Đường - Đa Lê

Chương 37: Hình xăm




Ngài Klaus thực sự quá đắt đỏ. Cái giá mà anh đưa ra vượt xa ngân sách của Cảnh Ngọc. Nếu là hai ngàn euro, có lẽ cô còn cân nhắc một chút.

Dù vậy, Cảnh Ngọc vẫn không cam tâm, liền nói, "Vậy nếu là tôi, có thể giảm giá không?"

Klaus đáp: "Không thể."

Cảnh Ngọc: "...Hứ."

Chưa ra quân đã thất bại.

Trong vòng nửa tiếng, niềm hy vọng le lói vừa bùng lên đã bị ngài Klaus dập tắt không thương tiếc.

Cảnh Ngọc giờ đây rất phiền muộn, cũng đầy tâm trạng.

Lễ hội rượu vang ở Düsseldorf thường diễn ra vào tuần thứ hai và thứ ba của tháng Chín, nghĩa là chỉ còn một tuần nữa là đến ngày hội. Theo thói quen của ngài Klaus, anh thường bắt đầu lên kế hoạch chi tiết cho chuyến đi trước bốn ngày, nhờ trợ lý đặt vé máy bay.

Điều này cũng có nghĩa là, Cảnh Ngọc chỉ còn ba ngày để thuyết phục anh.

Cô tự vỗ má mình, động viên bản thân.

Khi kế hoạch dùng tiền thất bại, Cảnh Ngọc suy nghĩ hồi lâu và quyết định chuyển sang kế hoạch dùng nhan sắc để quyến rũ.

Nhưng trời không chiều lòng người, ngay lúc cô còn đang băn khoăn có nên mặc sườn xám để gặp Klaus hay không, thì sáng hôm sau, ngài Klaus – người có mức lương tính theo ngày – đã rời Munich đi công tác.

Anh vốn không phải kiểu người chỉ biết hưởng thụ. Khi làm việc, anh cũng giữ nguyên thái độ nghiêm túc giống như cách dạy dỗ Cảnh Ngọc.

So với Cảnh Ngọc, Loan Bán Tuyết đến Munich muộn hơn một năm, với tư cách là sinh viên trao đổi. Chương trình học của cô không dày đặc như của Cảnh Ngọc, cô cũng không phải đối mặt với áp lực tốt nghiệp như Cảnh Ngọc.

Mặc dù các bài học và kỳ thi cũng khiến Loan Bán Tuyết phải bận tâm, nhưng cô vẫn giữ thái độ lạc quan, không hề căng thẳng đến mức học quên ăn quên ngủ như Cảnh Ngọc.

Điều mà Loan Bán Tuyết không thể hiểu nổi, chính là những bảng kế hoạch mà Klaus lập ra cho Cảnh Ngọc. Dày đặc và kín mít cả một trang giấy.

Chưa kể đến áp lực học tập, mỗi tuần Cảnh Ngọc còn phải tham gia ba buổi học múa ballet, ba buổi học violin, và hai buổi học thẩm mỹ cùng các nghi thức lễ nghi. Trong buổi học cuối, ngoài những quy tắc cơ bản, cô còn được dạy về kỹ năng đàm phán thương mại, phân tích tâm lý và nhiều kỹ năng khác.

Theo lời Cảnh Ngọc, các giáo viên của lớp học cuối cùng thường được thay đổi liên tục, đến nay đã có bốn, năm người đến dạy. Họ đều là chuyên gia trong các lĩnh vực khác nhau, dường như đã dốc toàn lực truyền đạt mọi kiến thức cho cô, sau đó sẽ báo cáo kết quả học tập với Klaus. Khi khóa học kết thúc, Cảnh Ngọc sẽ nhận được một khoản tiền thưởng khích lệ từ Klaus. Sau một tuần nghỉ ngơi, ngài Klaus sẽ mời giáo viên mới đến tiếp tục dạy.

Về chương trình giáo dục mà Cảnh Ngọc đang nhận được, Loan Bán Tuyết không khỏi thán phục, "Thật luôn, nếu là bồi dưỡng người thừa kế đời sau cũng chỉ đến thế này thôi."

