Cảnh Ngọc chọn câu trả lời cuối cùng.
Kim loại lạnh lẽo vẫn chưa rời xa hoàn toàn, cô ngồi trên chiếc quần âu, thăm dò đưa tay ra, vòng lấy cổ Klaus.
Bàn tay phải cô áp lên lưng anh: "Thưa ngài."
Cảnh Ngọc không biết phải nói gì với anh.
Cô chỉ mong đối phương trân trọng cô một chút.
Chỉ một chút thôi cũng đủ.
Klaus đã hiểu.
Bấy nhiêu tháng trời bên nhau, kiên nhẫn chăm sóc, anh quá quen thuộc với biểu cảm nửa muốn nói nửa muốn ngừng của cô vào những lúc thế này.
Cũng giống như lớp vải mềm mại chuyển động theo từng hơi thở nhẹ nhàng của cô, câu "thưa ngài" vừa rồi của Cảnh Ngọc, dù rất khẽ, vẫn lộ rõ sự căng thẳng trong giọng nói khô khốc của cô.
Klaus chỉ lặng lẽ kiên nhẫn hôn cô, trên mái tóc đen nhánh, dưới cằm, má và vành tai.
"Đừng lo," Klaus nắm lấy tay cô, áp lên ngực mình, hỏi, "Bé con, em có tin tôi không?"
Cảnh Ngọc nhìn mái tóc vàng óng của anh cùng đôi mắt xanh thẳm như ngọc.
Tựa như những viên bảo ngọc quý giá.
Cô hỏi: "Tôi có thể tin ngài không?"
Như con rồng nhỏ tham lam ôm chặt báu vật vào lãnh thổ của mình, cô ngại ngần ngẩng đầu lên một cách dè dặt.
"Tuỳ theo ý em," Klaus nhẹ nhàng cắn ngón tay cô, "Quyền lựa chọn nằm trong tay em."
"Cảnh Ngọc, tôi hứa sẽ không làm tổn thương em."
Cảnh Ngọc khép mắt lại, hôn lên môi anh.
Cô chọn tin tưởng.
*
Đêm khuya tĩnh mịch, ánh đèn ngoài xe đã tắt, chỉ còn ánh sáng từ bên trong xe còn bật.
Dù đã vào tháng Năm, nhưng đêm trong rừng núi vẫn lạnh, kính xe phủ một lớp hơi sương mờ mờ, bị ngón tay lau đi, để lại dấu vết rõ rệt của những vệt tay và mồ hôi.
Cảnh Ngọc nhìn thấy bầu trời đêm rực rỡ qua cửa sổ xe.
Ngân hà vĩ đại, tựa như xé rách màn trời đêm, rải xuống vô số ngôi sao lấp lánh.
Một phát chí mạng.
Nguyên tắc của thợ săn.
Cảnh Ngọc cảm nhận được vị tanh của sắt, mùi áo sơ mi đen, và thoang thoảng hương ngải đắng.
Nhiệt độ cơ thể anh, vòng tay ôm lấy cô, giọng nói – Cảnh Ngọc đã tìm được một điều mới mẻ.
Khẩu súng không có đạn thì lạnh lẽo, nhưng bàn tay của ngài Klaus lại ấm áp.
Klaus vừa muốn nghiền nát cô, vừa muốn tái tạo lại cô.
Mâu thuẫn như chính tâm trạng của Cảnh Ngọc.
Muốn đẩy anh ra, nhưng không ngăn được bản thân ôm lấy anh.
Trên đường về, Cảnh Ngọc nửa nằm trên ghế sau, đắp áo khoác của Klaus, khẽ hít từng hơi không khí mát lạnh.
Đêm đó, hai người cùng nhau ngủ trong phòng ngủ của Klaus. Cảnh Ngọc đã thấy rõ hình xăm trên người anh.
Một bông mẫu đơn.
Một bông mẫu đơn với vô vàn cánh hoa.
Không thể kìm nén sự tò mò, Cảnh Ngọc chạm vào hình xăm, hỏi Klaus, "Thưa ngài, hình xăm này có ý nghĩa đặc biệt gì không?"
Klaus nhắm mắt, vòng tay ôm lấy cánh tay cô, "Đây là giống mẫu đơn mà mẹ tôi yêu thích nhất, được một người trồng hoa ở Trung Quốc tạo ra."
