"Đừng cố gắng nói chuyện tình cảm với tôi," Cảnh Ngọc nghiêm túc tuyên bố. "Chúng ta nên làm việc theo quy tắc, tình cảm là tình cảm, hợp đồng là hợp đồng. Tôi thừa nhận chúng ta có mối quan hệ tốt, ở bên nhau rất vui vẻ, nhưng điều đó không phải lý do để tôi kiếm ít tiền từ ngài hơn. Tiền lương của tôi, ngài không được phép bớt dù chỉ một xu. Đừng nghĩ đến việc thân thiết... không, là chơi bài tình cảm để giảm lương của tôi."
Klaus vẫn tiếp tục nắm lấy ngón áp út của cô.
Sau một thoáng ngừng lại, Klaus hít một hơi thật sâu, sâu hơn cả những lần anh cố lấy lại bình tĩnh sau cảm giác mãnh liệt vừa rồi.
"Em yêu," Klaus cúi mắt nhìn cô, "Vàng trong túi em sẽ ngày càng nhiều hơn, em có muốn suy nghĩ lại không?"
Cảnh Ngọc thật sự suy nghĩ.
Hai giây sau, cô dứt khoát từ chối, "Không."
Klaus thả tay ra, mất đi sự kiềm giữ, chiếc nhẫn hồng ngọc quá to và rộng trượt khỏi ngón tay của Cảnh Ngọc, rơi vào lòng bàn tay anh.
Dù viên ngọc rất lớn, nhưng trọng lượng không đáng kể, rơi xuống cũng chẳng mạnh bằng lực Klaus vừa bóp chiếc nhẫn.
Ngón tay Klaus bất giác co lại, rồi từ từ duỗi ra.
Cảnh Ngọc áp mặt vào ngực anh, có thể nghe rõ tiếng tim đập của Klaus.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Mạnh mẽ và nhịp nhàng, chẳng khác gì thường ngày.
Klaus vuốt nhẹ lên cổ cô, nơi vẫn còn chiếc dây chuyền khắc tên anh. Dây chuyền đung đưa qua lại do động tác vỗ nhẹ, mặt dây cọ vào làn da dưới xương quai xanh của cô, để lại một vết đỏ.
Ngón tay Klaus chạm vào vết hằn ấy.
"Em muốn đến Mannheim à? Tôi có một căn nhà nhỏ xinh ở đó," Klaus nói. "Nằm ngay bên sông Neckar, gần công viên Luisen. Vào những ngày trời đẹp, em có thể đi dạo, ghé thăm những nhà kính, khu vườn, thủy cung, và cả khu triển lãm bướm. À, gần đó còn có một quán trà Trung Quốc rất ngon, có lẽ em sẽ thích."
Cảnh Ngọc đáp, "Tôi đã chuẩn bị nộp đơn xin ở ký túc xá của trường, chỉ 400 euro thôi."
Klaus vuốt ve mái tóc cô, "Có thể em sẽ không quen với đồ ăn ở đó. Em yêu, em thật sự thích những món ăn bầy hầy của họ sao? Mì Ý sền sệt hay khoai tây nướng cả vỏ?"
Đây là lần đầu tiên Cảnh Ngọc nghe Klaus chê món ăn Đức.
Dù ẩm thực Đức quả thực không phong phú, nhưng phần lớn người Đức vẫn có một niềm tự hào kỳ lạ. Họ thậm chí thường chê bai cả món Pháp.
Klaus trước giờ cũng không phải ngoại lệ.
Cảnh Ngọc thầm nghĩ đến câu "Lợn ăn không biết ngon" để nói về những người Đức thiếu tinh tế trong ẩm thực.
Cô đáp, "Tôi thấy cũng ngon mà, rất độc đáo, có phong vị nước ngoài."
Klaus trầm ngâm vài giây, đổi góc tiếp cận, "Em có biết không? Một số nhà ăn ở các trường đại học Đức từng bị lên báo vì vấn đề an toàn thực phẩm. Nghe nói họ dùng rau củ không tươi..."
Cảnh Ngọc nói, "Bẩn tí cũng không sao, ăn vào chẳng bệnh được đâu."
Klaus nhắc nhở, "Nếu chẳng may bệnh, em sẽ tốn một khoản tiền thuốc men."
