Đường - Đa Lê

Chương 9: Đạo đức nghề nghiệp




"Thưa ngài, ngài cần hiểu rằng," Cảnh Ngọc bình tĩnh nói, "Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp."

Klaus nhếch giọng lên một chút: "Ồ?"

"Tôi sao có thể gọi một khách hàng hào phóng và rộng lượng như ngài là "rùa lông" được?" Cảnh Ngọc nói, "Ngài như vậy được gọi là tinh thần cầu toàn, hoàn mỹ không tì vết. Ngài có biết không? Trong số những người tôi từng gặp, ngài là người chú trọng chi tiết và theo đuổi sự hoàn hảo đến tột cùng nhất, không có ai sánh bằng."

Klaus trầm ngâm: "Thì ra tôi có vị trí cao như vậy trong lòng cô."

Cảnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng vậy," Cô trả lời một cách nghiêm túc, "Là như vậy, thưa ngài."

"Cô có thích sự cầu toàn không?"

Cảnh Ngọc đáp: "Tùy trường hợp, nhưng nhờ ngài, tôi mới nhận ra những người đàn ông nghiêm túc, tỉ mỉ và theo đuổi sự hoàn hảo thật sự rất cuốn hút."

Mái tóc vàng óng của Klaus ánh lên sắc rực rỡ: "Cô đánh giá cao tôi đến thế cơ à?"

"Cao hơn cả đỉnh Everest," Cảnh Ngọc nói, "Ngài hoàn toàn không hiểu được sức hút trong tính cách của mình đâu. Mỗi lần tôi đứng đợi xe buýt ven đường, chỉ cần nghe giọng nói của ngài thôi cũng khiến tôi phấn khích đến nghẹt thở, tinh thần rối loạn, chỉ muốn đứng đó hát vang bài ca tán tụng Chúa trời vĩ đại, vì Chúa đã tạo ra một vị thần như ngài - một David sống động giữa đời thường."

Câu nói của cô quá dài, Klaus phải mất nửa phút để hiểu được chuỗi lời ca tụng đầy hoa mỹ ấy.

Anh đúc kết lại một cách gọn gàng: "Vậy là, cô thích lối sống nghiêm ngặt như thế này?"

Cảnh Ngọc nói dối không chớp mắt: "Vâng, thưa ngài."

"Rất tốt," Klaus mỉm cười, "Vậy cô muốn quy tắc của mình được thiết lập nghiêm ngặt hơn?"

Cảnh Ngọc: "...Hả?"

"Cách học tập cũng cần cầu toàn?"

Cảnh Ngọc: "À thì—"

"Như ý cô mong muốn," Klaus dịu dàng đáp ứng, "Tôi sẽ nghiêm khắc quản lý việc học của cô, hướng dẫn và kiểm soát cô."

Cảnh Ngọc im lặng vài giây, rồi đưa ra yêu cầu: "Tôi có thể rút lại lời nói vừa rồi không?"

"Không."

Cảnh Ngọc: "Chết tiệt."

Cô không biết Klaus có hiểu được câu chửi chuẩn chỉnh này không, nhưng anh chỉ vỗ nhẹ đầu cô, mỉm cười chỉnh lại cà vạt rồi tao nhã rời đi, như một quý ông lịch thiệp khoác áo dã thú.

Chỉ còn lại Cảnh Ngọc ngồi đó, buồn bã tiếp tục đếm những xấp tiền dày cộp.

*

Hiện tại vẫn còn trong kỳ nghỉ, theo kế hoạch ban đầu, để trang trải chi phí sinh hoạt sau khi nhập học, ngoài công việc tại nhà hàng chay, Cảnh Ngọc còn tìm thêm một công việc bán thời gian khác.

Cô không có nhiều lựa chọn việc làm. Giống như phần lớn du học sinh khác, cô có thể làm việc trong nhà hàng, hoặc rửa bát bằng nước lạnh trong bếp. Một số gia đình thuê cô làm bảo mẫu, vì giá thuê bảo mẫu bản địa khoảng 1.200 euro, trong khi thuê du học sinh chỉ khoảng 500 euro hoặc ít hơn.

