Đường - Đa Lê

Chương 33: Nói dối




Vào ngày mồng Một Tết, số cửa tiệm vẫn mở cửa rất ít, mà thực khách lại càng ít hơn. Dẫu sao, cũng không mấy ai trong dịp Tết lại phải trông cậy vào đồ ăn giao tận nơi.

Quán mì xào dưới lầu đã mở được rất nhiều năm. Từ khi Cảnh Ngọc còn đeo ba lô, đá những viên sỏi nhỏ bên đường trên đường về nhà, nó đã ở đó.

Ở một nơi như thế này, một cửa hàng có thể tồn tại lâu như vậy chắc chắn phải có điểm độc đáo riêng. Ưu điểm của quán mì xào này, ngoài việc nằm ngay dưới khu dân cư, chính là giá rẻ, ngon và sạch sẽ.

Khác với nhiều quán vỉa hè khác, quán mì xào này đặc biệt sạch sẽ. Cửa kính được lau chùi sáng bóng, không vương dấu vết của khói dầu ám lâu ngày. Bàn ghế không nhiều, tổng cộng chỉ khoảng mười bàn. Dù cũ kỹ, nhưng mỗi bàn đều được phủ một lớp khăn chống dầu và chống nóng, còn ghế thì được lau sạch sẽ. Trước khi ngồi xuống, Cảnh Ngọc dùng giấy ăn trên bàn lau thử một lượt, chẳng thấy bụi bẩn nào bám lại.

Klaus không phải kiểu người hay coi thường quán ăn vỉa hè. Ngược lại, anh rất quan tâm đến văn hóa ẩm thực của người dân địa phương.

Tuy nhiên, hiện tại điều anh quan tâm nhất chính là từ "chầu ba" mà Cảnh Ngọc đã nói.

Cảnh Ngọc im lặng hai giây.

Cô cẩn thận, dè dặt hỏi, "Ngài Klaus, xin hỏi có chính sách "thành thật sẽ được khoan hồng" không?"

Klaus đáp, "Không đảm bảo, nhưng chắc chắn sẽ có chuyện "chống đối sẽ bị nghiêm trị"."

Cảnh Ngọc lập tức tâng bốc, "Trời ơi, ngài Klaus, tiếng Trung của ngài ngày càng giỏi hơn rồi đấy, còn biết cả cụm "thành thật sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị". Ngài thật sự có năng khiếu ngôn ngữ làm tôi khâm phục—"

"Đừng đánh trống lảng." Klaus ngắt lời, "Trả lời tôi."

Cảnh Ngọc, "..."

Chuyển chủ đề thất bại.

Cảnh Ngọc ngồi ngay ngắn, trong tiệm không có khách nào khác. Ly trà sữa đặt bên tay phải, đầu ngón tay cô còn cảm nhận được hơi ấm không ngừng truyền đến từ ly trà.

Cô cẩn thận mở lời, "Ngài có biết không? Trong văn hóa ngôn ngữ của nước tôi, có một khái niệm gọi là "nghĩa xấu dùng làm nghĩa tốt". Ý nghĩa của nó là gì? Chính là một từ vốn mang nghĩa tiêu cực, nhưng trong một số trường hợp, để thể hiện sự thân thiết hoặc yêu thương, chúng tôi sẽ linh hoạt dùng nó với hàm ý tích cực. Ví dụ như "đồ ngốc nhỏ", "thằng ranh con", hay "con rùa nhỏ"—"

Klaus kiên nhẫn nghe cô giải thích, mỉm cười nhìn môi Cảnh Ngọc mấp máy không ngừng.

Anh thích nghe Cảnh Ngọc nói tiếng mẹ đẻ. Khi dùng ngôn ngữ của mình, người ta thường thoải mái hơn, và với những lời chửi mắng bằng ngôn ngữ khác, sự biểu đạt của cô cũng bị giới hạn đi phần nào.

rong khoảnh khắc mạnh mẽ đáp trả cha mình, Cảnh Ngọc dùng tiếng mẹ đẻ, tràn đầy sức sống, vô cùng rõ nét.

Như một cây xanh kiên cường mọc lên từ đất đá khô cằn.