Cảnh Ngọc nằm song song với Loan Bán Tuyết, cùng nhau làm liệu trình chăm sóc da mặt.

Việc này không phải do Klaus yêu cầu, mà là Jennifer đã mời chuyên gia đến sau khi hỏi ý kiến Cảnh Ngọc.

Ngoài lần khuyên cô mặc sườn xám trước đó, Klaus chưa bao giờ có ý kiến gì về ngoại hình hay cách ăn mặc của Cảnh Ngọc.

Anh không ép buộc hay gò bó cô phải ăn mặc theo sở thích của mình. Với anh, vẻ đẹp có rất nhiều hình thái, ngay cả khi Cảnh Ngọc phàn nàn rằng mình tăng cân, Klaus sẽ cùng cô phân tích kỹ lưỡng. Cuối cùng, anh kết luận rằng:

"Em đã bị ảnh hưởng quá sâu bởi những tiêu chuẩn vô hình xung quanh. Không nhất thiết phải theo đuổi một vóc dáng mảnh mai. Sức khỏe mới là điều đẹp nhất."

Huống hồ, theo quan điểm của Klaus, Cảnh Ngọc còn hơi quá gầy.

Trong tiếng nhạc êm dịu, Cảnh Ngọc nằm trên ghế chăm sóc, mặt đắp mặt nạ, tận hưởng sự chăm sóc nhẹ nhàng từ chuyên gia làm đẹp.

Loan Bán Tuyết đùa: "Vậy, cuối cùng cậu quyết định rồi à? Đi đâu đây? Sri Lanka hay lễ hội rượu vang mà cậu hằng mơ ước?"

"...Có lẽ cả hai," Cảnh Ngọc nói, "Cùng lắm thì xin anh ấy nghỉ phép, từ từ thuyết phục. Anh ấy chắc sẽ hiểu thôi."

"Không chắc đâu nhé," Loan Bán Tuyết nở nụ cười nham hiểm, "Theo lời cậu kể, anh ta đã đi công tác nhiều ngày rồi đúng không? Xa nhau ngắn ngủi lại càng thêm mặn nồng. Đến lúc anh ta về, chỉ sợ cả hai sẽ như lửa gặp củi khô, không cản được mà rung trời chuyển đất –"

Cảnh Ngọc im lặng hai giây, sau đó nói, "Bán Tuyết, ngoài việc làm cosplayer và ca sĩ, mình nghĩ cậu có thể bổ sung thêm một nghề nữa."

Loan Bán Tuyết tò mò: "Gì cơ?"

Cảnh Ngọc: "Ghép đôi chuyên nghiệp."

Đùa vậy thôi, nhưng Loan Bán Tuyết vẫn cười ha hả. Cười xong, cô mới hỏi, "Tiểu Ngọc, cậu không lo ngài Klaus sẽ ra ngoài để dạy dỗ người khác à?"

Cảnh Ngọc không cần suy nghĩ: "Không."

Cô mỉm cười, nghiêm túc nói với Loan Bán Tuyết, "Mình tin anh ấy."

Loan Bán Tuyết không phải người trong cuộc, nên không thể hiểu được niềm tin của Cảnh Ngọc dành cho Klaus. Thực ra, ngay cả bản thân Cảnh Ngọc cũng ngạc nhiên khi nhớ lại điều này.

Ngày đầu tiên gặp Klaus, cô không thể ngờ rằng mình sẽ có thể tin tưởng một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh, lớn lên trong nền văn hóa hoàn toàn khác biệt.

Quả thực đó là sự thật.

Ngoài khối tài sản sáng lóa, ngài Klaus thực sự đã khiến Cảnh Ngọc đặt lòng tin nơi anh.

"Tôi tin tưởng ngài và sẵn lòng tiếp nhận sự giáo dục của ngài."