Nhắc đến đây, Klaus vuốt ve đôi môi cô, "Giống mẫu đơn này có cùng tên với em, Cảnh Ngọc."
Cảnh Ngọc ngẩn ra.
Cô mơ hồ hiểu.
Thảo nào khi nghe thấy tên tiếng Trung của cô, Klaus lại có biểu cảm như vậy.
Tâm trạng Klaus hôm nay rất tốt. Cảnh Ngọc áp tai vào ngực anh, không nhịn được hỏi, "Ngài có tên tiếng Trung không?"
Klaus nói, "Không có."
Cảnh Ngọc hứng khởi, "Vậy tôi có thể hỏi, mẹ ngài họ gì không?"
"Họ Lục," Klaus nhìn thấu ý định của cô, "Em định đặt tên cho tôi sao?"
"Đúng vậy," Cảnh Ngọc hỏi, "Ngài thấy cái tên "Lục Lái Tư" thế nào? Nghe giống Rolls-Royce, nghe sang trọng, hợp với ngài lắm!"
Klaus: "..."
"Hoặc ngài có thể tên "Lục Du Khí", dựa theo tên của nhà thơ nổi tiếng Lục Du thời cổ đại, còn mang ý nghĩa uy nghi phong độ," Cảnh Ngọc nghiêm túc bịa đặt, "Hơn nữa, router (bộ phát Wi-Fi) rất được yêu thích, đúng không?"
Klaus búng trán cô một cái, mỉm cười nhắc nhở: "Nếu không muốn bị áp chế tiếp, thì ngoan ngoãn im lặng mà ngủ đi."
*
Cảnh Ngọc ngủ một mạch đến trưa.
Cuộc săn bắn được lên lịch diễn ra khi mặt trời gần lặn. Cảnh Ngọc vì bụng không thoải mái nên sau khi tỉnh dậy vẫn nằm ì trên giường một lúc lâu để chơi điện thoại.
Loan Bán Tuyết nhắn tin đến, bình luận về ẩm thực Đức.
Cô bạn dùng ba ngôn ngữ Trung-Nhật-Anh để chỉ trích thói quen ăn uống của người Đức, cuối cùng bổ sung một câu:
"Món Đức hợp khẩu vị mình nhất là món dưa cải hầm giò heo, giống hệt món dưa cải kho thịt nhà mình."
"Dĩ nhiên, tận cùng của vũ trụ chính là Đông Bắc."
Chưa kịp cùng bạn thân thảo luận về "tận cùng của vũ trụ," Klaus đã bước vào.
Anh diện sơ mi đen, thần thái xán lạn, mái tóc vàng óng tựa như được ánh nắng vuốt ve, trông giống người vừa trải qua mùa xuân tươi đẹp sau đợt khô hạn kéo dài.
Xác nhận tình trạng sức khỏe của Cảnh Ngọc xong, anh hôn lên má cô, lịch thiệp mời cô dùng bữa trưa.
Dưới ảnh hưởng của phong cách ẩm thực mới và sự giao thoa văn hóa, món ăn Đức giờ đây không chỉ dừng lại ở bắp cải, khoai tây, thịt và xúc xích. Nhưng cũng chẳng thể so sánh với thiên đường ẩm thực, càng không bằng quê hương cô. Cảnh Ngọc ăn một miếng thịt bò kho dấm, ánh mắt vô thức liếc sang món trong đĩa sứ trắng.
Cô đặt đũa xuống, ngạc nhiên: "Đây là món gì thế?"
Nhìn qua như bánh rán, nằm giữa ranh giới giữa giòn cháy và khét. Viền bánh hơi vàng.
"Bánh kếp," Klaus mỉm cười hỏi, "Quê hương em không phải ai cũng thích bánh kếp sao?"
Cảnh Ngọc: "..."
Klaus nói: "Ở đây không có đầu bếp từng làm việc ở Trung Quốc, nên chỉ có thể làm ra được như thế này dựa trên hướng dẫn."
Anh nhìn Cảnh Ngọc với vẻ xót xa: "Tối qua đã khiến em chịu thiệt thòi rồi."
Cảnh Ngọc lịch sự đáp: "Không thiệt thòi, tôi cũng đã có niềm vui của mình."