Họ ngồi gần cửa sổ, bên khung kính treo đầy những nhánh trầu bà mọc xanh tốt như có phép màu. Tuyết bên ngoài chưa tan hết, thành phố ven biển miền Bắc có lớp tuyết dày hơn so với vùng nội địa. Trong quán, hơi ấm từ máy sưởi không quá nóng. Cảnh Ngọc vẫn mặc chiếc áo phao đen, chỉ tháo khăn quàng cổ. Vì cảm xúc dâng cao, từ cổ đến dái tai cô đều ửng lên một màu đỏ nhạt đẹp mắt.

Sau khi giải thích một loạt, giọng cô nhỏ dần, "...Giống như những ví dụ tôi vừa nói, ngài Klaus, tôi dùng từ "chầu ba" với ngài cũng là một cách gọi yêu, giống như "đồ ngốc nhỏ", "thằng ngốc đáng yêu". Ví dụ trong tiếng Nhật, nó tương tự như từ "baka"."

Nói một hơi xong, Cảnh Ngọc rụt rè ngước nhìn Klaus.

Klaus không giận.

Dưới ánh sáng trong trẻo, đôi mắt xanh lục của anh trông sáng hơn, như viên ngọc quý được mài dũa, nổi bật giữa hàng mi vàng óng.

Anh nhẹ nhàng thở dài, tiếc nuối nhìn cô, "Xem ra, tôi thật sự cần phải dạy dỗ em lại một chút rồi."

Cảnh Ngọc ngoan ngoãn cúi đầu, trong đầu lại nghĩ đến quyển sổ ghi chú đọc sách qua loa buổi chiều của mình—

Chết tiệt, không biết mình có viết cẩu thả quá không?

Liệu Klaus có nhận ra sự thiếu chỉn chu đó không?

Hay sẽ gộp chung mọi tội danh để xử lý luôn đây?

Chủ quán mì xào lúc này mang lên hai đĩa mì nóng hổi, vui vẻ cười nói, "Đây rồi—"

Bà vừa đặt đĩa lên bàn, vừa liếc nhìn Cảnh Ngọc, rồi lại nhìn sang Klaus.

Thành phố Thanh Đảo có mức độ quốc tế hóa không thấp, sự bao dung cũng rất lớn. Nhiều nền văn hóa tiểu chúng cư trú tại đây, tạo ra không ít cửa hàng độc lập, quán bar nhạc rock và những không gian âm nhạc ngầm. Chuyện các cặp đôi ngoại quốc đi chung với nhau chẳng phải là chuyện hiếm, phần lớn mọi người đều không để tâm.

Dẫu sao cũng đâu còn là những năm 90 hay đầu 2000 nữa. Trong thời đại mà tình yêu với nhân vật 2D còn được công khai tuyên bố, thì chuyện yêu đương xuyên quốc gia có là gì—ít nhất người ta vẫn là con người trong thế giới thực.

Chủ quán mì xào rất quen thuộc với Cảnh Ngọc. Khi Cảnh Ngọc còn đang thay răng, cô đã chuyển đến đây sống. Ở một góc độ nào đó, có thể coi như bà đã chứng kiến cô lớn lên.

Lần Cảnh Ngọc chuẩn bị sang Đức, bà chủ còn đưa cho cô một ít nước xốt và gia vị đặc chế, giúp cô qua cửa hải quan thuận lợi. Những thứ này thật sự đã giúp ích rất nhiều. Trong tháng đầu tiên ở Đức, chúng đã cứu sống dạ dày của cô.

Bà chủ hỏi, "Bạn trai cháu có hiểu được tiếng Trung không?"

Cảnh Ngọc có chút tự hào, vui vẻ đáp, "Không chỉ hiểu được, mà còn nói được nữa. Nói còn trôi chảy lắm ạ."

Klaus lễ phép chào, "Xin chào."

Không phải kiểu phát âm "xíng chào" lơ lớ, mà là hai chữ phát âm chuẩn xác đến mức khiến bà chủ cười phá lên.

Trong mắt bà, người nước ngoài chỉ cần nói tiếng Trung đàng hoàng, lịch sự là những người đáng mến.

Bà chủ nói, "Tốt quá! Anh chàng này là người nước nào thế?"

Klaus đáp, "Đức."