Trước đây, vào mỗi dịp Tết Nguyên Đán, người duy nhất khiến cô nhớ mãi chỉ có nghệ sĩ hài Phùng Củng trên sóng chương trình Gala Tết. Nhưng vào dịp Tết gần đây nhất, ngài Klaus đã ở bên cô, cùng gói há cảo, ăn bữa cơm tất niên và tận hưởng một buổi tối ấm áp, gần gũi giữa hàng vạn ánh đèn lung linh. Khi Cảnh Ngọc mệt mỏi dựa vào vai anh, anh sẽ nhẹ nhàng nâng chân cô lên, bàn tay lớn nắm lấy cổ chân, rồi nghiêng mặt, khẽ hôn lên ngón chân cô.

Chuyên viên chăm sóc từ tốn tháo mặt nạ dưỡng da trên khuôn mặt của Cảnh Ngọc, nhẹ nhàng xoa bóp bằng lòng bàn tay. Các huyệt thái dương được giải tỏa, khiến cô thở phào khoan khoái, quay sang nói với Loan Bán Tuyết, "Xe đến chân núi tất sẽ có đường, còn bốn ngày nữa, nếu thực sự không được, thì mình tự xin nghỉ mà đi vậy."

Hiện tại Martina không ở Munich; cô ấy đang tham gia một cuộc thi toán học vì đối với cô, học vấn quan trọng hơn tiền bạc. Trong khi đó, Hilger nói rằng cậu ấy có rất nhiều thời gian rảnh và rất sẵn lòng đi cùng Cảnh Ngọc đến lễ hội rượu vang để tìm kiếm các sản phẩm mới.

Hilger là một người Đức điển hình đến mức không thể điển hình hơn. Mùa đông chỉ mặc chiếc áo khoác xanh lá phổ biến trên phố, còn mùa hè lại diện quần jeans và áo sơ mi kẻ caro. Tuy nhiên, Hilger thích tổ chức các bữa tiệc náo nhiệt, bật nhạc lớn và tích trữ rất nhiều bia—hầu hết đều là sản phẩm nhà làm, mua với giá gốc.

Cảnh Ngọc không thích mùi thuốc lá, mà ngài Klaus cũng rất ít khi hút thuốc vì anh luôn cẩn trọng với những thứ dễ gây nghiện. Ở các bữa tiệc, nhiều người sau khi uống say thường thích hút thuốc. Đặc biệt vào lúc nửa đêm, vài người đàn ông trẻ sẽ dẫn bạn gái về nhà hoặc thuê phòng gần đó. Những lúc như vậy, Cảnh Ngọc sẽ ra ngoài đi dạo trong khu vực an toàn, thong thả bước chờ tài xế tới đón.

Gần đó có một nghệ sĩ đường phố đang chơi chiếc đàn accordion cũ. Ban ngày, anh ta thường biểu diễn bên cạnh đài phun nước trang trí hình cá voi màu xanh đậm gần nhà hàng, còn buổi tối thì cuộn mình trong hộp bìa cứng ngủ trên ghế dài công viên. Cảnh Ngọc từng đưa tiền lẻ cho anh vài lần, hôm nay cũng vậy.

Khi đi ngang qua đài phun nước quen thuộc, cô dừng lại, lặng lẽ nhét một tờ tiền giấy vào hộp sắt nhỏ của anh.

Hilger từ bữa tiệc cũng bước ra, cậu không hút thuốc, định lên tiếng chào cô nhưng khi nhìn thấy người nghệ sĩ đường phố đang ngủ trên ghế, cậu giảm tốc độ, nhỏ giọng gọi, "Jemma."

Cảnh Ngọc đi tiếp một đoạn, Hilger bước theo sau, vừa đi vừa hỏi, "Cậu về nhà một mình à? Đạp xe sao?"

"Không," Cảnh Ngọc đáp, "Tài xế sẽ tới đón tôi."

Hilger gật đầu rồi phấn khích khoe, "Tôi vừa xăm thêm một hình mới, cậu có muốn xem không?"

Cảnh Ngọc ngạc nhiên, "Thật sao?"

"Là chữ Hán," Hilger chỉ vào ngực trái của mình, "Thợ xăm bảo nó nghĩa là "Trái tim dũng cảm"."

