Đường - Đa Lê

Chương 93: Pháo hoa




Lần đầu tiên nhận ra Cảnh Ngọc có thể có khiếm khuyết về mặt cảm xúc là sau khi một buổi tiệc kết thúc. Vì có sự hợp tác trong công việc và học tập, gần đây Cảnh Ngọc tiếp xúc khá nhiều với Hilger.

Klaus không cho rằng cậu sinh viên trẻ tuổi bốc đồng kia có thể mang đến mối đe dọa gì cho mình. Nhưng chỉ vài tháng trước, Klaus vẫn còn có thể dùng giọng điệu trò chuyện để nói với Cảnh Ngọc về những người theo đuổi khác của cô.

Khi ấy, ngài Klaus sẽ không xem những chuyện như vậy là đáng bận tâm. Nhưng hiện tại, anh đã bắt đầu cố gắng đặt dấu bằng giữa "người theo đuổi" và "mối đe dọa".

Thật là tệ hại.

Tệ hơn nữa, Klaus phát hiện ra rằng trong đầu Cảnh Ngọc hoàn toàn không tồn tại khái niệm "tình yêu".

Có lẽ cô không có cảm xúc đó.

— Dẫu cho thần Cupid cầm cây cung vàng nhỏ chạy theo cái mông nhỏ đáng yêu của cô mà bắn điên cuồng, cô vẫn khéo léo tránh được hết thảy.

— Biết đâu, cô thậm chí còn dùng túi vải để trùm đầu thần Cupid, cướp sạch toàn bộ cung vàng, rồi nấu chảy để đúc thành một quả trứng vàng, nhanh chóng giấu dưới bụng rồng mà hân hoan ca hát.

Klaus biết rằng với ràng buộc từ hợp đồng, Cảnh Ngọc chắc chắn sẽ không có bất kỳ giao dịch nào với Hilger ngoài tiền bạc.

Nhưng khi thấy Hilger cởi áo trước mặt Cảnh Ngọc, khoe ra cơ bắp nhỏ mà cậu ta đã dày công rèn luyện trong phòng gym, Klaus vẫn không thể tránh khỏi chút khó chịu.

Chỉ là một chút thôi.

Những chàng trai trẻ xăm những hình ngớ ngẩn trên người mình thì có gì đáng nhìn chứ?

Klaus không biết Hilger đã xăm hình gì, nhưng anh tin rằng ở độ tuổi ấy, phần lớn những hình xăm của các cậu trai trẻ đều sẽ khiến họ phải hối hận sau này.

Ví dụ như bạn học của Klaus thời đại học, vào ngày trưởng thành đã để thợ xăm một hình mèo lên người.

Klaus cũng có hình xăm – đóa mẫu đơn trắng mang tên "Cảnh Ngọc", được những nghệ nhân trồng hoa người Trung Quốc tạo ra, nổi bật rõ ràng trên cơ bụng anh. Thật trùng hợp làm sao, cô và hình xăm của anh lại có cùng một cái tên.

Cảnh Ngọc hôn lên hình xăm, Klaus lại nắm lấy mái tóc cô. Anh chưa từng cảm thấy mâu thuẫn như vậy, vừa muốn cô cúi đầu, lại vừa muốn nâng cô lên.

Dạy dỗ cô, chăm sóc cô.

Yêu cô một cách dữ dội, yêu cô một cách dịu dàng.

Klaus đón nhận những thay đổi mà Cảnh Ngọc mang đến một cách không mấy bình tĩnh. Nhưng so với những điều ấy, còn có một chuyện khác khiến anh lo lắng hơn.

Đó là bác sĩ tâm lý trước đây của anh, Maxim.

Trong lần gặp đầu tiên, cả hai đã nhận ra nhau, nhưng đều chọn cách không nhắc đến quá khứ đau buồn thời thơ ấu.

Không ai trong họ nói gì cả.