Do tỷ lệ thất nghiệp cao ở Đức, tìm được một công việc thành thạo không hề dễ dàng. Với giấy phép lao động mà cô khó khăn lắm mới có được, những công việc trước đây cô từng làm thường là nhân viên vệ sinh, hướng dẫn viên du lịch hoặc phục vụ quầy bar.

Klaus đã lập ra một kế hoạch học tập và đọc sách chi tiết cho cô. Anh không hạn chế quyền tự do đọc sách của Cảnh Ngọc, cũng không cấm cô học gì, nhưng yêu cầu cô phải tuân thủ thời gian biểu hàng ngày để đọc và học.

Sau khi tan làm vào buổi tối, nếu không có việc gì khác, anh sẽ đích thân kiểm tra, lắng nghe cô báo cáo kết quả học tập, ngẫu nhiên kiểm tra nội dung cô đã học trong ngày.

Cảnh Ngọc: "..."

Cô nghiêm túc tự hỏi mình có phải đang dùng tiền thuê gia sư không.

Những sở thích của người giàu thật khó hiểu.

Liệu cô có nên cảm thấy may mắn khi ông chủ của mình mắc hội chứng "hiệp sĩ trắng"?

Klaus dường như nhận ra sự bướng bỉnh trong bản chất của Cảnh Ngọc, nhận ra cô thích thách thức những quy tắc, đôi khi còn khiêu khích quyền uy của anh.

Thay vì nghiêm khắc cảnh cáo, anh chỉ nghiêm nghị nói với cô rằng có ba ranh giới mà cô tuyệt đối không được vượt qua:

1. Không được hôn đàn ông khác.

2. Không được yêu đàn ông khác.

3. Không được lên giường với đàn ông khác.

Về hậu quả khi phá vỡ các quy tắc—

"Hợp đồng giữa chúng ta sẽ lập tức chấm dứt, cô sẽ không nhận được một xu nào," Klaus nhẹ nhàng nhắc nhở, "Nhà, xe, sinh hoạt phí, thẻ ngân hàng, tất cả sẽ bị cắt đứt."

Cảnh Ngọc hiểu ra.

Nếu dám vượt ranh giới, tiền sẽ bị cắt sạch.

Cảnh Ngọc nghiêm túc hứa với anh: "Ngài yên tâm, tôi không hứng thú với những chuyện yêu đương gì đó."

Cô chỉ muốn điên cuồng kiếm tiền.

Việc Klaus chọn cô làm bạn gái dường như không phải vì lý do nhan sắc như cô từng nghĩ lúc ban đầu.

Anh chỉ cảm thấy thương xót cho cuộc sống và việc học đầy rắc rối của cô khi ấy mà thôi.

Từ ngày anh giúp đỡ cô trong tầng hầm tối om hôm đó, Klaus đã cúi sát bên tai cô, nói nhỏ bằng tiếng Đức, "Tôi hy vọng chúng ta có thể tìm được cách để cả hai cảm thấy thoải mái và tận hưởng mối quan hệ này."

Có lẽ để chiều lòng cô, anh đã nhắc lại điều đó bằng tiếng Trung.

Cảnh Ngọc nghĩ, cách thức như hiện giờ đã là quá thoải mái.

Cô có thể ngủ trên chiếc giường bốn cột bằng gỗ óc chó tuyệt đẹp, nơi những ngày nắng đẹp, ánh sáng có thể chiếu vào tận phòng ngủ.

Không cần phải dùng bánh mì và sữa rẻ tiền làm món chính, cũng không phải ăn đủ loại thịt gà, thịt lợn hay mỳ Ý với salad cân ký. Thực đơn hàng ngày của cô đều do Klaus quyết định. Xét đến việc Cảnh Ngọc đến từ Trung Quốc và môi trường sống trước đây, đôi khi cũng có món ăn Trung Quốc chính tông được phục vụ.

Phòng đọc sách mà Klaus đặt riêng cho cô được trang trí với một chiếc đèn chùm thủy tinh lớn, ánh nắng rực rỡ, sàn nhà lát gỗ với các gam màu dịu nhẹ, cùng những món đồ nội thất cổ điển, thanh lịch.

Như lời anh từng nói vào đêm đó, anh cần sự tin tưởng tuyệt đối từ cô.

Hai người không sống chung trong cùng một phòng, duy trì ranh giới chuyên nghiệp giữa chủ và nhân viên.