Ban đầu nghe nói đến chữ Hán, Cảnh Ngọc hơi lo lắng, sợ rằng anh bạn người Đức ngây thơ lại bị lừa bởi một thợ xăm không hiểu ngôn ngữ này. Nhưng khi nghe giải thích, cô thở phào nhẹ nhõm.

"Ý nghĩa hay đấy," Cảnh Ngọc khen, "Rất hợp với cậu."

Hilger hào hứng kéo áo sơ mi lên cao, sốt sắng khoe cho cô xem, "Cậu nhìn xem."

Ánh đèn không quá sáng. Ban đầu, Cảnh Ngọc chỉ thấy một hình thù đen sì mờ nhạt. Khi tiến lại gần, cô nhận ra đó là một chữ "憨" (ngờ nghệch).

Đúng là một trái tim dũng cảm, nhưng lại rất... ngốc nghếch.

Cảnh Ngọc: "..."

Chưa kịp nghĩ ra cách nào để khéo léo thông báo tin không may này, cô nghe thấy tiếng động cơ xe. Một luồng sáng mạnh chiếu thẳng tới, chói lóa khiến mắt cô đau nhức. Cảnh Ngọc theo phản xạ giơ tay che mắt, chớp chớp vài lần để thích nghi, sau đó nhìn thấy một chiếc xe từ từ dừng lại ở khoảng cách không xa.

Ánh đèn sáng rực làm cả cô và Hilger đều hơi ngỡ ngàng. Cậu lập tức buông áo xuống.

Cảnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nói với Hilger, "Người nhà tôi tới đón rồi."

Hilger cẩn thận hỏi lại, "Người nhà của cậu ở Đức... là ai vậy?"

Cảnh Ngọc khựng lại một chút, cố gắng nghĩ xem nên bịa ra câu chuyện gì. Trên thực tế, bạn bè không biết gì nhiều về cô. Dù sao thì sinh viên Trung Quốc giàu có cũng không hiếm. Họ mặc đồ hiệu đắt tiền, đi xe sang, thậm chí có thể đổi ba chiếc xe khác nhau trong một tuần.

Hilger cũng nghĩ như vậy, chỉ xem cô như một du học sinh có gia cảnh giàu có.

Cảnh Ngọc không định nói ra mối quan hệ giữa mình và ngài Klaus. Sau một lúc ngẫm nghĩ, cân nhắc đến tuổi tác và ngoại hình của tài xế, cô nói, "Là bố nuôi của tôi."

Người tài xế thường xuyên tới đón cô đã già, tóc bạc trắng. Nếu nói là bố nuôi thì chẳng ai nghi ngờ gì. Dù sao Cảnh Ngọc cũng là người Trung Quốc.

Hilger gật gù vẻ hiểu ra.

Cậu hào hứng quan sát, nhưng khi cửa xe mở, điều cậu nhìn thấy lại là ngài Klaus—với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh lục.

Cảnh Ngọc cũng đã nhìn thấy.

Cô đứng sững lại.

Hỏng bét, tại sao hôm nay người lái xe lại là ngài Klaus?

Klaus đứng ngược sáng, mái tóc vàng óng rực rỡ thu hút ánh nhìn.

Hilger không nhịn được trầm trồ, "Bố nuôi của cậu giữ gìn tốt thật, trông chỉ lớn hơn tôi vài tuổi."

Đúng vậy, thực ra anh chỉ lớn hơn cậu vài tuổi.

Cảnh Ngọc vội vã nói, "Đúng rồi, tốt lắm, đừng nói nữa, tôi cần phải về ngay đây. Tạm biệt!"

Nói xong một mạch, trước khi Klaus kịp tiến lại gần, cô lao nhanh về phía anh.

Mắt cô vào buổi tối không nhìn rõ lắm, nhất là khi Klaus đứng ở chỗ ánh sáng ngược mạnh như vậy, khiến cô không thể thấy được biểu cảm của anh, cũng không dám nhìn.

Cân nhắc một lát, Cảnh Ngọc chủ động đề nghị tự lái xe về nhà. Klaus không từ chối, anh ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn, mỉm cười nhắc nhở cô lái xe chậm thôi, vì anh không thể bỏ tiền để bao toàn bộ đường phố trong thành phố cho cô tự do phóng nhanh.