Klaus cho rằng trong tình huống này, Maxim không còn phù hợp để tiếp tục làm bác sĩ tâm lý của anh – mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân nên đơn thuần chỉ là mối quan hệ điều trị, không cần thêm bất kỳ sự ràng buộc nào khác.

Maxim đồng ý với quan điểm của anh.

Trước khi rời đi, Maxim đã cố gắng hết sức để đưa ra vài lời khuyên cho Klaus.

Đáng tiếc là sau sự ra đi của bạn gái, Maxim đã hoàn toàn mất kiểm soát. Bác sĩ tâm lý mắc bệnh chính là điều nghiêm trọng nhất, mọi biện pháp điều trị đối với họ đều vô ích.

Chính Maxim đã nói với Klaus rằng có lẽ tình trạng của Cảnh Ngọc không lạc quan như anh vẫn tưởng. Những trải nghiệm trong thời thơ ấu và giai đoạn trưởng thành có thể để lại ảnh hưởng nghiêm trọng lên con người.

Xét đến quá khứ không mấy tốt đẹp của Cảnh Ngọc, việc cô hình thành tính cách "chỉ cần tiền, không cần tình yêu" là điều hoàn toàn bình thường.

"Nếu cậu chỉ đơn thuần muốn "cứu rỗi" đối phương, thì chẳng có vấn đề gì," Maxim nói với Klaus. "Nhưng nếu, anh bạn, nếu cậu muốn yêu cô ấy, thì vấn đề sẽ rắc rối hơn đấy."

Klaus không nói gì.

Trong mắt Cảnh Ngọc, dường như mọi thứ trên thế giới này đều có thể quy ra tiền.

Vậy thời gian và tình yêu của anh trị giá bao nhiêu euro?

... Cảnh Ngọc cho rằng còn chẳng đáng 500 euro.

Nhưng cô vẫn sẵn lòng trả tiền cho anh với vẻ mặt đầy xót xa, để anh cùng cô đến Bad Dürkheim.

Có lẽ vì đã ở bên nhau đủ lâu, hoặc cũng có thể vì Klaus đã buông lỏng kiểm soát quá mức. Cảnh Ngọc biểu hiện "bất kham" hơn trước, suốt dọc đường trên xe, cô hát những bài hát kỳ quặc.

Dây an toàn ở ghế phụ hoàn toàn không kiềm chế được cô. Khi cảm xúc dâng cao trong lúc hát lớn, cô còn vừa hát vừa múa, thậm chí còn ưỡn ngực đầy tự hào.

Điều này khiến Klaus cảm thấy như mình đang chở André nhỏ và bạn của cậu đi nghỉ mát. Anh phải thừa nhận trong ba mươi năm không quá dài của cuộc đời mình, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một giọng hát kỳ lạ đến vậy.

Nhưng không tệ.

Giọng hát của André chỉ khiến Klaus cảm thấy phiền, trong khi bài ca của con rồng nhỏ bên cạnh lại mang một sức mạnh bí ẩn.

Cô dường như trời sinh đã có khả năng làm người khác thấy vui vẻ.

Ngoài chuyện cô nói với bạn mình rằng "Ngài Klaus là cha nuôi của tôi."

Khi cậu nhóc Hilger, người giống như một chú chó Golden Retriever, nhiệt tình đưa tay ra chào Klaus và gọi anh là "chú," Klaus đã bắt đầu suy nghĩ làm sao để hợp pháp khiến một người biến mất trong lãnh thổ nước Đức.

Thôi bỏ đi.

Cậu ta chỉ là bạn học của cô, là bạn đồng hành trong dự án thực tập, là đối tác công việc, phiên dịch viên, bạn bè, kiêm trợ lý.

Chỉ là một chàng trai trẻ kỳ quặc thích xăm những hình lạ lên người mình, trông giống như một chú chó lông vàng.

Klaus không phản cảm khi Cảnh Ngọc gọi anh là "Daddy." Cách xưng hô đầy kính trọng và yêu thương này khiến anh cảm thấy dễ chịu, đặc biệt khi cả hai cùng chơi những trò vui vẻ về cả thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Klaus thích cô dùng từ này trước mặt người khác.

