Đường - Đa Lê

Chương 80: Ăn giấm




Đây là yêu cầu kỳ lạ nhất mà ngài Klaus từng nhận được.

Anh thoáng nhíu mày, không hiểu, "Ý em là gì?"

Cảnh Ngọc dành năm phút để cẩn thận giải thích cách hoạt động và hướng dẫn sử dụng của Pinduoduo. Klaus im lặng một giây, rồi từ chối, "Không được. Anh không có tài khoản."

Cảnh Ngọc phấn khởi đáp, "Không sao, tài khoản mới thì chém giá được nhiều hơn mà!"

...

Tuy nhiên, Klaus không làm như Cảnh Ngọc mong đợi, anh chẳng giúp bạn bè cô "chém giá" trên Pinduoduo mà thẳng tay nhấc cô lên bàn và dạy dỗ một trận ra trò.

Bữa sáng của Cảnh Ngọc mới ăn được một nửa thì cánh cửa phòng ăn đã bị Klaus đóng sầm lại. Những khoảnh khắc tình tứ thế này mang tính riêng tư tuyệt đối, Klaus không muốn để bất cứ ai biết về thỏa thuận riêng biệt giữa hai người.

Cảnh Ngọc thầm cảm ơn khăn trải bàn trong phòng ăn là loại vải lanh dày dặn, nếu không đầu gối của cô chắc chắn sẽ không chịu nổi khi va chạm trực tiếp với bề mặt gỗ cứng. Cô phải trả giá cho sự nghịch ngợm của mình, dù cô đã cố gắng nũng nịu bằng giọng điệu ngọt ngào mà Klaus yêu thích, cô vẫn chẳng nhận được lời tha thứ. Đáp lại cô chỉ là âm thanh của chiếc thắt lưng được tháo ra.

Cô thử thuyết phục Klaus từ góc độ sức khỏe, "Em vừa ăn xong đấy! Bác sĩ bảo rằng vận động ngay sau khi ăn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiêu hóa!"

Klaus với sự nghiêm túc của mình, trả lời từ góc độ sinh học, "Không sao, anh cũng đâu có đi thẳng vào dạ dày."

Nếu không phải trong hoàn cảnh tệ hại này, Cảnh Ngọc thực sự muốn bật dậy để tiếp tục khen ngợi khả năng sử dụng thành ngữ tiếng Trung xuất sắc của anh, điều mà cô - một "người da vàng nhỏ bé" - cũng khó lòng sánh được.

Nhưng tiếc là cô không thể. Klaus bịt miệng cô lại, những lời khen ngợi hóa thành một tiếng "ừm" nặng nề, còn tất cả những gì cô định nói đều bị ngón tay của anh khóa chặt, như những đám mây bị phi cơ xé tan.

Cảnh Ngọc ban đầu vẫn còn kháng cự bằng tiếng rên rỉ, nhưng kỹ năng của Klaus quá cao siêu. Anh hiểu rõ từng điểm yếu của cô đến mức chỉ sau một thời gian ngắn, cô đã bắt đầu thử hôn lên những ngón tay anh, thậm chí là cả những vết chai trong lòng bàn tay.

Những nụ hôn của cô không chỉ mang tính nịnh bợ mà còn có một chút ý đồ.

Klaus hoàn toàn hiểu rõ mục đích của cô, anh biết lý do cô làm vậy. Nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà thả lỏng tay.

Anh để cô ngồi trên mép bàn, lại gần anh hơn.

Cảnh Ngọc không còn quan tâm đến việc xoa đầu gối nữa. Má cô vẫn ửng hồng, có phần bối rối vì không ngờ hôm nay Klaus lại dễ chiều lòng đến vậy.

Klaus cúi xuống, không có ý tiếp tục chuyện nghiêm túc, thay vào đó anh đặt một nụ hôn lên môi cô.

Cảnh Ngọc mở to mắt.

Không hiểu vì sao, dù cả hai đã từng làm qua nhiều việc thân mật hơn thế, nhưng mỗi khi đối diện với một nụ hôn, cô lại không kìm được mà run rẩy. Có vẻ như sự đụng chạm đơn giản này lại khiến cô sợ hãi hơn bất kỳ thứ gì khác.

