng muốn nói là em rất mạnh mẽ, suýt nữa thì đá gãy luôn phần bên dưới của anh rồi…

“Em thật sự không biết là anh…”

“Anh hiểu. Nếu em biết, hẳn là sẽ không đối xử với anh như vậy.” Triệu Cách Phi cười cười: “Đời này anh được khen “háo sắc” hai lần, đều là sau khi gặp em mới có được vinh dự ấy.”

“Anh Triệu, anh đừng để trong lòng nha, kỳ thực háo sắc là một từ mà em dùng để khen người, không giống như ý tứ người khác vẫn nói đâu.” Diệp Đề nhỏ giọng giải thích.

“À, thế thì thực cám ơn em.” Triệu Cách Phi súc miệng xong, lại sát sát lau lau một chút — đầu lưỡi vẫn còn ran rát, nói chuyện tương đối khó khăn. Cũng may bộ vị này rất nhanh lành, anh đã không còn đau như ban đầu nữa.

“Mà… Chỗ kia không sao chứ?” Diệp Đề lo lắng nhìn vào giữa hai chân Triệu Cách Phi. Chỉ thấy đối phương có phần xấu hổ mà cúi đầu, nói: “Cũng để lại chấn thương tâm lý đấy. Em thúc mạnh như vậy, bây giờ còn đau lắm nè. Về sau có khi thật sự không dùng được nữa…”

“Không thể nào… Em lên gối mạnh vậy sao?” Diệp Đề thoắt cái tái mặt, không khỏi ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sa lông, trong lòng nóng như lửa đốt mà nhẹ nhàng xoa nắn dục vọng của Triệu Cách Phi: “Thật sự đau đến vậy sao? Có khi nào hỏng luôn rồi không… Anh Triệu, chúng ta đi bệnh viện đi… em thực sự không cố ý…”

“Anh biết em không cố ý, nhưng mà…” Triệu Cách Phi nhíu mày, thấp giọng rên rỉ một tiếng: nhóc trộm này thật không phải là cố ý sao?? Cậu ta thật sự không cố ý nắn nắn bóp bóp cái bộ vị đang rất căng thẳng kia của mình??

“Anh Triệu… Về sau anh… anh còn có thể háo sắc được không??” Diệp Đề ngẩng đầu nhìn người nọ, trên khuôn mặt ửng đỏ tràn đầy cảm giác xấu hổ tột cùng.

Triệu Cách Phi bực bội nện một cú xuống ghế sa lông, một phen lao tới chỗ Diệp Đề, thẳng tay kéo người lên ghế — Hôm nay vốn dĩ anh muốn giải thích rõ ràng với cậu rồi sau đó đón cậu về nhà, chứ căn bản không nhảy một mạch tới bước này! Thế nhưng phản ứng của nhóc trộm hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh. Tất cả chỉ là vô tình? Thật vậy sao?

“Không cần chờ đến sau này, còn có thể háo sắc hay không, em thử luôn bây giờ, chẳng phải sẽ biết sao…” Triệu Cách Phi kéo Diệp Đề vào trong ngực, dán sát lỗ tai cậu mà nói. Diệp Đề khe khẽ nhích người sang một bên, thấp giọng đáp lời: “Anh Triệu muốn thử thì thử đi, cũng tại em đã biến anh thành như vậy…”

Ông trời ơi, ông có cần phải phái một kẻ không thể nhìn ra được là thiện lương khờ dại hay quỷ kế đa đoan như thế này, để tới đây đùa giỡn tôi không?

“Diệp Đề, thực ra anh tới là vì muốn nói vài câu…” Triệu Cách Phi hôn nhẹ lỗ tai người nọ, bàn tay không an phận mà lần mò vào trong quần áo đối phương, men theo thắt lưng tinh tế mà trượt ra đằng trước: “Anh không có bệnh gì hết, cái tách kia không phải thuốc Đông y, mà là cà phê, một loại đồ uống phương Tây. Chẳng qua anh không thích uống cà phê ngọt, nên mới không bỏ thêm đường…”

“Thật sao?” Diệp Đề vui vẻ quay đầu, thiếu chút nữa thì đụng vào cằm Triệu Cách Phi: “Thế thì em yên tâm rồi, anh Triệu sẽ không chết. Em còn tưởng anh mắc bệnh nan y nào đó, không muốn cho người khác biết…”

“Sức tưởng tượng của em cũng rất mạnh đi…” Triệu Cách Phi cười khổ, trong lòng âm thầm bội phục đầu óc của cậu nhóc này, mà ngón tay thì lặng lẽ mò đến trước ngực đối phương, dùng sức kẹp một phát vào hạt nhỏ nhô lên ở bên trái.

“Á… Anh Triệu, anh làm gì vậy…” Diệp Đề nhịn không được mà rên một tiếng, thân thể tựa hồ có chút nhũn ra.

“Làm sắc lang đấy…” Triệu Cách Phi cười cười, bàn tay đặt trên hạt đậu nhỏ lại càng không an phận: “Anh còn muốn nói… Lần trước, lừa em lên giường là lỗi của anh. Bởi vì nghĩ đến một vài chuyện cũ trong quá khứ cho nên tâm tình vô cùng không tốt, vì thế mới… Kỳ thực, anh không phải là kẻ háo sắc, em có tin không?”

“Không tin!” Diệp Đề gắng sức hít sâu một hơi rồi mới đáp lời. Cậu tưởng rằng mình nói rất lớn tiếng, song thực ra hơn phân khí lực đều bị khoái cảm trước ngực làm cho tiêu tán.

“Em không tin, anh Triệu tốt như vậy, sao có thể không phải sắc lang?” Nhóc trộm họ Diệp tràn đầy căm phẫn.

Triệu Cách Phi sửng sốt: Cái này… được người khác “khích lệ” như vậy, đúng thật là khó mà quen nổi nha…

“Không tin thì thôi.” Triệu Cách Phi bất đắc dĩ. Hiện tại anh có làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng có bao nhiêu sức thuyết phục, đây không phải vấn đề tín nhiệm của Diệp Đề đối với anh.

Để môi hôn tinh tế chầm chậm lướt trên gương mặt Diệp Đề, Triệu Cách Phi vô cùng chuyên chú nhấm nháp đầu lưỡi thơm ngọt của cậu — Vết thương âm ỉ đau nhức nơi đầu lưỡi không chịu nổi sự quấn quýt kịch liệt, ngược lại nụ hôn nhè nhẹ mà kéo dài như thế này lại càng khiến anh cảm thấy ngứa ngáy hơn. Mới đầu Diệp Đề còn có chút xấu hổ mà né tránh, sau lại bị đầu lưỡi linh hoạt của Triệu Cách Phi quyến rũ thành công, rốt cuộc gia nhập vào đội ngũ tác chiến. Thanh âm ướt át vang lên giữa màn đêm yên tĩnh, vừa tình sắc lại vừa ấm áp khôn cùng.