Nói đến đây, cô lại nhìn về phía đĩa "bánh kếp" kỳ lạ kia, cân nhắc vài giây rồi quyết định cùng Klaus thảo luận nghiêm túc về vấn đề định kiến.
"Trước tiên, ngài nên hiểu," Cảnh Ngọc nghiêm túc nói với anh, "Ngài có nhiều hiểu lầm kỳ quặc về quê hương tôi. Nói đơn giản, quê hương tôi không phải ai cũng biết võ, cũng không phải ai cũng biết lái máy xúc."
Klaus hỏi: "Máy xúc gì cơ?"
Cảnh Ngọc suy nghĩ hai giây, rồi quyết định từ bỏ việc giải thích nguồn gốc của câu nói đùa này.
Dù gì cũng hiếm có đài truyền hình nào với nội dung quảng cáo sến sẩm như vậy, giải thích ra chỉ tổ giảm hình tượng.
Điều Cảnh Ngọc muốn, chỉ là thể hiện những điều tốt đẹp về quê hương mình cho người khác thấy.
Cô quay lại chủ đề chính: "Nói thẳng ra, không phải ngày nào tôi cũng ăn bánh kếp."
Klaus: "Ồ?"
"Ví dụ nhé," Cảnh Ngọc giải thích, "Giống như người Đức các ngài, chẳng lẽ ngày nào cũng ăn xúc xích sao?"
"Đúng vậy," Klaus trả lời, "Ngày nào cũng ăn."
Cảnh Ngọc: "..."
Klaus hỏi: "Em muốn nói gì?"
Cảnh Ngọc chậm rãi nói: "Tôi đang nghĩ, một ngày đẹp trời như thế này, lại bị ngài làm cụt hết cả hứng."
Klaus: "Hửm?"
Cảnh Ngọc không giải thích. Sự khác biệt văn hóa khiến cô chẳng biết làm sao để làm rõ điều này với Klaus.
Cô chỉ ăn một chút bánh kếp, rồi trở về phòng tiếp tục ngủ bù.
Hôm qua tiêu hao sức lực quá nhiều, nửa đêm còn bị tỉnh giấc vì ác mộng, thêm vào đó là vận động thể chất quá độ khiến đôi chân run rẩy, giờ đây Cảnh Ngọc chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc thật ngon.
Buổi chiều, có người lái chiếc Cullinan đen của Klaus đi làm sạch và bảo dưỡng nội thất xe, hoặc có thể thay mới.
Klaus mỉm cười giải thích với người ta rằng trong lúc vận chuyển thịt nai đỏ, anh vô ý để xảy ra sự cố, khiến một trong những ghế da dính đầy máu nai.
Người tài xế thấy vết máu trên ghế sau và túi đựng thịt nai bị rách, những thứ này khiến không gian xe nồng nặc mùi máu, lấn át mọi mùi khác.
Anh ta không hề nghi ngờ gì, hứa với Klaus rằng sẽ thay toàn bộ nội thất mới cho xe.
Chuyến săn bắn này chỉ kéo dài ba ngày, Klaus tổng cộng săn được năm con nai đỏ, ba con lợn rừng, thu hoạch phong phú.
Klaus thỏa mãn với kết quả săn bắn, nhưng bé rồng mê tích trữ tài sản thì lại cạn kiệt năng lượng, tinh thần uể oải, dưới mắt còn lờ mờ quầng thâm.
Cũng may là không quá rõ ràng.
Tuy nhiên, sau khi săn bắn kết thúc, Klaus không trở về Munich.
Hỏi ý kiến Cảnh Ngọc xong, hai người quyết định đến Florence tham gia Lễ hội Âm nhạc Tháng Năm.
Cảnh Ngọc thầm đoán, chẳng lẽ là vì vài ngày trước cô và Mia đã nói chuyện về âm nhạc?
Nên Klaus nghĩ rằng cô yêu thích âm nhạc ư?
Suy đoán này chỉ lởn vởn trong đầu cô nửa ngày, Cảnh Ngọc lắc lắc đầu, nhanh chóng dẹp ý nghĩ đó sang một bên.
