Klaus không làm theo yêu cầu của Cảnh Ngọc. Anh vẫn nằm nghiêng, đè lên gấu váy của cô.
Đây là phòng ngủ của Cảnh Ngọc, nơi cô đã sống gần bốn năm. Khắp căn phòng đều mang dấu ấn rõ nét của cô, từ những món đồ trang trí kỳ quặc mà cô tùy tiện mua, như chiếc đèn bàn từ cửa hàng đồ cổ, giá cắm nến mạ vàng, đến những món đồ nhỏ xinh như người bánh gừng chỉ cao 5cm nằm trong hộp xịt phòng.
Chiếc hộp nhạc đặt trên bàn cạnh giường là thứ cô tìm được ở chợ Giáng Sinh, và Klaus đã sửa nó. Trong hộp kính có một con rồng nhỏ che giấu bông hồng bằng đuôi, ngồi trên núi vàng và nở nụ cười tinh nghịch.
Dù luôn miệng đòi tiền, thực tế Cảnh Ngọc rất hiếm khi mua đồ hiệu xa xỉ. Cô đòi tiền chỉ vì cảm giác an toàn mà chúng mang lại, hoàn toànkhông xem đó như một thứ để khoe mẽ.
Klaus không thích, và cũng ghét nhất là bị ra lệnh. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh này, anh tạm tha thứ cho sự ngông cuồng do hơi men của Cảnh Ngọc.
Cô vẫn tiếp tục lẩm bẩm những câu nói đầy say xỉn, mà hầu hết là những câu Klaus từng nói với cô. Trong đó không thiếu những mệnh lệnh thô bạo, "Use your mouth."
Cô không hoàn toàn tỉnh táo. Nếu không, chắc chắn cô không dám dùng giọng điệu đó với anh.
Klaus bóp nhẹ má cô, buộc cô – một kẻ say không biết trời đất – phải nhìn thẳng vào anh.
"Tôi là ai?" Klaus hỏi, "Rõ ràng không nhớ à?"
Cảnh Ngọc quay đầu, dụi nhẹ, rồi hôn lên ngón tay anh.
"Ngài Klaus, ông chủ của tôi."
Cô trả lời như vậy.
Hơi thở ấm áp phả lên ngón tay anh. Klaus nhìn người đang nhẹ nhàng dụi vào lòng bàn tay anh rất lâu. Cuối cùng, anh khẽ thở dài.
Điều bất ngờ là cảm giác bị xúc phạm không còn nặng nề như anh nghĩ.
Klaus âm thầm thả lỏng bàn tay.
Thông thường, không ai lại đi lý lẽ với một kẻ say, nhưng Klaus vẫn làm vậy.
"Có phải vì tôi đã lơi lỏng sự quản thúc trong hai tuần qua không?" Klaus hỏi cô. "Hay là vì độ chịu đau của cái mông rồng đã tăng lên rồi, bé yêu của tôi?"
Cảnh Ngọc không trả lời. Cô ôm lấy cánh tay anh, gương mặt tựa vào chiếc áo sơ mi.
Cô ngửi thấy mùi máu nhè nhẹ từ áo anh.
Klaus vừa săn hươu đỏ xong, chỉ tắm qua loa và thay áo trước khi đến đây.
Cảnh Ngọc run lên một chút, bản năng mách bảo cô nên tránh xa. Nhưng Klaus lại giữ lấy đầu cô, ép cô tựa sát vào mình. Má cô bị những chiếc cúc áo chạm vào, lạnh buốt và in hằn lên da.
"Em biết đấy," Klaus nói, "Tôi không ngại trao cho em, nhưng em cần thay đổi cách nói chuyện, ngọt ngào à."
Anh rất lịch thiệp, không chạm vào cô quá nhiều, như thể cố ý tránh né điều gì đó.
Cảnh Ngọc uống loại rượu rất hợp với mùa đông mới được giao tới buổi chiều. Ban đầu cô còn định giữ lại để cùng Klaus thưởng thức, nhưng bây giờ không kìm được mà mở trước một chai.
Rượu làm dòng máu nóng lên, khiến tay chân và gương mặt cô đều ửng đỏ. Theo bản năng, cô muốn áp má lên áo anh để cảm nhận sự mát mẻ, nhưng Klaus vẫn giữ khoảng cách lịch sự.
"Hãy dùng từ "làm ơn"," Klaus sửa lại giọng điệu của cô bằng giọng nói nhẹ nhàng. ""I"d appreciate it if you eat me out" một lời yêu cầu đơn giản như vậy, em đã quên rồi sao?"
Cảnh Ngọc muốn trừng mắt nhìn anh.
Nhưng chỉ nghe thấy giọng Klaus tiếp tục, "Có cần tôi dạy lại không?"