Cảnh Ngọc không chắc anh đã nhìn thấy những gì lúc nãy, chỉ dám rón rén điều khiển xe, không dám thở mạnh, chậm rãi lái về nhà.

Cho đến khi về đến nơi, Klaus tháo dây an toàn, cười khẽ rồi nói, "Thân thể trẻ trung có gì đáng xem thế hả, bé rồng?"

Cảnh Ngọc: "..."

Anh quả nhiên đã thấy hết.

Cô siết chặt tay lái, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi, cẩn thận nói, "Thưa ngài, Hilger chỉ muốn cho tôi xem hình xăm của cậu ấy thôi."

Klaus nghiêng người qua, giúp cô tháo dây an toàn.

Cảnh Ngọc hôm nay mặc một chiếc váy lụa màu xanh lá đậm, trông rất giống chiếc váy trong "Chuộc Lỗi", chỉ là phần lưng không hở quá nhiều. Thời tiết lạnh, bên ngoài cô có khoác một chiếc áo mỏng, nhưng vừa lên xe đã cởi ra, lúc này đang để ở ghế sau.

Qua lớp lụa mỏng, cô cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay của Klaus áp lên eo mình.

Mái tóc vàng của anh thoáng lướt qua môi cô, mang theo mùi hương ngải đắng nhàn nhạt.

Cảnh Ngọc mở lời, "Thưa ngài..."

Ngón tay anh rời khỏi lớp lụa, hơi ấm cũng biến mất. Klaus không làm gì thêm, chỉ cởi dây an toàn cho cô, ngay khi cô định giải thích tiếp, anh nghiêng người hôn lên má cô.

Cô thoáng nếm thấy mùi thuốc lá nhạt nhòa.

"Hình xăm ngu ngốc của một chàng trai trẻ thì có gì đáng xem?" Klaus nói. "Về đi, để tôi cho em xem của tôi."

*

Cảnh Ngọc đã có cơ hội nhìn kỹ hình xăm của ngài Klaus.

Khi anh thoải mái ngồi uống nước, Cảnh Ngọc sau khi súc miệng xong cũng nhét một viên kẹo vào miệng, rồi khẽ đề cập đến kế hoạch của mình, "Thưa ngài, có lẽ tôi không thể đi cùng ngài đến Sri Lanka, tôi có việc khác phải làm."

Klaus ngồi trên chiếc ghế sofa xanh đậm cạnh bàn tròn, im lặng không nói gì. Tóc anh vẫn chưa khô hoàn toàn, một lọn rũ xuống trán.

Anh nói, "Tôi rất mong đợi nghe em thuyết phục tôi."

Anh không ngay lập tức bác bỏ đề xuất của cô.

Cảnh Ngọc ngồi đối diện, vừa nói vừa chậm rãi trình bày lý do.

Họ cần tìm một loại rượu vang mới, ngon và giá cả hợp lý. Trong nhóm, Cảnh Ngọc là người chủ chốt, không ai nếm thử nhiều loại rượu hơn cô. Dĩ nhiên, ở cuối bài phát biểu, cô thêm vào một câu tâng bốc đầy chân thành, rằng tất cả là nhờ có ngài Klaus đã dẫn dắt cô tiếp xúc với rất nhiều điều hay ho.

Klaus uống nước, cô nhìn thấy yết hầu của anh chuyển động rất đẹp mắt.

"Được rồi." Klaus gật đầu, giọng điềm tĩnh. "Em có thể đi."

Đôi mắt của Cảnh Ngọc sáng bừng, "Thưa ngài!!!"

Klaus đặt ly nước xuống, "Cách đây vài hôm em đến gặp tôi là để nói chuyện này à?"

Cảnh Ngọc gật đầu.

"Tôi sẽ không đi cùng em." Klaus nói. "Ngọt ngào, chúc em làm việc vui vẻ."

Cảnh Ngọc không mấy bận tâm. Klaus đi hay không cũng chẳng quan trọng lắm, vì cô hoàn toàn có thể tự xử lý việc này.