Cảnh Ngọc không mảy may bận tâm, "Không sao, tôi có thể thuê luật sư kiện trường. Hơn nữa, nếu là khoản nhỏ, tôi vẫn lo được."
"Nhưng sức khỏe của em sẽ bị ảnh hưởng."
Cảnh Ngọc tự hào vỗ ngực mình, "Tôi rất khỏe mạnh!"
Klaus có chút đau đầu.
Anh thật sự không biết phải làm gì với cô gái chẳng sợ trời chẳng sợ đất này.
Klaus quay lại chủ đề ban đầu, "Ký túc xá của trường chưa chắc đã được chấp nhận đâu."
"Không sao, ngài đừng lo lắng," Cảnh Ngọc trấn an. "Ở Mannheim giá thuê nhà khá ổn, không quá đắt. Nếu phải thuê ngoài, tìm một căn hộ tốt, mỗi tháng tối đa 700 euro thôi."
Klaus khen ngợi, "Không tệ, em yêu Em không còn là cô gái từng hỏi xin tôi 1 euro để mua nước nữa. Giờ em chẳng thèm bận tâm đến 700 euro. Rất tốt, rất thông minh, cô gái giỏi giang của tôi."
Trong một câu nói, anh dùng đến ba từ để khen ngợi cô.
Cảnh Ngọc vui vẻ nhận lời khen, "Cảm ơn ngài."
Klaus lại hít sâu một hơi chậm rãi.
Cảnh Ngọc ân cần hỏi, "Thưa ngài, ngài không khỏe à?"
Klaus nói, "Đúng vậy."
Cảnh Ngọc hỏi tiếp, "Có cần tôi gọi bác sĩ không? Tôi có thể làm gì để giúp ngài thấy dễ chịu hơn?"
Klaus nhìn cô, "Em có thể im lặng trong hai phút không? Chỉ cần thế thôi, không nói gì cả, cứ ôm tôi như vậy."
Cảnh Ngọc dịu dàng tiến lại gần, vòng tay ôm anh.
Cô còn hôn lên má, dịu dàng cọ cọ vào anh.
Lúc nãy, Cảnh Ngọc không kiềm được mà cắn vào ngực Klaus, điều này khiến cô áy náy. Nhưng người luôn rộng lượng như Klaus, rõ ràng không bận tâm đến vết cắn nhỏ nhặt ấy.
So với Klaus, thân hình cô nhỏ bé hơn nhiều. Cô áp mặt vào ngực anh, trán chạm vào, đưa tay ôm lấy anh.
Cảnh Ngọc rất thích cơ bắp rắn chắc của anh. Lúc này, cô úp mặt vào đó, ngón tay khẽ chạm vào, cảm nhận sự an tâm kỳ lạ.
Ấm áp và yên bình, dù chỉ trong giây lát.
Klaus không nói gì cả, anh giữ im lặng, khẽ vuốt mái tóc đen của cô.
Chiếc nhẫn hồng ngọc nằm lẻ loi dưới gối, ép làm ga trải giường nhăn lại, nhưng lúc này chẳng ai để tâm.
Cảnh Ngọc thầm đếm thời gian trôi qua trong đầu, hai phút sau, cô áp môi hôn nhẹ lên ngực Klaus.
Cô thì thầm, "Ngài đã từng nghe câu này chưa? "Hợp rồi lại tan, mọi sự trên đời đều dựa vào chữ duyên"."
Klaus cúi đầu, ngạc nhiên trước việc nghe một chủ đề mang tính triết lý và mơ hồ như vậy từ miệng cô, "Hửm?"
Cô gái trước giờ chỉ biết nói về tiền bạc, trong mắt chỉ có vàng bạc, nay lại bàn chuyện tinh thần, thậm chí còn có chút buồn bã và thấp thoáng nét hư vô.
Thật ngoài sức tưởng tượng.
"Giống như chúng ta," Cảnh Ngọc thở dài. "Thưa ngài, với thân phận của hai chúng ta, vốn dĩ không nên ở bên nhau. Ngài biết điều đó gọi là gì không? Đó gọi là "vô duyên". Nhưng mà—"
Klaus cúi đầu nhìn cô, chờ đợi lời giải thích cho chữ "nhưng mà" của cô.