Lễ hội Âm nhạc Tháng Năm của Florence được xem là một trong những lễ hội nghệ thuật lâu đời nhất của Ý. Trong thời gian diễn ra lễ hội, có các màn trình diễn khiêu vũ, nhạc jazz, nhạc cổ điển và những vở kịch đẳng cấp thế giới. Chỉ tiếc rằng Cảnh Ngọc không phải là người có tâm hồn nghệ thuật phong phú, so với các màn trình diễn, cô lại thích những người Ý nhiệt tình và các món ăn đặc sắc hơn.
Cảnh Ngọc rất thích khách sạn mà họ đang ở tại đây, trần nhà cao, giường bốn cột, sàn lát hoa văn, có một phòng khách xây dựng từ năm 1780 với các bức bích họa tuyệt đẹp, cùng một ban công xinh xắn, nơi cô vừa ăn kem vị chocolate vừa ngắm trọn nhà thờ Florence.
Là bạn đồng hành của Klaus, Cảnh Ngọc không thể tránh khỏi việc được mời tham gia các buổi tụ họp trong giới xã hội của anh. Cô mặc một chiếc váy đỏ hồng, búi tóc lên, đeo dây chuyền đá emerald xanh lục, khoác tay Klaus, mỉm cười đóng vai một bông hoa trang trí chuẩn mực.
Dù là quý ông, Klaus cũng có vài chuyện cần bí mật thảo luận. Khi anh nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cô, Cảnh Ngọc hiểu ý, lặng lẽ bước ra, ngồi xuống một chiếc bàn mang phong cách Bauhaus, vừa thưởng thức loại bánh hạnh nhân cứng ngọt, vừa buồn chán ngắm nhìn dàn nhạc giao hưởng biểu diễn ở phía xa.
Cô hiện tại vẫn chưa đủ khả năng để thưởng thức loại nhạc này.
Sarah ngồi xuống bên cạnh cô vào lúc này, người phụ nữ tóc đỏ lên tiếng bắt chuyện, "Jemma?"
Cảnh Ngọc đặt tay xuống: "Phải, là tôi đây."
Cô chắc chắn rằng mình không quen biết người phụ nữ tóc đỏ rực như ngọn lửa này, dáng vẻ ăn mặc như sống ở khu Upper West Side thập niên 1950.
"Sarah," Người phụ nữ mỉm cười tự giới thiệu, "Rất hân hạnh được gặp cô, viên ngọc quý được ngài Klaus cất giữ."
Cảnh Ngọc không đáp lại.
Người phục vụ mang đến một phần phô mai Tuscany và ly rượu vang đỏ đậm.
Cô kiên nhẫn chờ đợi Sarah lên tiếng.
"Tôi vừa bàn luận trước đó, không biết ngài Klaus sẽ để mắt đến cô gái nào. Tôi còn đoán cô ấy sẽ có mái tóc vàng óng như vàng," Sarah nói, "Không ngờ ngài ấy lại chọn một cô gái tóc đen mắt đen."
Giọng điệu của Sarah rất bình thản, không làm Cảnh Ngọc cảm thấy bị xúc phạm.
Sarah hơi nghiêng người, chăm chú nhìn vào mắt cô, rồi lịch sự đưa ra một tấm danh thiếp: "Rất vui được làm quen với cô."
Cảnh Ngọc ngẩn người một chút.
Nhưng Sarah đã tao nhã rời đi.
Tối đó, trước khi rời khỏi buổi tiệc, Cảnh Ngọc thăm dò nhắc đến Sarah với Klaus.
Klaus vẫn giữ nét mặt bình thản: "Hỏi cô ta làm gì? Cô ta chẳng qua chỉ là một tình nhân."
Sarah là một trong số những tình nhân của một người bạn Klaus. Cô ta xinh đẹp, tao nhã, trước mặt người khác luôn tỏ ra như thế.
Còn sau lưng thì sao?
Rời khỏi bữa tiệc, Cảnh Ngọc nhìn thấy một người phụ nữ khác, quần áo cũ nát, lớp trang điểm không che giấu được tuổi tác. Bà ta đã già, không có tiền, đứng trước cổng câu lạc bộ, rơi nước mắt nói chuyện với người đàn ông đi cùng Sarah.
Sarah lạnh lùng khoác tay người đàn ông, trang sức trên tai cô ta lấp lánh ánh sáng rực rỡ. Người phụ nữ kia không có một món trang sức nào trên người. Bà ta cũng từng trẻ trung và xinh đẹp như thế.