May thay, con rồng nhỏ lanh lợi này biết cách chữa cháy.

Sau khi hát vang suốt nửa ngày trên xe, rồi ngủ hết nửa ngày còn lại, con rồng nhỏ giờ đang nằm trên giường nghỉ ngơi, còn Klaus đi mua bữa tối.

Bên trong cửa hàng trải sàn gỗ sồi đỏ được trang trí bằng những bó hoa khô kỳ lạ và những tấm gương lớn. Klaus thường không soi gương, càng không đứng trước gương quá lâu. Với một quý ông, soi gương khi chờ đợi rõ ràng là điều không thích hợp.

Thế nhưng hôm nay, Klaus lại dừng trước gương.

Mái tóc anh vẫn màu vàng óng, khỏe mạnh và bồng bềnh, không có sợi tóc bạc nào;

Đôi mắt anh không bị cận, vẫn rất khỏe, chỉ đôi lúc cần kính khi ánh sáng quá yếu – đây không phải vấn đề nghiêm trọng;

Cân nặng của anh ổn định trong khoảng quen thuộc, kể từ khi quen biết Cảnh Ngọc, lượng rượu anh uống và thời gian luyện tập vẫn giữ nguyên, không có thay đổi gì.

...

Anh không có dấu hiệu già nua, và trông anh rất xứng đôi với Cảnh Ngọc.

Ít nhất còn hơn cái cậu nhóc Hilger kia.

Klaus xác nhận điều này.

Anh lặng lẽ chú ý đến màu sắc trang phục và giày của Cảnh Ngọc, chọn những bộ đồ phù hợp với phong cách của cô;

Gọi cho thợ may của gia đình Essen, yêu cầu họ dùng cùng loại vải để may áo sơ mi cho anh và cho cô, cũng như những bộ đồ có phong cách tương tự...

Rốt cuộc, hiện tại cô đang ở dưới sự chăm sóc của anh, việc tặng quần áo cho người phụ nữ anh đang chăm sóc là hoàn toàn hợp lý.

Giống như việc anh vừa xem xét thực đơn thật kỹ để chọn ra bữa tối phù hợp với khẩu vị của cô.

Tất cả những điều này đều hợp lý.

Chỉ duy nhất một điều không hợp lý đã xảy ra vào ngày hôm sau.

Khi đang đi dạo trong vườn với Cảnh Ngọc, họ bắt gặp một bé gái lai đáng yêu. Giống như hầu hết những đứa trẻ lai Âu – Á khác, cô bé có mái tóc xoăn đen nâu, Cảnh Ngọc đã chơi với cô bé rất lâu.

Có một khoảnh khắc, Klaus nảy ra suy nghĩ kỳ lạ, nếu anh và Cảnh Ngọc có con, liệu đứa bé đó có giống cô bé này không?

Tóc đen của cô và mái tóc xoăn của anh.

Cơn gió mát lành buổi tối hôm nay khiến Klaus lơ đãng hỏi cô, "... Có muốn để tôi trở thành một người cha thực sự không?"

Sinh cho anh một đứa con, để họ cùng nhau nuôi lớn đứa trẻ ấy.

Đừng rời đi khi hợp đồng kết thúc, hãy tiếp tục ở bên anh.

Anh có thể cho em một cuộc sống không lo âu, em muốn bao nhiêu tiền cũng được.

Nhưng Cảnh Ngọc đã đưa ra một câu trả lời gây chấn động.

"Chẳng lẽ ngài muốn nhận nuôi tôi?"

Phải.

Anh muốn nhận nuôi em.

Anh ước gì ngay từ khi em vừa sinh ra, anh đã có thể ôm em vào lòng, và khi em còn chưa có ký ức gì, anh sẽ đánh em thật đau.

Khi em bị những đứa trẻ xấu bắt nạt ở trường, anh sẽ thờ ơ nhìn; đợi đến khi em khóc lóc đòi ôm, anh sẽ lạnh lùng từ chối.