Cô ngẩng mặt nhìn anh khi nằm trong vòng tay anh. Những sợi tóc cô cọ qua cằm anh, cô ngửi thấy mùi nước hoa gỗ hòa lẫn với mùi máu từ hươu đỏ.
Rừng và máu, màu xanh và cái chết;
Lịch thiệp và cuồng nhiệt, quý ông và kẻ bạo tàn;
Dịu dàng, nghiêm khắc, phóng túng, kỷ luật.
Klaus là một kẻ bạo tàn. Một kẻ bạo tàn ẩn mình trong bộ vest.
Và lúc này, kẻ bạo tàn trong bộ vest muốn xác nhận quyền kiểm soát của mình một cách lịch thiệp.
"Please me," Klaus nói. "Say, "please, daddy.""
Anh nghiêm nghị dạy bảo cô, tay áp nhẹ lên đầu cô để bảo vệ, không để cô vì giãy dụa mà đập đầu vào khung giường.
Cảnh Ngọc hít một hơi thật sâu. Klaus cúi xuống, bế cô cao lên một chút để cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt anh xanh thẳm, tựa như khu rừng mờ sương.
Cảnh Ngọc biết những màn sương ấy có thể khiến những chú nai nhỏ lạc lối.
Cô cũng biết rằng trong các câu chuyện cổ tích, những viên ngọc quý mà ác quỷ trao đều là cạm bẫy.
Cô biết rất nhiều điều.
Cô cũng biết rằng đàn ông chẳng đáng tin chút nào.
Cô biết tất cả.
Nhưng...
"Please, daddy," Cảnh Ngọc nói, "Please."
Klaus cúi xuống nhìn cô, mái tóc vàng rủ xuống.
Anh hỏi, "Em cầu xin tôi điều gì, bé yêu?"
Ngực Cảnh Ngọc phập phồng. Cô nhắm mắt lại, "I"d appreciate it...if you eat me out."
Klaus đặt một nụ hôn lên trán cô, bàn tay với những mạch máu nổi rõ, nhưng giọng nói lại rất lịch sự, "Tôi sẽ đáp lại lời cầu xin của em, bé rồng nhỏ của tôi."
*
Cảnh Ngọc chỉ muốn dùng hai từ để tóm tắt chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Nổ tung.
Cô ngồi trước bàn ăn bữa sáng của mình, trong đầu vẫn đầy ắp hình ảnh về ngày hôm qua.
Sao có thể như vậy? Sao mọi chuyện lại ra thế này?
Thật ra, hôm qua cô không say đến mức không biết gì. Chỉ là cô không ngờ Klaus lại đến sớm như vậy. Ban đầu, cô còn tưởng đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng đến khi Klaus ép chân cô thành một đường thẳng, Cảnh Ngọc mới nhận ra đó không phải ảo giác, mà là thật sự diễn ra.
Cảnh Ngọc chậm rãi suy nghĩ, thẫn thờ uống một ngụm sữa đậu nành.
Trong thực đơn sáng của cô, bia tạm thời bị gạch bỏ, thay vào đó là loại đồ uống lành mạnh hơn – sữa đậu nành.
Đây là loại sữa mà đầu bếp Điêu tự tay ép.
Klaus đã ăn sáng xong từ lâu, nhưng điều đó không ngăn cản anh ngồi nhấm nháp cà phê, đọc báo, đồng hành cùng Cảnh Ngọc.
Anh không ưa công nghệ, thậm chí hầu như chẳng chơi trò chơi điện tử. Với anh, những điều đó không thú vị bằng việc dạy dỗ và rèn luyện Cảnh Ngọc.
Cô vẫn chưa tập trung lắm. Bữa sáng hôm nay rất ngon, ông Điêu đã làm màn thầu với nhân tôm kết hợp tiêu xanh. Nước sốt bên trong có vị ngọt nhẹ, thơm ngon đậm đà. Cô cẩn thận cắn một miếng, vỏ bánh giòn thơm hương mè, còn lớp nước sốt trào ra được cô nhanh tay hứng bằng thìa, không để rơi rớt ra ngoài.
Sau khi ăn no, Cảnh Ngọc nghiêm túc nói với Klaus, "Thưa ngài, tôi nhớ ngài từng nói rằng trạng thái say không được coi là đồng ý cho hành vi tình dục."
Klaus điềm tĩnh xin lỗi, "Xin lỗi, hôm qua là lỗi của tôi."
Cảnh Ngọc nhấn mạnh, "Ngài làm tôi đau."
Nói xong câu đó, cô ngừng lại đôi chút.
Thật ra, cô cũng tham luyến cảm giác ấy.
Không hiểu sao, khi hợp đồng sắp đến hạn, cô lại có một cảm giác khó tả, như thể bất an, lo âu. Sự bất an ấy ngày hôm qua biến thành một cách để xả stress. Cảnh Ngọc không rõ mình đã mang tâm trạng gì mà lại cắn vào vai Klaus.