Người đàn ông tỏ vẻ mất kiên nhẫn, ném cho người phụ nữ một ít tiền.
Klaus gọi cô: "Cảnh Ngọc?"
"Chờ chút," Cảnh Ngọc nói, "Xin lỗi, ngài đợi tôi một lát."
Cô vén váy lên, bước nhanh về phía người phụ nữ kia, đưa cho bà ta ít tiền lẻ trong túi mình.
Khi quay lại, Klaus bình thản nhận xét về hành động của cô: "Ngốc nghếch."
"Không phải ngốc," Cảnh Ngọc nghiêm túc chỉnh lại, "Thưa ngài, tôi đang giúp chính mình trong tương lai."
Klaus bật cười: "Không, em sẽ không bao giờ trở thành người phụ nữ đó đâu, em yêu."
Anh nhìn cô chăm chú: "Em là học trò mà tôi đích thân chỉ dạy, em sẽ học hành nghiêm túc, hoàn thành tốt nghiệp, sau đó tìm được một công việc xuất sắc."
Cảnh Ngọc không nói gì, cô lơ đãng xoay xoay cổ tay mình.
Hội chứng hiệp sĩ trắng.
Người mắc hội chứng này thường thương hại bạn đời đang mắc kẹt trong bùn lầy, dành cho họ sự quan tâm, giúp đỡ tận tình; nhưng khi bạn đời được cứu thoát, họ sẽ lập tức mất hứng thú, chuyển sự chú ý sang người khác cần được giúp đỡ.
Nghe thì có vẻ thương cảm nhưng thực tế lại rất tàn nhẫn.
Cảnh Ngọc liếc nhìn Klaus ở bên cạnh.
Anh cũng như vậy sao?
Con dao bọc nhung.
Cô siết chặt cổ tay mình, tự nhắc nhở bản thân.
Không được trao trái tim cho đàn ông.
Nếu không, đó sẽ là kết cục của cô.
Kết thúc kỳ nghỉ, Cảnh Ngọc trở lại trường học.
Hiện tại đã gần đến kỳ thi cuối kỳ, hầu như mọi sinh viên đều dốc hết sức học tập. Cảnh Ngọc cũng vậy, cô học tập rất chăm chỉ, đến mức không còn thời gian để đáp lại những lời ám chỉ của Klaus.
Trong một tuần, sau ba lần ngỏ ý thất bại về việc ngắm sao buổi tối, Klaus cuối cùng không chịu nổi nữa.
Anh nghiêm túc nói với cô: "Cưng à, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."
Cảnh Ngọc cầm đôi đũa, đầu óc vẫn đang mải mê với các phương trình phức tạp, ngây người nhìn Klaus: "Nói gì? Nói về phân tích dữ liệu hay bài tập tình huống?"
Klaus đưa tay xoa thái dương: "Nói về người đàn ông đang ngồi trước mặt em, đã năm ngày không có đời sống tình dục."
Cảnh Ngọc khựng lại hai giây, "Ồ."
Cô đáp một tiếng, cúi đầu ăn cơm, không có thêm phản ứng nào khác.
Klaus nói: "Một cốc trà sữa."
Đôi tai của Cảnh Ngọc khẽ giật lên.
"Thêm trân châu caramel và hạt yến mạch."
"..."
"Còn cả dừa nữa."
Bingo.
Cảnh Ngọc hoàn toàn nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, tạm gác việc phân tích tình huống sang một bên, cô lịch sự hỏi Klaus, "Hôm nay ngài đến chỗ tôi, hay tôi đến tìm ngài?"
"Không cần phiền phức thế," Klaus dứt khoát, tháo đồng hồ trên tay đặt lên bàn, "Ngay bây giờ."
...
Khi tất cả thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, Cảnh Ngọc thỏa mãn hỏi Klaus, "Bao giờ mới có trà sữa?"
Klaus nhéo nhẹ dái tai cô, xoa xoa hai lần, giọng đầy ẩn ý, "Có lẽ, em sẽ muốn hai cốc trà sữa đấy."
Cảnh Ngọc cân nhắc sức khỏe, "... Tôi có thể từ chối không?"
Klaus cúi xuống, hôn lên má cô, "Được, nhưng tôi hy vọng em không làm vậy."