Cảnh Ngọc nói, "Nhưng mà, chỉ cần ngài chịu bỏ tiền, chúng ta sẽ có duyên."
Klaus lại nhẹ nhàng áp đầu cô vào ngực mình, "Em yêu, em có thể tiếp tục im lặng thêm hai phút nữa được không?"
Cảnh Ngọc nhận ra rằng Klaus ngày càng dành nhiều thời gian ngủ lại chỗ cô hơn.
Thật kỳ lạ.
Trước đây, Klaus rất chú ý đến ranh giới, giữ một khoảng cách nhất định trong việc ở chung. Dù trong vài chuyện anh sẵn sàng thử nghiệm cùng cô, Klaus vẫn tự kiềm chế ham muốn của mình, không ở lại mỗi tối hay để cô ngủ trên giường của anh.
Thẳng thắn mà nói, Cảnh Ngọc rất thích điều đó.
Bởi nếu hai người sống chung, cô sẽ cảm thấy một áp lực vô hình—giống như nhân viên bình thường đối diện với sếp lớn của mình.
Ai biết được khi nào sếp sẽ dựng cô dậy làm thêm giờ, thật mệt mỏi.
Thêm nữa—
Dù Klaus rất bao dung, nhưng Cảnh Ngọc không chắc liệu mình có nói ra mấy câu mơ ngủ kỳ quặc nào không sau khi thiếp đi.
Gần tốt nghiệp, Cảnh Ngọc cần chuẩn bị nhiều thứ hơn.
Cô không muốn phải kéo dài thêm thời gian học.
Thực ra, theo kế hoạch ban đầu, tốt nhất là hoàn thành tất cả chương trình trong sáu kỳ học, tiết kiệm cả tiền lẫn thời gian.
Nhưng như vậy, lịch trình sẽ quá căng thẳng. Klaus không đồng tình với việc cô dồn hết sức lực vào học hành và chạy đua với thời gian. Anh hy vọng cô có thể trải qua quãng đời sinh viên một cách đầy đủ hơn.
Sau khi bàn bạc, cả hai quyết định kéo dài thời gian học thành bảy kỳ.
Cảnh Ngọc rất biết ơn Klaus vì quyết định đó, anh đã đúng.
Dành thêm một kỳ để cô học tập kỹ lưỡng hơn, đồng thời còn có thời gian thực tập, giúp cô tiếp cận sâu hơn với cách vận hành trong kinh doanh.
Các trường đại học công lập ở Đức đúng là chú trọng lý thuyết hơn thực hành, không giống các trường kinh doanh tư thục. Kỳ thực tập cùng những chỉ dẫn sắc bén của Klaus đã mang lại cho cô nhiều kiến thức quý giá.
Tuy nhiên, khi ngày tốt nghiệp đến gần, Cảnh Ngọc không thể tránh khỏi tình trạng mất ngủ. Cô không hiểu cảm giác bồn chồn ấy đến từ đâu. Càng đến gần ngày ra trường, thời gian cô nằm trằn trọc trên giường càng dài.
Dù đã cai cà phê, thậm chí buổi sáng cũng không động đến, Cảnh Ngọc vẫn cảm thấy áp lực và lo lắng vô cớ.
Căng thẳng đến mức lưng cô xuất hiện một nốt đỏ nhỏ, đau nhói mỗi khi chạm vào.
Klaus đã mời bác sĩ đến khám cho cô. Người này chỉ đề nghị cô giữ tâm trạng thoải mái, ăn nhiều rau củ và trái cây tươi.
Sau một đêm mất ngủ nữa, sáng hôm sau Cảnh Ngọc trở về từ trường với đôi mắt thâm quầng, và thấy Klaus đã mời một thợ kim hoàn đến.
Cảnh Ngọc ngạc nhiên. Cô cẩn thận nhớ lại cả tuần vừa qua, không nghĩ ra mình đã làm gì để đáng được nhận quà từ Klaus.
Klaus vẫy tay với cô, "Lại đây, chọn vài món em thích."
Những lời này thật như tiếng trời ban xuống.
Đặc biệt là khi nghe anh nói từ "vài món."
Cảnh Ngọc vốn đã rất quen với thợ kim hoàn này, người chuyên phục vụ cho gia tộc Essen và mang đến những món đồ quý giá, được chọn lựa kỹ càng.