Khi em vấp ngã trong công việc, bị sếp làm khó, anh sẽ không làm gì cả.

Anh tuyệt đối sẽ không giúp em.

Em đúng là một đứa nhóc rắc rối.

Dummy, Idiot, Pighead.

Con thỏ ngu ngốc, chẳng hiểu tình ý.

Klaus nhìn vào đôi mắt đen của cô, lại không kìm được thở dài, quyết định xóa tan những từ ngữ tệ hại trong đầu mình.

Thôi bỏ đi.

Cô không hiểu những điều này.

Klaus đổi chủ đề, bắt đầu bàn về những chuyện khác với cô.

Đây là lần đầu tiên Klaus nhận ra một cách rõ ràng những lời Maxim từng nói.

Hẹn hò với Cảnh Ngọc là một việc đầy rắc rối.

Cô tự khép mình lại.

Cô không mong đợi tình yêu từ thế giới này, thậm chí còn vô thức từ chối nó.

Klaus biết rõ, anh không giống Hilger tội nghiệp, lao đầu vào để trở thành tù nhân dưới chân váy cô.

Anh chỉ đơn giản là bỏ tiền ra mua thời gian của cô.

Chỉ thế thôi.

Anh cùng Cảnh Ngọc tận hưởng sự náo nhiệt của lễ hội rượu vang, chia sẻ những khoảnh khắc yêu đương trong chiếc lều dã ngoại, thưởng thức những chiếc bánh ú kỳ lạ mà cô mang đến.

Klaus chỉ có thể ăn được một chiếc.

Thứ thức ăn mang mùi hương thảo mộc này ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe răng miệng.

Khi Cảnh Ngọc chuyển đến Frankfurt, họ trải qua một khoảng thời gian xa cách. Cô tận hưởng cuộc sống độc thân, Klaus thì quen dần với cảm giác của một người già sống một mình.

Ngay cả khi không cố tình tìm hiểu, Klaus vẫn mơ hồ biết được tin tức về Cảnh Ngọc.

Cô sống rất thoải mái ở Frankfurt, ban đêm đi nghe hòa nhạc, ghé quán rượu uống vài ly, hoặc xem những buổi diễn lưu diễn của Broadway. Klaus còn biết cô đã bắt đầu thích rượu táo, khi buồn bã cô sẽ lên chuyến tàu chuyên phục vụ rượu táo, ăn những món ăn nhẹ mà nhân viên phát và ngồi thẫn thờ.

Và... cô đã tự ý cắt tóc mà không hỏi qua Klaus.

Mái tóc đen óng ả của cô, dù thường là trở ngại trong những giây phút đam mê, cũng khiến cô phải nhắc anh "đừng đè lên tóc tôi," nhưng Klaus lại rất thích cảm giác được nắm lấy tóc cô, đặc biệt là trong những tư thế như or2.

Giờ thì đã quá muộn.

Khi Klaus biết tin, Cảnh Ngọc đã cắt đi mái tóc mềm mượt như lụa ấy.

Anh có chút tiếc nuối.

Khi Cảnh Ngọc xuất hiện trước mặt anh với mái tóc xoăn giống như cậu nam sinh trung học, Klaus bất giác nhận ra có vẻ như kiểu này cũng không tệ.

Ừm... giống như một đóa hồng nhỏ tinh nghịch.

Dù tay nghề thợ cắt tóc rất tệ, cũng không thể làm giảm đi vẻ đẹp của cô.

Nụ cười của cô khiến kiểu tóc này trở nên đáng yêu hơn.

Klaus muốn giữ mãi sự đáng yêu của cô, bèn hỏi về kế hoạch tương lai của cô.

Cảnh Ngọc từ chối đề nghị của anh.

Cô không muốn gia hạn hợp đồng.

Klaus không nói gì thêm, anh không thích ép buộc người khác.

Cảnh Ngọc quyết định trở về Thanh Đảo trong kỳ nghỉ hè, và Klaus đồng ý.