"Người Đức à, cũng được," Bà chủ không có cảm xúc đặc biệt gì với nước Đức, tiếp tục hỏi, "Làm nghề gì thế?"

Klaus: "Tôi làm việc trong ngân hàng."

"Ồ, làm ngân hàng à, vậy thì tốt, công việc ổn định đấy," Bà chủ vỗ vai Cảnh Ngọc, "Này, Tiểu Ngọc, ngân hàng bên Đức đãi ngộ có tốt không? Làm ngân hàng ở đó cũng tính là việc ổn định chứ?"

Câu này là hỏi Cảnh Ngọc.

Cảnh Ngọc nghĩ ngợi một lúc, "Tính ạ, đãi ngộ cũng khá tốt."

... Người thừa kế duy nhất, miễn cưỡng cũng được xem là công việc ổn định đi.

Bà chủ hào hứng hỏi tiếp, "Chàng trai này, cậu định khi nào thì làm đăng ký kết hôn với Tiểu Ngọc nhà chúng tôi đây?"

Cảnh Ngọc cảm thấy câu hỏi này hơi nhạy cảm.

Klaus từng thẳng thắn nói rõ, anh không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân, cũng không thể hứa hẹn một mối quan hệ lâu dài hay gắn liền với hôn nhân.

Những điều này cả hai đã ghi rõ trong hợp đồng. Cảnh Ngọc giúp anh điều trị bệnh tâm lý, còn cả hai thì đều bị hấp dẫn bởi sức hút giới tính của nhau. Họ vượt qua ranh giới vốn nên giữ, một ranh giới dễ dàng vượt qua, mà một khi đã qua thì rất khó dừng lại.

Cảnh Ngọc không muốn phá vỡ sự cân bằng này.

Quan trọng hơn, không thể để Klaus hiểu lầm rằng cô thiếu chuyên nghiệp, cũng không thể khiến anh nghi ngờ rằng cô còn có mục đích khác.

Đừng nói chuyện tình cảm, vì tình cảm rất dễ làm tổn thương đến tài chính.

Vậy nên, Cảnh Ngọc định trả lời thay Klaus, "Vẫn—"

Klaus mỉm cười đáp với bà chủ, "Không vội."

Cảnh Ngọc: "Hả?"

Không vội à?

Rõ ràng là không thể mà.

Nghĩ lại, Cảnh Ngọc cũng hiểu được. Dù sao bà chủ cũng nhiệt tình như thế, làm sao có thể khiến bà thất vọng vô ích.

Klaus trả lời khéo léo thế này, thực ra cũng là để tránh làm tổn thương cảm xúc của bà.

Bà chủ gật gù đồng tình, "Cũng đúng, giờ mấy người trẻ đều không muốn kết hôn sớm."

Bà thở dài một hơi, rồi lại hỏi tiếp, "Thế hai đứa quen nhau thế nào? Sau này định sống ở nước nào? Trong nhà có mấy anh chị em? Ông bà, cha mẹ hai bên đều khỏe cả chứ?"

Hàng loạt câu hỏi như súng liên thanh khiến Cảnh Ngọc phải vội vàng can ngăn. Cô kéo nhẹ tay áo bà, chuyển chủ đề, "Dì Phong, năm nay dì có làm dầu ớt không? Cháu thèm dầu ớt của dì lắm, thèm đến sắp chết rồi đây này."

Bà chủ bật cười ha hả, gọi cô là "đồ mèo tham ăn", rồi tạm tha cho Cảnh Ngọc.

Cảnh Ngọc uống một ngụm trà sữa, vừa lúc nghe thấy tiếng Klaus bật cười khẽ.

Cô chăm chú nhìn đĩa mì xào trước mặt, thấy Klaus vừa bóc gói đũa, vừa tráng đũa qua nước nóng trước khi cầm lên. Tuy cách cầm đũa không chuẩn lắm, nhưng với một người hiếm khi ăn đồ Trung Quốc mà nói, có thể dùng đũa gắp được viên thịt, bánh trôi, hay há cảo thế này cũng là rất khá rồi.

Cảnh Ngọc cắn một miếng mì xào. Trong đầu lại vang lên câu Klaus vừa nói khi nãy, "Không vội."