Cảnh Ngọc: "..."
Hôm sau, như một phần thưởng cho công sức lao động suốt ngày đêm, Cảnh Ngọc nhận được hai cốc trà sữa với đầy ắp các loại topping.
Nhiều đến mức trông như một bát chè thập cẩm.
Nhờ nỗ lực không ngừng trong tuần thi cuối kỳ, cùng với sự giám sát của Klaus, thành tích của Cảnh Ngọc vô cùng khả quan.
Tổng cộng tám môn học, cô đạt sáu B và hai A.
Khi Cảnh Ngọc phấn khởi khoe điểm số với Klaus, anh chẳng tỏ vẻ gì, chỉ liếc một cái, "Thành tích như vậy mà em cũng hài lòng được à?"
Người Đức thường không chú trọng xếp hạng hay điểm số, nhưng rõ ràng, Klaus không phải người Đức bình thường.
Anh đặt kỳ vọng rất cao vào kết quả học tập của cô.
Cảnh Ngọc không hiểu, "Ngài không nghĩ vậy là xuất sắc sao?"
"Nếu so với điểm số của em năm ngoái thì đúng là tiến bộ," Klaus nói, "Nhưng, em yêu, so với mục tiêu tôi đặt ra cho em thì vẫn còn xa lắm."
Cảnh Ngọc không phục, cãi lại, "Sao phải hiếu thắng như vậy? Tại sao nhất định phải đứng đầu?"
"Tại sao à?" Klaus tỏ vẻ thích thú với câu hỏi của cô, gấp tờ báo lại, "Lại đây, ngồi xuống. Tôi hỏi em, em có biết ai là người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng không?"
Cảnh Ngọc đáp rất tự tin, "Không biết."
Klaus rút từ ví ra một tờ 200 euro, đưa trước mặt cô với vẻ bình thản, "Bây giờ thì sao?"
Cảnh Ngọc nhanh chóng cầm lấy tờ tiền vàng nhạt ấy, "Hình như tôi vừa nghe ai đó nói, Neil Alden Armstrong."
"Tốt lắm," Klaus hài lòng, tiếp tục bài giảng, "Ai cũng biết phi hành gia đầu tiên lên mặt trăng. Thế còn người thứ hai thì sao?"
Cảnh Ngọc, "Buzz Aldrin."
"... Thế người thứ ba?"
"Pete Conrad."
Klaus day trán, ngắn gọn nói, "Lần thi tới phải đạt toàn điểm A, nếu không thì em sẽ bị cấm trà sữa hoàn toàn."
Cảnh Ngọc, "Tôi phản đối!"
"Nói thêm câu nữa là phạt tiền, mỗi câu 200 euro."
Cảnh Ngọc: "..."
Cô chỉ đành tủi thân che miệng lại, lí nhí nói, "Độc tài."
Klaus nghiêm mặt chìa tay ra.
...
Trong kỳ nghỉ hè, Cảnh Ngọc tham gia một khóa học thực hành của trường. Sinh viên chọn khóa học này sẽ được chia ngẫu nhiên vào các nhóm nhỏ, mỗi nhóm nhận một khoản tiền để tiến hành hoạt động kinh doanh thực tế. Điều này khá giống các khóa học thực hành trong nước.
Không may, Cảnh Ngọc và Đồng Trân bị xếp chung nhóm, mà cậu ta lại là nhóm trưởng.
Rõ ràng, Đồng Trân vẫn còn nhớ mối thù năm xưa khi họ đánh nhau trong căng tin, nên quyết tâm làm khó cô. Cậu ta giao toàn những nhiệm vụ vụn vặt, khó khăn cho Cảnh Ngọc và bạn đồng hành.
Ngày đầu tiên, Cảnh Ngọc cùng người bạn đồng hành đạp xe khắp Nymphenburg và khu Neuhausen để thực hiện khảo sát thị trường sơ bộ.
Buổi tối, bàn chân cô đau rát, mệt mỏi đến kiệt sức. Trên đường về nhà, cô không nhịn được mà mua một cốc trà sữa, cất vào chiếc bình giữ nhiệt mang theo.
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Klaus hoàn toàn không phát hiện ra.
Ngày thứ hai, gan của Cảnh Ngọc lớn hơn, cô mang hai bình đầy trà sữa.