Chỉ có điều, vào đêm trước khi Cảnh Ngọc chuẩn bị rời đi, anh bị mất một chiếc bút máy. Chiếc bút đã đồng hành cùng anh ba năm, việc làm mất nó vào lúc này có vẻ như là một điềm không tốt.

Chiều hôm đó, khi Cảnh Ngọc đang đọc sách trong thư phòng, cô nhìn thấy Klaus đang tìm bút, hỏi han vài câu rồi cũng tham gia tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả.

Thực ra chuyện này không phải là vấn đề lớn.

Tâm trạng của Klaus tối nay không mấy tốt, không phải vì chiếc bút, mà là vì công việc.

Người trưởng thành luôn có những chuyện không suôn sẻ, giống như việc Cảnh Ngọc từ chối gia hạn hợp đồng vậy.

Cảnh Ngọc vẫn muốn cùng anh đi xem pháo hoa, cô đã nhắc đến chuyện này vào buổi sáng, nhưng khi đó Klaus chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng. Cô vẫn nuôi hy vọng, sau khi đọc sách xong cũng không rời đi, mà yên lặng, ánh mắt mong chờ nhìn anh.

Klaus nói với cô, "Mặc dù tôi cũng rất muốn xem pháo hoa, nhưng hiện giờ tôi còn vài việc cần xử lý. Em để Jennifer đi cùng em xem, được không?"

Cảnh Ngọc rất thông minh.

Cô gật đầu, tạm biệt Klaus và hôn nhẹ lên má anh.

Klaus không ở nhà lâu, anh vẫn ra ngoài làm vài việc cần thiết.

Khi trở về nhà đã là ba giờ sáng.

Chiếc xe vừa vào cổng, Klaus thấy khu vườn sáng đèn và nhộn nhịp, trong khi Cảnh Ngọc – người lẽ ra giờ này phải đang ngủ – lại bận rộn làm gì đó.

Cô vẫn chưa đi ngủ.

Klaus xuống xe, hỏi cô đang làm gì.

Cảnh Ngọc hào hứng đáp, "Thưa ngài, tôi—"

"Em yêu," Klaus ngắt lời cô, đưa tay lên trước mặt cô để cô nhìn giờ, "Giờ đã ba giờ sáng rồi, bất kể là chuyện gì, chúng ta hãy để đến ban ngày. Em cần nghỉ ngơi."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng gì cả."

"Ngày mai em còn chuyến bay về nước, những chuyện còn lại để người khác làm đi. Bây giờ là giờ đi ngủ."

"Được thôi."

Cảnh Ngọc có chút thất vọng.

Cô trông giống như một chú thỏ con háo hức xách theo một xô đầy cà rốt đến gặp con sói lớn, nhưng lại bị bảo rằng nó không ăn chay.

Dù vậy, Cảnh Ngọc vẫn chọn đi ngủ, trước khi ngủ còn dành cho Klaus một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Hôm sau, cô lên chuyến bay trở về quê hương.

Klaus mãi đến tối ngày cô rời đi mới biết vì sao Cảnh Ngọc và Jennifer đã bận rộn đến tận hai giờ sáng.

"Cô Jemma nói rằng ngài rất thích pháo hoa, nên cô ấy đã mua những quả pháo giống hệt pháo hoa trong buổi biểu diễn đó," Jennifer kể với Klaus. "Cô ấy muốn đợi ngài về để cùng xem."

Klaus nhìn cây bút máy trong tay mình.

Hôm qua, sau khi bị Klaus mắng vì thức khuya, sáng nay, cô vẫn cố gắng tìm cây bút này cho anh.

Khi máy bay vừa hạ cánh, Cảnh Ngọc lập tức gọi điện cho Klaus để báo bình an.

Hoàn toàn không có chút bực bội nào vì bị ngắt lời tối qua, cô dùng giọng nói đầy sức sống hỏi Klaus đã xem pháo hoa cô chuẩn bị chưa, và có đẹp không.