Giọng nói tròn vành rõ chữ, ngữ điệu mềm mại xen chút mơ hồ. Nghe cứ như thật sự đã cân nhắc chuyện kết hôn rồi vậy.

Cảnh Ngọc cảm thán: Klaus đúng là giỏi ăn nói.

Nhưng đôi môi đẹp của anh không chỉ giỏi ăn nói, mà còn làm được nhiều việc khác. Klaus từng nghĩ đến chuyện để râu, nhưng rồi nhanh chóng từ bỏ vì râu làm xước da chân và mông cô. Klaus còn khéo tay, biết sửa hộp nhạc cũ, biết gói há cảo, thậm chí giỏi cắm hoa. Nhưng khi anh kết hợp giữa "lời nói và hành động" thì mới thực sự khiến người ta phát điên.

Klaus đầy mâu thuẫn: khi nghiêm khắc chất vấn Cảnh Ngọc thì đồng thời cũng luôn kịp thời an ủi; còn đôi khi lại dịu dàng dỗ dành bằng những lời ngọt ngào.

Những lần nói được làm được không nhiều, nhưng Klaus đã hòa hợp với cô rất tốt, nắm rõ tính khí của cô.

Phần lớn thời gian, khi Cảnh Ngọc làm loạn trên bờ vực nguy hiểm, Klaus chỉ cười nhìn cô quậy phá, không chịu nổi nữa mới kéo về dạy dỗ một trận.

Còn Cảnh Ngọc thì luôn "được nước làm tới," nhận sai vài hôm rồi đâu lại vào đấy.

Cô cũng dần quen với mọi thứ thuộc về Klaus. Cảnh Ngọc biết hình xăm hoa mẫu đơn mang tên mình trên người anh, bên cạnh hình xăm là vài mạch máu xanh nổi lên rõ rệt. Nếu đặt ngón tay lên, có thể cảm nhận được mạch đập. Da Klaus trắng, nên mạch máu cũng lộ rõ.

Khi căng thẳng, hình xăm càng trở nên sắc nét. Cảnh Ngọc lúc ấy không dám lại gần, chỉ có thể đứng xa mà nhìn. Klaus ngày càng thích vuốt tóc cô, bắt cô chăm chú ngắm hình xăm trùng tên với cô, cảm nhận dòng máu cùng nhịp tim vì cô mà dâng trào.

Bên dưới hình xăm, ánh vàng nhạt lan ra như những chú đom đóm rực rỡ.

Nhìn cứ như bông mẫu đơn đang nở rộ, tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh.

Cảnh Ngọc cũng thích mùi nước hoa Klaus hay dùng. Tóc anh tuy cứng hơn tóc cô, nhưng sờ vào lại rất dễ chịu. Klaus không ngại việc cô chạm vào mái tóc xoăn của mình, chỉ cần là lúc tâm trạng anh tốt. Đa số thời gian, Klaus chẳng bao giờ từ chối.

Hàng mi vàng óng của Klaus rất dài và dày, Cảnh Ngọc thích đặt tay lên và bảo anh chớp mắt. Cô mê cảm giác lông mi mềm mại quét qua lòng bàn tay. Những lúc như thế, Klaus rất chiều chuộng cô, sẵn sàng thỏa mãn sở thích kỳ quặc nhỏ bé ấy.

Nhưng...

Điều cô thích nhất chính là những cái ôm từ Klaus.

Trong quá trình trưởng thành, Cảnh Ngọc thiếu thốn sự yêu thương và dạy dỗ đúng mực từ những người đàn ông trong gia đình. Cô thích được Klaus ôm chặt, quấn khăn tắm, được anh nhẹ nhàng ngân nga bài "Lullaby" bằng tiếng Đức, kê tay dưới đầu cô và hôn lên trán cô.

Tiếng tim đập, hơi thở, mùi hương, sự vuốt ve, cảm giác dựa vào nhau.

Giọng nói dịu dàng của anh, dù là tiếng Trung hay tiếng Đức.

Khi Cảnh Ngọc chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấy, sáng hôm sau, Klaus sẽ cùng cô thảo luận mọi thứ một cách lý trí và nghiêm túc.

Anh không ngần ngại nói ra sở thích của mình, Cảnh Ngọc cũng thoải mái chia sẻ những điều mình thích.