Bốn ngày sau đó, không hiểu vì lý do gì, Klaus quyết định không ngủ cùng cô.

Dù hai phòng ngủ chỉ cách nhau một đoạn ngắn, nhưng lần này không có bất kỳ cảnh tượng nồng nhiệt nào như gỗ khô bén lửa, cũng không có sự cuồng nhiệt của đôi tình nhân mới xa nhau. Tất cả chỉ dừng lại ở đêm đầu tiên, khi Klaus để cô nhìn hình xăm của anh ở cự ly gần.

Anh hôn cô, khơi dậy cảm xúc trong cô, nhưng lại lạnh lùng rút lui, dịu dàng nói rằng đó là hình phạt.

Cảnh Ngọc hoàn toàn không hiểu nổi. Cô bị Klaus trêu chọc đến mức không tài nào ngủ được, thậm chí còn có chút ấm ức.

Rõ ràng lần trước cô cũng từng xem hình xăm trên lưng Hilger, lúc đó Klaus không cấm cản hay phản đối gì. Sao lần này tự dưng lại không được nữa?

Lòng ông chủ như kim đáy biển.

Dù vậy, chút rắc rối nhỏ này không làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Cảnh Ngọc khi cô đang sắp xếp hành lý. Đêm trước ngày khởi hành, cuối cùng Klaus cũng đến kiểm tra xem cô đã mang theo "bài tập về nhà" hay chưa.

Anh cúi xuống sắp xếp hành lý, hỏi, "Còn ai đi cùng em nữa?"

Cảnh Ngọc không giấu giếm, liệt kê ra vài cái tên, trong đó có Hilger.

Ngón tay Klaus đang chỉnh sửa đồ đạc trong vali bỗng khựng lại.

Anh nói, "Còn cậu ta?"

Cảnh Ngọc gật đầu, sợ anh hiểu lầm liền nhanh chóng giải thích, "Bởi vì Hilger biết nhiều ngôn ngữ vùng miền ở Đức. Nếu người ở đó nói giọng địa phương nặng quá, tôi không hiểu được, Hilger có thể làm phiên dịch."

Klaus đứng thẳng dậy, "Sợ nghe không hiểu, tại sao không nhờ tôi?"

Cảnh Ngọc không suy nghĩ đáp ngay, "Bởi vì ngài phải đến Sri Lanka—Chờ đã, thưa ngài."

Nhận ra điều gì đó, mắt cô sáng lên, "Ngài sẽ đi cùng tôi sao?"

Klaus nói, "Tôi không hề nói vậy."

Anh gấp vali của cô lại, còn chưa đứng thẳng, thì Cảnh Ngọc đã từ phía sau lao đến, làm anh hơi nghiêng người về trước để giữ thăng bằng.

Cô ôm lấy eo anh từ đằng sau, tay áp lên phần bụng trên, phấn khích dụi đầu vào lưng anh mấy cái, "Thưa ngài, ngài cũng sẽ đi phải không?"

Klaus chạm vào tay cô, ra hiệu bảo cô nới lỏng một chút.

Anh quay lại, nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của cô, đôi mắt xanh lục ánh lên nụ cười khoan dung, "Nếu quý cô đây đồng ý trả 500 euro mỗi ngày, có lẽ tôi sẽ cân nhắc."

"500 euro đắt quá," Cảnh Ngọc lập tức trả giá. "Bớt một nửa, 200 euro thì sao?"

Klaus giữ cằm cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên, anh nhìn bé rồng nhỏ tham lam đang ôm lấy eo mình với vẻ đầy thú vị, nói, "Ngọt ngào, có phải rồng chỉ biết nhét vàng vào hang mà không chịu lấy ra không? Em định giấu báu vật sâu trong đó để làm gì?"

Cô tiếp tục mặc cả, "300 euro, không thể cao hơn được nữa."

Rồi cô giở chiêu nũng nịu, "Ngài có biết tôi phải bán bao nhiêu chai bia mới kiếm được 300 euro đó không? Đây toàn là tiền mồ hôi nước mắt của tôi, từng đồng một đều là công sức của tôi..."