"Tôi đã chuẩn bị mấy tiếng liền đấy, đến mức lòng bàn chân còn đau nhức. Nếu không phải vì ngài thích, đổi lại là người khác, tôi đã chẳng thèm làm đâu, phí công chết được..."

Cô nói một cách vui vẻ như vậy.

Có vẻ như chuyến bay dài không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt huyết của cô.

"Thế thì ngài nhận nuôi tôi luôn đi," Trong đầu Cảnh Ngọc lại nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ. "Ngài biết không, ở Trung Quốc có một câu tục ngữ, "Con gái là chiếc áo bông nhỏ thân thiết"..."

"Nếu pháp luật cho phép," Klaus đáp, "Cũng có thể cân nhắc."

Lần này đến lượt Cảnh Ngọc thét lên, "Không được!"

Cô dùng giọng nghiêm nghị khiển trách Klaus, chỉ trích ý nghĩ vi phạm đạo đức và trái pháp luật của anh.

Klaus chỉ cảm thấy cô giống như một chú chim sẻ nhỏ nhảy nhót dưới ánh mặt trời, ríu rít không ngừng.

Sau khi lên án một cách nghiêm túc, Cảnh Ngọc khẽ "phì" một tiếng, "Biến thái."

Ngài Klaus biến thái vẫn lịch sự cảm ơn món quà của cô, dùng một từ mới, "Cảm ơn đã tốn kém."

"Không cần cảm ơn," Cảnh Ngọc hào phóng nói, "Toàn là quẹt thẻ của ngài mà."

Klaus: "..."

Anh không nói gì.

Dù sao đây cũng là chú rồng hút tiền mà anh nuôi, hơn nữa cô quả thật đã tốn công chuẩn bị món quà cho anh.

Hôm sau, Klaus gặp một cặp cha con khác trong câu lạc bộ và vô tình nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Cô bé tặng cha mình một cây gậy bóng chày, người cha yêu thích không rời tay, còn thưởng cho con gái một số tiền lớn.

Dù rằng cây gậy đó cũng được mua bằng thẻ của người cha.

Klaus mơ hồ nhận ra điều gì đó không ổn.

Xem xét lại mối quan hệ này, anh chìm vào suy nghĩ.

— Bé rồng nhỏ, có phải đã coi anh như Daddy không? Hay Mommy?

Klaus từ từ uống nước.

Anh nghĩ.

Nếu may mắn được góp mặt trong quá trình trưởng thành của Cảnh Ngọc thì sao?

Anh sẽ dạy cô đọc sách, dạy cô dùng những lời lẽ nhẹ nhàng hơn thay vì trực tiếp mắng nhiếc người khác.

Tất nhiên, anh không ngại việc cô dùng tay chân để dạy dỗ người khác — miễn là cô có đủ khả năng tự bảo vệ mình.

Anh sẽ chuẩn bị bữa ăn trước khi Cảnh Ngọc tan học, để cô về nhà là có thể ăn ngay những món thơm ngon, thay vì tự mình vất vả rửa rau, nấu cháo, hay đun nước nóng.

Anh sẽ giặt quần áo, để cô không cần ngồi trên chiếc ghế nhựa mẻ góc mà mang đồ ra phòng giặt, không phải nhúng tay vào nước lạnh buốt, hay làm ướt tay áo.

Cô sợ sự yên tĩnh, sẽ không cần bật tivi trong phòng khách để giả vờ náo nhiệt, vì anh có thể trò chuyện cùng cô, kể cho cô nghe thật nhiều câu chuyện thú vị.

Cô sẽ có đủ thời gian để đọc sách và học tập, không phải lo nghĩ về món nợ nào đó.

...

Người bạn ngồi bên cạnh anh thắc mắc, "Cậu đang nghĩ gì thế?"

Klaus không trả lời.

Anh đang suy nghĩ.

Suy nghĩ xem liệu mình có thực sự là một kẻ biến thái hay không.