Con người thật kỳ lạ, có những thứ khi đặt vào mối quan hệ tình cảm liền biến chất ngay lập tức.

Cảnh Ngọc thích những gì thuần khiết hơn.

Tình cảm chỉ khiến người ta mất lý trí.

Một nỗi sợ hãi không rõ ràng dâng lên trong lòng cô, bản năng thôi thúc cô muốn tránh xa. Cô không hiểu mình sợ điều gì, nhưng cảm giác như Klaus đang nếm thử trái cam chua của cô—một trái cam mà cô đã bọc trong lớp nước ớt và gai góc để tự bảo vệ mình. Dưới nụ hôn của Klaus, trái cam chua ấy run rẩy.

Cảnh Ngọc sắp không giữ nổi nữa. Đôi tay và đôi môi của Klaus đang cố chạm vào nơi sâu thẳm cô giấu kín.

"Hãy tin anh, ôm anh, hôn anh."

Dù Klaus không ra lệnh như vậy, nhưng hành động của anh lại nói lên điều đó.

Anh đang đòi hỏi Cảnh Ngọc chạm vào.

Cảnh Ngọc cố gắng chứng minh cảm giác rung động lúc này chỉ là do hormone gây ra, giống như lần hai người vượt ranh giới trong hồ bơi.

Cô vòng tay qua cổ Klaus, ngọt ngào gọi anh là Daddy, cố gắng dùng vài mánh khóe nhỏ để quay lại chuyện trước đó.

Nỗi đau và sự thỏa mãn đều có thể khiến người ta ngừng suy nghĩ.

Nhưng Klaus lại tiếp tục nụ hôn này. Hàng mi vàng óng của anh khẽ cụp xuống, chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt cô.

Biểu cảm của Cảnh Ngọc rối loạn, ánh mắt của Klaus cũng xao động.

Anh nhẹ nhàng hỏi, "Em thích như vậy không?"

Cảnh Ngọc chân thành trả lời, "Em thích chuyện lúc nãy hơn."

Cô bắt đầu ân cần tháo những chiếc cúc áo sơ mi lạnh lẽo của Klaus, vì chúng khiến cô cảm thấy khó chịu.

Klaus cười nhẹ, để cô thoải mái với hành động của mình.

Anh đặt môi lên má cô, khẽ cọ xát.

Nụ hôn này hòa quyện mùi vị của cả hai, hương bạc hà chanh tươi mát từ miệng anh và hương thức ăn còn sót lại trên má cô. Cảnh Ngọc vừa mới ăn được nửa bữa sáng.

Klaus chiều theo yêu cầu của cô, nhưng lần này là một nụ hôn sâu, kèm theo việc siết chặt đôi tay đang run rẩy của cô.

Mười ngón tay đan vào nhau, Klaus trấn an từng khe run rẩy trong đôi bàn tay cô. Anh cúi xuống và trao cho cô một nụ hôn dài.

Khi cuối cùng cũng để cô hít thở, những ngón tay của anh xuyên qua lớp áo, chạm vào xương sống của cô, giữ cô lại, không cho cô vì không chịu nổi mà trốn tránh.

"You like me when I do this to you ain"t it?"

Câu hỏi của Klaus vang lên.

Cảnh Ngọc khẽ rên lên một tiếng nhỏ như mèo kêu.

"Cảnh Ngọc," Klaus gọi tên cô, ánh mắt xanh lục của anh giống như một giấc mơ lớn, hư ảo. "Hãy chấp nhận anh."

Klaus tiếp tục, "Bất kể là thể xác hay tâm hồn."

Cảnh Ngọc là chuyên gia trong việc giả vờ nghe lời. Miệng thì dịu dàng đáp những câu như "Em yêu Daddy nhất," tay thì không ngừng nghịch ngợm, sờ vào cơ ngực rắn chắc của Klaus, cọ cọ, hôn hôn, ôm ôm.

Klaus bị cô cắn mạnh một cái, phải hít một hơi lạnh, rồi mạnh mẽ nắm lấy cổ cô để buộc cô thả ra.

"Nhóc con," Klaus nói, "Em vừa dồn hết sức lực gặm cà rốt của mình vào anh à?"