Cô hào hứng tiến lại gần ngắm nhìn, không kìm được phải thốt lên một tiếng trầm trồ.
Những món đồ lần này quả thật đẹp đến mê hồn.
Ngoài những viên đá quý và kim cương trước đây, lần này còn có rất nhiều món trang sức tinh xảo bằng vàng, được chạm khắc rỗng, tạo nên vẻ đẹp kỳ diệu tựa như ren từ chất liệu vàng.
Cảnh Ngọc ngay lập tức để mắt đến món có lượng vàng nhiều nhất, "Tôi muốn cái đó."
Klaus ngồi bên cạnh, không hề liếc nhìn đống báu vật trải đầy bàn từ cửa tiệm trang sức, ánh mắt anh chỉ chăm chú vào đôi mắt rực sáng của Cảnh Ngọc, "Còn món nào em thích nữa không? Nếu thấy thích tất cả, vậy thì lấy hết đi."
Câu nói này, vào ngày thường, chắc chắn sẽ khiến Cảnh Ngọc vui đến mức hát vang bài "Thần tài đến, thần tài đến". Nhưng hôm nay, nó lại không khiến cô rồng nhỏ cảm thấy mừng rỡ.
Cô cảnh giác nhìn Klaus, "Thưa ngài, ngài định làm gì? Tôi nói trước nhé, trang sức không thể trừ vào tiền lương đâu đấy."
Klaus mỉm cười nhìn cô, "Đây là quà tặng cho em."
Cảnh Ngọc hiểu ra.
À, quà chia tay công việc đây mà!
Cô thở phào nhẹ nhõm, chắp tay làm động tác cảm tạ trước mặt Klaus, "Thưa ngài, ngài đúng là nhà tư bản nhân từ nhất tôi từng gặp."
Klaus không đáp lại lời khen của cô, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, mái tóc vàng né tránh ánh nắng.
Cảnh Ngọc không tham lam lấy hết, cô cẩn thận lựa chọn, cuối cùng chỉ chọn một vài món mà mình thích nhất.
Sau khi người thợ kim hoàn rời đi, Cảnh Ngọc ngồi lại bên bàn, hào hứng đếm những báu vật mới trong tay mình.
Klaus uống xong cà phê, bước lại gần, cúi đầu nhìn những món đồ vàng rực rỡ trong tay cô.
Klaus nói, "Có lẽ tôi nên làm cho em một cái hộp để đựng những món quà này."
Cảnh Ngọc nói, "Nếu có thể, ngài làm bằng vàng nguyên chất được không?!"
Klaus nhìn cô, "Có thể đính thêm kim cương, em muốn đính bao nhiêu?"
Cảnh Ngọc đáp ngắn gọn, "Đính kín!"
"Ý kiến hay đấy," Klaus gật đầu, "Nhưng mà, Jemma, nếu đính kín thì cần thời gian. Sau khi hợp đồng của chúng ta kết thúc, có lẽ em phải ở lại đây thêm hai tuần mới có thể—"
"Ôi, thôi bỏ đi," Cảnh Ngọc cúi đầu, vuốt ve chiếc vòng tay xinh đẹp, "Vậy thì tôi không cần nữa."
"Chỉ cần hộp bằng vàng nguyên chất là được rồi," Cảnh Ngọc hào phóng nói, "Tôi không tham đâu."
Klaus dừng lại một chút, rồi hỏi, "Ngoài chiếc hộp vàng nguyên chất, em còn muốn thứ gì khác không?"
Cảnh Ngọc nói, "Tiền mặt là tốt nhất, vàng miếng cũng được."
Cô mải mê đắm chìm trong tưởng tượng về việc lấp đầy chiếc hộp vàng nguyên chất bằng vàng, bỗng nhiên khựng lại, vui sướng ngẩng mặt lên, nhìn Klaus, "Cảm giác này giống như của hồi môn ấy. Thưa ngài, ngài có biết "của hồi môn" là gì không? Đó là một truyền thống của Trung Quốc, khi nhà gái chuẩn bị cho con gái trước khi xuất—"
Klaus nhìn cô, "Em yêu."
Cảnh Ngọc: "Vâng?"
Klaus nói, "Em mà nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ lấy lại hết đấy."