Tối đến, trong phòng làm việc, Klaus như thường lệ kiểm tra ghi chép học tập của cô.
Khi Cảnh Ngọc đang uống trà sữa trong chiếc bình giữ nhiệt, Klaus vừa nhìn qua ghi chú, vừa ngẩng lên nhìn cô.
Anh trầm ngâm giây lát, đặt bút xuống, "Em yêu."
Cảnh Ngọc ngẩng đầu, "Vâng?"
Môi cô ẩm ướt, óng ánh, đẹp như một đóa hoa vừa nở.
Klaus hỏi, "Em đang uống gì vậy?"
Cảnh Ngọc chột dạ, nhưng vẫn đáp, "Tất nhiên là nước lọc rồi, thưa ngài."
Cô siết chặt tay cầm chiếc bình.
"Ồ," Klaus như đã hiểu ra, đặt câu hỏi, "Thế tại sao uống nước lại phải nhai?"
Cảnh Ngọc: "..."
Cô không cách nào cãi lại.
Klaus đứng dậy, thản nhiên cầm lấy chiếc bình giữ nhiệt của cô, mở ra và phát hiện bằng chứng chưa uống hết bên trong.
Anh đổ hết đi, mỉm cười tuyên bố trong hai tuần tới, cô sẽ không được uống một giọt trà sữa nào.
Nếu còn dám lén lút...
Cảnh Ngọc cố gắng biện minh, nhưng thất bại.
Ngài Klaus nghiêm túc tuân thủ quy tắc, không cho cô bất kỳ ngoại lệ nào.
Dù cô có nũng nịu hay làm nũng, anh cũng không động lòng.
Quy tắc là quy tắc.
Không được phép thách thức.
Cảnh Ngọc ban đầu nghĩ rằng Klaus vốn nghiêm khắc như thế, nhưng đến ngày thứ ba của công cuộc "cai trà sữa đầy đau khổ," một vị khách đã khiến cô thay đổi suy nghĩ.
Người khách đến chơi là một cậu bé có mái tóc vàng óng như Klaus nhưng đôi mắt xanh lam tựa đại dương. Cậu líu lo gọi Klaus là "chú Klaus" và quay sang gọi Cảnh Ngọc là "chị gái" bằng giọng ngọt như đường.
Cảnh Ngọc cảm thấy trái tim mình như nở hoa khi được cậu bé gọi như thế.
Cậu bé đáng yêu tựa thiên thần với giọng nói ngọt ngào như kẹo ấy tên là André, thuộc dòng họ Essen và có chút quan hệ máu mủ với Klaus. Hiện tại, cậu đang tạm thời sống trong nhà họ.
Khi André đòi uống trà sữa, Cảnh Ngọc lấy bản thân mình làm ví dụ, cố gắng giải thích bằng lý lẽ và tình cảm để khuyên cậu từ bỏ ý định không mấy khả thi ấy.
Dù gì thì Klaus cũng ghét trà sữa đến thế cơ mà.
Ngay cả cô cũng bị quản lý nghiêm ngặt, huống hồ là một cậu bé.
Thế nhưng Klaus không hề ngẩng đầu lên, chỉ bảo người mang đến đúng loại trà sữa André yêu cầu.
Cứ như thế, chẳng chút ngăn cản.
Cảnh tượng này rõ ràng là một tiêu chuẩn kép lộ liễu, khiến Cảnh Ngọc cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
Cô lẩm bẩm nhỏ, "Đồ tiêu chuẩn kép."
Klaus không nghe rõ, "Gì cơ?"
"Không có gì," Cảnh Ngọc mỉm cười ngọt ngào, "Tôi đang nghĩ cách sắp xếp tài liệu học ngày mai thôi mà."
*
Khi Klaus đẩy cửa bước vào quán bar, bên trong đang phát nhạc heavy metal đầy mê hoặc. Quán được thiết kế theo phong cách công nghiệp, ánh đèn rực rỡ, tựa như một lâu đài Hollywood. Ở quán bar bên cạnh có một bức tượng bán thân khổng lồ của Lenin, nơi thường xuyên tụ tập cộng đồng người Nga lớn nhất Munich.