Ông trời phù hộ, mong rằng bờ vai rộng của anh không bị tổn thương.
Cô không nhớ rõ lắm.
Klaus thì dường như chẳng bận tâm gì. Anh dịu dàng xin lỗi theo ý cô, hoàn toàn không chút phản kháng.
Thực tế, cả hai đều biết rõ, hôm qua Cảnh Ngọc đã không sử dụng bất kỳ từ khóa nào được quy định trong hợp đồng.
Chiều hôm đó, một vị giáo sư thân thiện gọi điện cho Cảnh Ngọc, hỏi liệu cô có muốn đăng ký học lên cao học không.
Nếu cô muốn, giờ chuẩn bị hồ sơ vẫn còn kịp, có thể bắt đầu vào học kỳ mùa hè.
Khi nghe điện thoại, Klaus đang ở bên cạnh giám sát việc học ngôn ngữ của cô. Cô định đứng dậy ra ngoài nói chuyện, nhưng Klaus đã ấn cô ngồi trở lại.
Ngay trong tầm mắt của anh, Cảnh Ngọc lắng nghe cuộc gọi, không từ chối cũng không đồng ý. Cô chỉ lịch sự đáp rằng mình cần cân nhắc thêm.
Cuộc gọi vừa kết thúc, Klaus đã lên tiếng, "Tôi hy vọng em sẽ tiếp tục học."
Cảnh Ngọc từ chối ngay lập tức, "Không cần."
Cô tập trung phân biệt từng từ tiếng Pháp, không thèm ngẩng đầu, "Sau này học cũng được."
Klaus im lặng một lúc, rồi hỏi, "Bé rồng, sau khi tốt nghiệp, em có kế hoạch gì không?"
Đây là lần đầu tiên cả hai nói về vấn đề kế hoạch sau khi tốt nghiệp.
Có lẽ vì nó liên quan đến việc hợp đồng sắp hết hạn, nên họ thường tránh chủ đề này, như thể né tránh có thể giúp họ không phải đối mặt với những tranh chấp rất dễ xảy ra.
Klaus ngồi bên cạnh, tiếp tục hỏi, "Em có thể nói ra. Biết đâu, tôi có thể giúp đỡ điều gì đó."
Cảnh Ngọc cảnh giác nhìn anh, "Không cần tôi phải trả giá gì sao?"
Klaus bật cười, "Xem như là quà tốt nghiệp của em."
Cô nghĩ một lúc, rồi bắt đầu nói, "Kế hoạch à? Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ về nước xem xét tình hình. Nếu thị trường trong nước tiềm năng, tôi sẽ đẩy mạnh thương hiệu bia của mình, phấn đấu trong ba năm mua nhà ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu. Năm năm thì mỗi nơi phải hai căn. Sau khi sự nghiệp ổn định, tôi sẽ chọn một anh chàng sinh viên đại học ngoan ngoãn... À không, bỏ đi, đàn ông chẳng đáng tin. Vì đàn ông mà tiêu tiền thì chẳng có kết cục tốt đẹp gì..."
Cô nói thao thao bất tuyệt một hồi, rồi quay lại nhìn Klaus, người đang giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc.
Cảnh Ngọc vui vẻ nói, "Nếu ngài muốn tài trợ để tôi đạt được mục tiêu trong ba năm, tôi cũng không phản đối đâu!"
Klaus đứng lên một cách tao nhã, đáp lại ước mơ của cô bằng sự lịch thiệp, "Xem như tôi chưa nói gì đi."
Vì công việc kinh doanh, khả năng cao sau này Cảnh Ngọc sẽ phải làm việc với các khách hàng Pháp. Thậm chí, cô không thể tránh khỏi giao tiếp với các nhà máy rượu ở đó.
Nhiều người Pháp có một niềm tự hào kỳ lạ, họ xem việc nói tiếng Pháp là một vinh dự. Trong nhiều tình huống, dù hiểu tiếng Anh, họ vẫn thà nghe một người nói tiếng Pháp vụng về còn hơn dùng tiếng Anh.
Chính vì vậy, cô buộc phải học lại từ đầu, nắm vững một ngôn ngữ mới.
Trong kh icô đang chăm chú học trong phòng, Klaus lên giá sách tìm sách. Anh tình cờ thấy một tập tài liệu được xếp ngay ngắn.
Có lẽ do vô tình làm rơi, hoặc gió thổi bay, giờ đây tập tài liệu đang nằm gọn dưới chân kệ sách.
Klaus dừng tay, định đặt nó về chỗ cũ. Nhưng ánh mắt anh chợt dừng lại khi nhìn thấy tên trên đó.
Đó là một tờ đơn.
Đơn xin học cao học tại Đại học Mannheim.
Và bên trên là một chữ ký quen thuộc.
Jemma.
Cảnh Ngọc.
Cô đang muốn rời đi.