Nếu Cảnh Ngọc không chủ động, ranh giới này sẽ luôn được giữ vững.

Người cần được chữa lành và người chữa lành.

Người chăm sóc và người được chăm sóc.

Klaus không làm gì bất kính với cô. Ngay cả vào buổi tối "mất điện" trong tầng hầm hôm đó, anh vẫn giữ dáng vẻ lịch lãm trong chiếc áo sơ mi, luôn giữ khoảng cách lịch sự cần thiết, chỉ có đôi môi là vượt qua ranh giới, thăm dò cơ thể cô. Theo như hợp đồng đã ký kết, Klaus chỉ yêu cầu cô mang lại sự an ủi tinh thần.

Điều này khiến Cảnh Ngọc không khỏi tò mò về anh.

— Có phải Klaus có những hình xăm lớn trên người không?

— Hay là anh có rất nhiều vết sẹo?

Những suy đoán không ngừng quay vòng trong đầu cô, nhưng chẳng cách nào nói ra được.

Cảnh Ngọc nghĩ mình không thể vỗ vai Klaus và hỏi, "Này ông bạn? Sao anh không cởi áo vậy? Có phải có gì khó nói không?"

Hiện tại, cô chưa muốn thách thức lòng tự trọng của ngài Klaus.

Mãi đến một tuần sau, Cảnh Ngọc mới nhận ra cuộc sống của mình thiếu mất điều gì.

Đã lâu lắm rồi cô chưa được uống trà sữa trân châu.

Do một bài báo trên "Tạp chí Rhein" 12 năm trước, những quán trà sữa từng mọc lên như nấm đã lần lượt đóng cửa. Mặc dù giờ đây tin đồn "trà sữa trân châu gây ung thư" đã được bác bỏ, nhưng số lượng quán trà sữa còn lại vẫn không nhiều.

Klaus không cho phép Cảnh Ngọc uống trà sữa.

Trong mắt anh, trà sữa trân châu bị xếp thẳng vào danh mục đồ ăn vặt rác rưởi.

Cảnh Ngọc đã nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng quyết định lén lút thử thách quyền uy của anh một lần.

Sau khi nói với Jennifer rằng cô muốn đi mua sắm ở phố Sendlinger, Jennifer ngay lập tức sắp xếp xe, tài xế và một ít tiền mặt cho cô.

Cảnh Ngọc không hứng thú với việc mua sắm đồ xa xỉ, cô rất vui khi Klaus quyết định giùm mình mỗi ngày mặc gì, xách túi gì.

Mục đích duy nhất của cô đến đây chính là quán trà sữa.

Quán trà sữa ở Munich không nhiều, cô bảo tài xế đợi ở quán cà phê bên cạnh rồi nhanh chóng chạy như bay về phía quán trà sữa—

Vừa xuống xe, chưa chạy được mấy bước, cô đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: "Đi đâu vậy?"

Cảnh Ngọc dừng bước.

Hỏng rồi.

Chưa ra trận đã mất mạng.

Rồng con thút thít khóc ròng.

Xe của Klaus đậu ngay bên cạnh.

Anh bước xuống, dưới ánh mặt trời rực rỡ của mùa đông, đôi mắt xanh lục của anh ánh lên màu sáng trong suốt và sạch sẽ.

Cảnh Ngọc điềm tĩnh khép chân lại: "Tập thể dục."

Klaus nhìn đôi giày cao gót tinh xảo trên chân cô, mỉm cười hỏi: "Đi giày cao gót?"

"Đúng rồi, đúng rồi," Cảnh Ngọc nói, "Đây là một kiểu tập luyện độc đáo của Trung Quốc, kiểu như khinh công trên mặt nước ấy, ngài có nghe qua chưa? Thưa ngài, chính là—"

Klaus nói: "Thành thật sẽ được khoan hồng."

Anh cao lớn, cúi xuống nhìn cô: "Tôi thích những cô gái trung thực."

Cảnh Ngọc: "..."

"Thưa ngài," Cô cúi đầu nhìn mũi giày mình, "Tôi muốn uống trà sữa."

"Trà sữa là đồ ăn vặt rác rưởi."

"Vậy thì được thôi," Cảnh Ngọc lập tức đổi giọng, "Thưa ngài Klaus đẹp trai nhất, hào phóng nhất, vĩ đại nhất thế giới, tôi muốn uống đồ rác rưởi."