Lúc này đã gần bốn giờ sáng, nhiều chương trình đặc sắc bắt đầu diễn ra. Trên sân khấu, vũ nữ thoát y chỉ còn mặc một mảnh lụa đỏ, tự tin phô diễn cơ thể tuyệt đẹp, làn da đính đầy kim tuyến lấp lánh, táo bạo và nóng bỏng.
Nhưng Klaus không hề liếc nhìn sân khấu đầy nhiệt huyết ấy. Anh ngồi trong góc sofa, mỉm cười trò chuyện cùng bạn, nhấm nháp ly vodka mạnh.
Jim hào hứng hỏi Klaus, "Cục cưng của cậu sắp sinh nhật rồi đúng không? Đã nghĩ ra món quà gì chưa?"
Klaus nói, "Cô ấy chính là một con rồng."
Jim không hiểu, "Ý cậu là gì?"
"Chỉ cần là thứ gì đắt đỏ, lấp lánh ánh vàng, cô ấy đều thích," Klaus cười khẽ, mái tóc vàng óng mềm mại khẽ rung động, "Cô ấy luôn cố gắng thu thập mọi báu vật, giấu dưới thân mình. Dù không dùng được chúng, nhưng chỉ cần ngồi lên mớ châu báu ấy là đã cảm thấy hạnh phúc... Jim, cậu nói xem, cô ấy có giống một con rồng không?"
Jim không trả lời, nhưng ở bàn bên cạnh, Đồng Khinh Giới đã nhạy bén lắng tai nghe.
Cô chỉ nghe được giọng nam trầm thấp, đầy quyến rũ, liền quay lại nhìn. Cô ngay lập tức thấy Klaus.
Khi nhìn rõ khuôn mặt anh, Đồng Khinh Giới sững sờ.
Ly rượu trong tay cô khẽ run, suýt nữa làm đổ rượu ra ngoài.
Đồng Khinh Giới khẳng định người đàn ông trước mắt chính là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp trong đời.
Mái tóc vàng, đôi mắt xanh, vẻ ngoài tiêu chuẩn và cuốn hút khiến trái tim cô không ngừng đập thình thịch.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, Đồng Khinh Giới thậm chí cảm nhận được anh đang mỉm cười với cô, đôi mắt tựa như những viên ngọc lục bảo.
Trái tim Đồng Khinh Giới rực lửa.
Cô chưa từng gặp Klaus, cũng không biết thân phận của anh, nhưng cô nhận ra chiếc đồng hồ trên tay anh và cách ăn mặc của người đàn ông bên cạnh.
Đồng Khinh Giới vuốt tóc ra sau tai, cảm giác dường như anh vẫn đang nhìn cô. Cô không khỏi khô cả họng.
Đúng lúc ấy, như thể Chúa cũng đang giúp cô.
Một người đàn ông ở bàn của cô uống say, ồn ào làm đổ rượu. Đồng Khinh Giới bị vạ lây, váy cô dính đầy rượu đến lấm lem.
Cô thuận theo tình thế, tiến gần bàn của Klaus, dịu dàng nói bằng tiếng Anh, xin một tờ khăn ướt.
Klaus không phản ứng, người bên cạnh anh là Jim lại nhiệt tình đưa cho cô.
Đồng Khinh Giới ngồi xuống một cách tự nhiên, trò chuyện vài câu ngắn gọn với Jim.
Sau khi uống một ly rượu, cô trầm ngâm kể về xuất thân của mình, "... Mẹ tôi gặp cha tôi sau khi ông ly hôn. Nhiều người nói tôi là con của người thứ ba, họ xa lánh tôi, không ai muốn nói chuyện với tôi."
Nghe đến đây, Jim lập tức hiện lên vẻ mặt đồng cảm.
Tuổi thơ bất hạnh, bạo lực học đường, bị cô lập — những điều này dễ dàng chạm vào lòng trắc ẩn của những người đàn ông phương Tây.
Đồng Khinh Giới biết rõ, đàn ông trên khắp thế giới đều giống nhau. Đồng cảm là thứ vũ khí sắc bén nhất, gợi lên sự thương hại của họ sẽ tăng cơ hội thành công lên nhiều lần.
Cô nhìn Klaus, "Thưa ngài, ngài cũng sẽ khinh thường tôi vì điều đó sao?"
Klaus bình thản đáp, "Đúng vậy."