Cảnh Ngọc nhìn vết răng in trên da anh mà chẳng cảm thấy hối lỗi gì. Cô biết Klaus sẽ tha thứ cho hành động vô hại này, nên vẫn vô tư nở nụ cười ngây thơ, chìa đôi tay ra muốn ôm lấy anh.

Klaus véo má cô, "Có phải em nghĩ chỉ cần không xin lỗi, cười một cái là anh sẽ tha thứ cho em, đúng không?"

Cảnh Ngọc không thể trả lời vì bị anh kéo căng má ra, chỉ phát ra một tiếng ậm ừ.

"Anh không đời nào tha thứ cho em," Klaus nói, "Em nghĩ anh là gì? Là người mẹ kể chuyện cổ tích ru ngủ em mỗi tối? Là Daddy rót tiền và cho em chỗ ở? Hay là người bạn đồng hành thỏa mãn nhu cầu sinh lý của em?"

Cảnh Ngọc mạnh dạn đáp, "Không thể là cả ba à?"

Klaus tiếc nuối nói, "Đó là một câu trả lời quá tệ. Hôm nay, niềm vui của em mất rồi."

Nói xong, anh bắt đầu lạnh lùng cài lại cúc áo sơ mi. Cảnh Ngọc vội vàng đưa tay kéo nhẹ một chiếc cúc áo còn lỏng lẻo, giống như đang năn nỉ.

Klaus nhìn cô.

Giọng Cảnh Ngọc đầy vẻ khiêu khích, "Chắc anh không định dừng lại chứ?"

Klaus không nói thêm gì.

Anh mở lại chiếc cúc vừa cài, rồi cởi hẳn chiếc áo sơ mi ném sang bên cạnh. Sau đó, anh ấn vai Cảnh Ngọc xuống.

Anh ngắn gọn nói, "Không có lần sau."

Cảnh Ngọc không chắc lời hứa của Klaus rằng sẽ "không có lần sau" có thực sự đáng tin hay không. Dù sao thì cô cũng rất giỏi trong việc bay lượn trong giới hạn chịu đựng của Klaus như một chú đại bàng xuất sắc.

Chỉ cần không chạm vào ba giới hạn cấm kỵ trong lòng Klaus, Cảnh Ngọc luôn không ngừng thử thách những phạm vi mà anh có thể nhượng bộ. Kết quả thì rõ ràng, hoặc Klaus thở dài chiều chuộng cô, nhường cô ba phần; hoặc anh sẽ mất kiên nhẫn, nổi cơn giận và "xử lý" cô một trận ra trò.

Dù kết quả thế nào, Cảnh Ngọc cũng đều thích cả.

Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc nhận được thông báo từ câu lạc bộ bắn súng, báo rằng sẽ có một vài người tham gia kỳ nghỉ cuối tuần tại hồ Chiemsee.

Tên của Klaus đứng đầu danh sách.

Không rõ có bao nhiêu người đến đó là vì Klaus, nhưng điều quan trọng là việc này có lợi cho Cảnh Ngọc.

Cô phấn khởi kéo xuống xem danh sách các thành viên tham gia. Đến cuối danh sách, cô bất ngờ nhìn thấy một cái tên quen thuộc, Tong Gensheng

Ồ, chẳng phải đó là người cha sinh học đã lâu nên xuống âm phủ báo cáo rồi sao?

Cảnh Ngọc không thể tưởng tượng nổi việc Đồng Cận Sinh có thể lấn sân vào câu lạc bộ bắn súng. Cô chỉ biết rằng ông ta cũng đang muốn hợp tác làm ăn với Bahar—một dạng hợp tác mà Bahar từng nhắc đến với cô.

Đồng Cận Sinh đã xin làm đại lý phân phối, nhưng nhiều lần bị phát hiện vi phạm tiêu chuẩn nghiêm ngặt, dẫn đến việc liên tục bị đánh trượt. Cuối cùng, ông ta phải lui một bước, chọn ký hợp đồng đại lý cho một thương hiệu rượu đã được EU phê duyệt.