Ngài Klaus đẹp trai nhất thế giới rất hài lòng với sự khéo léo trong lời nói của cô.

Sau đó, anh lạnh lùng từ chối yêu cầu khiêm nhường của cô và không thương tiếc đưa cô về nhà.

Mất đi trà sữa, Cảnh Ngọc giống như cá mất nước, mèo mất đồ hộp, Tôn Ngộ Không mất đào tiên.

Hiệu suất đọc sách buổi chiều giảm sút rõ rệt, thậm chí cô còn không nhịn được mà gục xuống bàn ngủ một giấc.

Đến tối, Klaus kiểm tra kết quả học tập buổi chiều của cô. Hiệu quả rõ ràng không được như ý. Anh ngồi trên ghế gỗ, nheo mắt lại, hai tay đan vào nhau, đặt trên chân một cách tao nhã.

"Tôi cần một lời giải thích."

Cảnh Ngọc bị chuỗi câu hỏi chuyên nghiệp của Klaus làm cho đầu óc mơ hồ, trong thoáng chốc cô tưởng mình đang tham gia một buổi bảo vệ luận án.

Cô khó tin hỏi:

"Ngài Klaus thân yêu, tại sao ngài lại ép tôi học thế này?"

"Ngài là giáo sư của tôi? Hay gia sư của tôi? Hay là hiệu trưởng trường tôi?"

Klaus nghe cô nói xong, khẽ thở dài, "Sao cô có thể nghĩ như vậy, bé con?"

Hôm nay, Klaus mặc một chiếc sơ mi cổ Pháp màu đen, phối cùng áo gi-lê hai hàng khuy sẫm màu với ve áo phẳng. Vừa phê bình Cảnh Ngọc, anh vừa tháo cà vạt, đặt lên bàn bên cạnh.

Ngài Klaus điển trai, với gương mặt nghiêm nghị, đôi tay thon dài khẽ vuốt ve cây bút máy, ánh mắt tập trung vào chiếc cổ mảnh mai của Cảnh Ngọc dưới ánh đèn.

Anh đổi tư thế ngồi.

Klaus hỏi, "Cô quên mất thỏa thuận giữa chúng ta rồi sao?"

Khi nói những lời này, Klaus không cười.

Lúc anh không cười, biểu cảm nghiêm nghị và lạnh lùng của anh mang theo khí chất khó gần.

Thường ngày, vì chiều chuộng Cảnh Ngọc và cô cũng luôn ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc, cô chưa từng thấy mặt này của anh.

Cảnh Ngọc bị khí thế của anh làm cho chùn bước.

Klaus tiến lại gần bên cô. Anh vốn đã cao, nhất là khi đứng cạnh Cảnh Ngọc, người luôn tự nhận mình cao 1m60.

Đỉnh đầu của cô thậm chí còn không chạm đến vai anh.

Cúc áo đầu tiên của chiếc sơ mi Klaus đã được cởi ra, anh tháo đồng hồ đeo tay và đặt lên bàn bên cạnh.

"Cạch", một âm thanh nhỏ vang lên.

Trong căn phòng đọc yên tĩnh, âm thanh ấy nghe rõ mồn một.

Chuỗi xích trên chiếc gi-lê tối màu của anh lấp lánh dưới ánh đèn, mang theo vẻ lạnh lùng vô hồn.

Cảnh Ngọc vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Klaus cúi người, chăm chú nhìn cô. Khi anh cúi xuống, chuỗi xích trên gi-lê cũng khẽ lay động.

Môi và má của Cảnh Ngọc dường như đã cảm nhận được sự lạnh lẽo từ kim loại của chuỗi xích.

Klaus đưa tay vuốt má cô, dịu dàng hỏi, "Bé con, cô nghĩ vì sao tôi bỏ ra nhiều tiền và công sức để vun đắp cho cô như vậy?"

Cô trả lời, "Vì ngài muốn tôi học hành tử tế, chăm chỉ đọc sách."

"Đúng vậy," Klaus gật đầu, anh bình tĩnh tháo chuỗi xích gi-lê ra.

"Cô cần phải cố gắng vì mục tiêu của mình."

"Chứ không phải chọc giận tôi."