Tối nay cũng vậy, mọi chuyện diễn ra đầy đủ theo trình tự quen thuộc.

Sáng hôm sau, Cảnh Ngọc nằm úp lên chân Klaus đọc sách, rồi lại cuộn vào lòng anh xem xong một bộ phim.

Nhà cô không có phòng chiếu riêng, chỉ dùng máy tính bảng.

Cảnh Ngọc vốn định bay vào ngày mai, nhưng vì "lời chào năm mới" của Klaus mà dời vé sang ngày kia.

Klaus tinh ý đề nghị, buổi chiều sẽ để cô thưởng thức một ly trà sữa như phần thưởng, nhân tiện mua thêm những món cô thích ăn.

Ngày kia cô sẽ rời đi, mà việc học khiến Cảnh Ngọc không thể thường xuyên về quê nhà.

Klaus quyết định cho cô chút tự do trong vài ngày ngắn ngủi này.

Chỉ là hôm nay hơi không may.

Quán trà sữa và tiệm bánh tart đều xếp hàng dài dằng dặc. Cảnh Ngọc đành cân nhắc, cuối cùng chọn mua bánh tart trước.

Trong lúc xếp hàng mua bánh tart, một sự cố nhỏ xảy ra. Một gã tóc đỏ định chen hàng, nhưng Cảnh Ngọc lịch sự nhắc nhở hắn quay về đứng sau.

Những người xung quanh cũng nhìn hắn chằm chằm, còn người đứng trước Cảnh Ngọc thì tiến lên một bước, rõ ràng là để không cho hắn cơ hội chen ngang.

Không chen được, gã tóc đỏ tỏ vẻ khó chịu, ánh mắt ngang ngược nhìn Cảnh Ngọc.

Nhưng sau khi do dự vài giây, thấy Klaus đang nói chuyện với cô, hắn lập tức cụp đuôi bỏ đi.

Cảnh Ngọc lúc này vẫn đang phân vân giữa hai loại trà sữa.

Cô rất thích milkshake Quốc Vương lần trước đã thử, vị ngon không chê vào đâu được, nhưng loại trà sữa mới là Ô Long Nướng nghe cũng rất hấp dẫn, mà cô thì chưa thử qua.

Thật đúng là chỉ có ở quê hương, trà sữa mới đa dạng và luôn có món mới thế này.

Tiếc là chỉ được uống một cốc.

"Thôi vậy," Cảnh Ngọc chán nản nói với Klaus, "Ngài Klaus, ngài chọn giúp tôi đi."

Klaus mỉm cười gật đầu, rồi bước vào quán gọi đồ.

Còn bánh tart thì bán rất nhanh, chưa bao lâu đã đến lượt Cảnh Ngọc.

Cô không rõ Klaus thích loại nào, bèn gọi đủ thứ, mua đầy một túi giấy, vừa xách lên chưa được mấy bước thì nghe tiếng một gã đàn ông phía sau hỏi lạnh tanh, "Cặp với người ngoại quốc, kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ?"

Cảnh Ngọc dừng bước.

Hóa ra là gã tóc đỏ lúc nãy.

Hắn cao chưa đến 1m70, môi có đeo khuyên, mặc áo khoác da đen đính đầy đinh tán ở cổ áo và tay áo. Quần bó sát, giày lười, vẻ mặt ngập tràn sự bất mãn với cuộc đời.

Cảnh Ngọc không phải kiểu người đánh giá ai qua vẻ bề ngoài, vì cô nghĩ như vậy là thất lễ. Nhưng phải nói rằng, gương mặt của gã này đúng là... khiến người ta không muốn nhìn thêm. Như thể gã lớn lên một cách bất chấp, chẳng ai quan tâm, để rồi trở thành kiểu người không thể ưa nổi.

Cảnh Ngọc nói, "Nói năng cho đàng hoàng."

"Mày đã quỵ lụy theo người ngoại quốc, còn bảo tao nói đàng hoàng? Cũng phải thôi, tìm người ngoại quốc chẳng phải chỉ để kích thích chút cảm giác à?" Gã tóc đỏ khinh khỉnh. "Giờ thì ra vẻ đạo mạo với ai cơ chứ? Sau này định kiếm ông già nào về mà gánh mớ tàn dư à?"