Lấy vàng từ kho báu của rồng cũng khó chẳng kém gì chinh phục Klaus. Anh thở dài, xoa đầu cô, "Em sinh ra đã là một doanh nhân thiên bẩm, em yêu à Tôi chưa từng gặp ai phân biệt rạch ròi như em."

"Tình cảm là tình cảm, tiền là tiền, kinh doanh là kinh doanh," Cảnh Ngọc nghiêm túc nói, "Ngài dạy tôi như vậy mà."

Klaus nhìn đôi mắt đen láy của cô – một đóa hoa mà anh đã dày công chăm sóc, giáo dục suốt hai năm qua.

Anh rời tay khỏi đầu cô, tạm thời nhượng bộ, "Được rồi, dù sao thì, bé rồng cũng tích tiền không dễ dàng gì."

Một thương vụ quá lời, Cảnh Ngọc cảm thấy mình như đại thắng.

Giá gốc ban đầu lên tới hai triệu euro, thế mà cô trả giá xuống còn 300 euro – quả là cú mặc cả thần sầu.

Sợ anh đổi ý, cô không dám chậm trễ, vội vàng đếm 300 euro, vui vẻ giao vào tay Klaus.

Lần đầu tiên "mua" được ông chủ, Cảnh Ngọc cảm thấy một cảm giác kỳ diệu trỗi dậy, nhìn Klaus mà như đang ngắm món trang sức quý giá thuộc về mình.

Thì ra là cảm giác này.

Klaus chiều theo ý cô. Khi Cảnh Ngọc thử xưng "anh" với mình, Klaus không phản ứng thái quá, để mặc cô nàng vừa lần đầu "thuê dịch vụ" ngồi trên đùi mình, ôm lấy cổ anh, cố tình ép anh cúi xuống để hôn cô.

Lúc Cảnh Ngọc vừa hôn vừa nhìn vào đôi mắt xanh lục của anh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

Thật sướng!

Cảm giác này thật là quá sướng!

Mái tóc xoăn vàng của anh, cô có thể thoải mái vuốt ve. Lông mi cũng có thể chạm vào tùy ý, không cần xin phép. Dù gì cô cũng đã "mua" anh trọn một ngày.

Thậm chí, cô còn tinh nghịch cắn môi anh một cái thật mạnh. Klaus hơi nhíu mày, nhưng không đẩy cô ra, vẫn dịu dàng nhìn cô như đang quan sát một đứa trẻ nghịch ngợm.

Điều này làm Cảnh Ngọc có chút không hài lòng. Cô bỗng thấy mình cần xác nhận rõ ràng quyền chủ động trong tình thế này.

Rời khỏi môi anh, Cảnh Ngọc đầy táo bạo hôn nhẹ lên má và mi mắt của Klaus.

Klaus vẫn cúi mắt nhìn cô, vừa tò mò vừa trầm trồ, như thể chờ xem cô sẽ làm gì tiếp theo.

Cảnh Ngọc đã quyết định, hôm nay nhất định phải tận dụng triệt để cơ hội này, giống như cách Klaus thường làm với cô.

Trong đầu cô chợt hiện ra vô số ý tưởng "chinh phạt" anh, càng nghĩ càng khát nước. Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một cơn gió đông thúc đẩy—

Nhưng.

Khi đầu ngón tay cô chạm vào dây buộc áo ngủ của Klaus, anh nhanh chóng nắm lấy tay cô.

Bàn tay rộng lớn của anh dễ dàng bao trọn tay cô, ngón cái áp lên mu bàn tay cô, để lại một vết lún rõ rệt.

Cảnh Ngọc cố rút tay ra, nhưng anh nắm chặt đến mức cô hoàn toàn không thể thoát.

Mu bàn tay cô hằn lên một vệt trắng rõ ràng vì bị anh siết.

Cảnh Ngọc nghiêm túc nói, "Ngày hôm nay tôi đã trả tiền mà!"

Klaus ung dung gạt tay cô ra, mỉm cười nhắc nhở, "Xin lỗi, ngọt ngào, số tiền em trả chỉ đủ để chạm đến mức này thôi."