Sản phẩm mới của ông ta cần được quảng bá để tạo dựng thương hiệu, giống như cách mà ông ta từng làm với nhãn hàng cũ. Năm xưa, Đồng Cận Sinh đã bỏ ra số tiền khổng lồ để thuê người dựng lên những câu chuyện thương hiệu nghe cực kỳ hoa mỹ. Trong thời đại mà internet chưa phát triển, ông ta đã biết cách biến mọi sản phẩm "Made in China" thành thứ mang đầy hơi thở quốc tế, phủ lên những câu từ như "thủ công tinh tế," "mỗi sản phẩm là độc nhất vô nhị," "đậm đà phong vị ngoại quốc."

Nhưng thực chất, tất cả chỉ là mánh khóe, "thủ công tinh tế" vì nhà máy không đủ tiền mua máy móc hiện đại; "mỗi sản phẩm là độc nhất" do tay nghề của công nhân không đồng đều; và "phong vị ngoại quốc" duy nhất là chính ông ta—người đã vượt xa mọi chuẩn mực đạo đức thông thường.

Cảnh Ngọc không quan tâm Đồng Cận Sinh sẽ dùng chiêu trò gì, cô chỉ quan tâm đến sản phẩm của mình.

Dẫu vậy, thương hiệu không chỉ thuộc về mình cô. Vì thế, Cảnh Ngọc gọi cho Hilger và Martina để thảo luận thêm.

Trùng hợp là tối đó, Klaus cũng muốn mời cô ăn tối.

Khi nói ra lời mời, Klaus vừa hoàn thành buổi tập bắn. Anh tháo găng tay và cất súng, rồi gỡ băng buộc tóc, khiến mái tóc vàng hơi rối, trông vô cùng quyến rũ.

Khi biết cô đã có hẹn với người khác, Klaus hỏi, "Có ai tham gia nữa?"

"Ừm... trước mắt chỉ có Hilger rảnh để qua thôi."

Câu trả lời này khiến Klaus cau mày.

Tay Cảnh Ngọc đau nhức, đầu óc vẫn mải nghĩ về việc khác, đáp lời anh một cách hời hợt. Cô đang cân nhắc cách đối phó với Đồng Cận Sinh.

Rõ ràng sản phẩm của Đồng Cận Sinh là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với cô.

Cảnh Ngọc thầm nghĩ, phải làm sao để ông ta hiểu được câu "Sóng sau xô sóng trước, sóng sau đập chết cha nó trên bờ."

Klaus lại hỏi, "Chỉ có hai người các em thôi sao?"

Cảnh Ngọc đáp, "Chắc vậy."

"Chắc là sao?" Klaus đưa tay ngăn cô bước đi. "Em từ chối lời mời của anh để đi gặp riêng một người đàn ông khác, chẳng lẽ em không định giải thích gì về chuyện này sao?"

Cảnh Ngọc ngơ ngác, "Hả?"

Cô thực sự không hiểu thái độ và giọng điệu của Klaus lúc này, liền bối rối hỏi lại, "Giải thích cái gì cơ?"

Klaus nói, "Giải thích lý do em từ chối anh, chọn ăn tối với cậu ta."

Cảnh Ngọc bị gió lạnh từ máy điều hòa thổi qua, khẽ ho một tiếng, rồi trả lời, "Vì cậu ta là đối tác làm ăn của em?"

Đúng lúc đó, điện thoại của Klaus reo lên. Anh liếc qua màn hình, người gọi đến là Jennifer. Bà ấy muốn xác nhận thực đơn cho bữa tối—bữa tối vốn được chuẩn bị để phục vụ buổi hẹn của Klaus và Cảnh Ngọc.

Dưới ánh mắt của Cảnh Ngọc, Klaus bắt máy và trả lời Jennifer, "Làm phiền cô thêm món dưa leo muối, thịt bò ngâm giấm, salad trái cây với giấm, và cà tím xào chua ngọt..."

Cảnh Ngọc chen ngang, "Khoan đã, anh gọi toàn món chua thế để làm gì? Định thử tài nghệ đầu bếp Điêu à?"

Cô ngạc nhiên hỏi.

Klaus vẫn cầm điện thoại, ánh mắt nhìn cô chăm chú.

Hai giây sau.

Với phong thái chững chạc và lý trí, Klaus ung dung giải thích sự thắc mắc của cô, "Vì tối nay, sẽ có một gã đàn ông Đức ăn giấm chua điên cuồng."