Cảnh Ngọc đáp gọn, "Cút."

Gã tóc đỏ vì vụ chen hàng lúc nãy mà vẫn còn ấm ức, giờ đây lại cảm thấy mất mặt vì bị cô ngăn cản. Giờ hắn săm soi cô từ đầu đến chân, "Không trang điểm à? Mặt mộc mà ra đường, cũng tự tin ghê nhỉ."

Cảnh Ngọc cuối cùng ngẩng đầu nhìn hắn, nhếch miệng cười khẩy, "Không trang điểm thì tự tin? Vậy mặc quần là vì tự ti à? Thằng c* nhỏ."

Câu cuối cùng của cô đâm trúng điểm yếu chí mạng của gã tóc đỏ. Hắn vừa tức vừa xấu hổ, nhưng chưa kịp nổi khùng thì Klaus tay cầm trà sữa đã bước tới.

Thấy vậy, khí thế của gã tóc đỏ lập tức xẹp xuống.

Loại người như hắn vẫn là dạng ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Nhìn thấy người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ hơn mình, hắn chỉ kịp buông lại một câu rủa xả hèn nhát, "Đồ rùa đen vàng vẩu!" rồi sợ bị ăn đấm, vội vàng chạy mất.

Cảnh Ngọc ôm túi bánh tart mới mua, hương thơm ngọt ngào mềm mại của bánh lan tỏa, vừa ra lò không lâu nên mùi thơm đậm đà nhất.

Nhiệt độ của bánh không quá nóng, chỉ ấm vừa, nhưng qua lớp túi giấy, cô vẫn có cảm giác như đầu ngón tay bị bỏng.

Dù rõ ràng, không đáng để bận tâm.

Cô quay người, giả vờ như không có chuyện gì, nở nụ cười với Klaus. Nhìn thấy trong tay anh có hai cốc trà sữa, mắt cô sáng rỡ, "Ngài Klaus, ngài mua hai cốc à? Cả hai đều là cho tôi sao?"

"Rồng nhỏ của tôi, em mơ giữa ban ngày đấy à? Làm gì có chuyện tôi để em uống hai cốc trà sữa trong một ngày." Klaus vừa cười vừa đón lấy túi bánh tart từ tay cô, để cô rảnh tay chọn trà sữa. "Cốc còn lại là của tôi."

Cảnh Ngọc tiếc đứt ruột, đành chọn Ô Long Nướng. May mà không chọn sai, hương vị cũng rất thơm ngon.

Cô nhanh chóng uống sạch cả cốc.

Nhưng một cốc trà sữa không đủ để lấp đầy "bụng rồng". Cảnh Ngọc chỉ còn biết mắt tròn mắt dẹt nhìn cốc milkshake Quốc Vương trên tay Klaus.

Anh vẫn chưa uống, thậm chí chưa mở nắp.

Khi cô còn đang ngẩn ngơ, Klaus bỗng đưa cốc milkshake cho cô, tự nhiên nói, "Tự nhiên không muốn uống nữa – có vẻ đồ ngọt không hợp với tôi. Để tránh lãng phí, bé rồng dịu dàng, em có thể giúp tôi xử lý được không?"

Cảnh Ngọc như được tặng bảo vật, lập tức chìa tay cướp lấy, "Ngài Klaus đáng kính, tôi rất sẵn lòng phục vụ ngài!"

Cô nhanh chóng mở ống hút, chọc vào và uống ngay một ngụm. Vừa uống vừa nghe Klaus hỏi, "Người đàn ông tóc đỏ lúc nãy nói chuyện gì với em vậy?"

Cảnh Ngọc nhấp thêm một ngụm nữa. Cốc milkshake này, Klaus vẫn chọn nửa đường, uống nhiều một chút còn có vị đắng nhẹ của chocolate lan tỏa trên đầu lưỡi.

"Không có gì đâu," Cảnh Ngọc chủ động nắm lấy tay Klaus, siết chặt ngón tay anh, bình thản trả lời, "Ngài Klaus, hắn ta chỉ hỏi đường thôi mà."

— Đây không phải lần đầu Cảnh Ngọc nói dối Klaus vì rào cản ngôn ngữ.

— Nhưng đây là lần đầu tiên cô nói dối để bảo vệ anh.