Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn

Chương 42




Cuối cùng Lộ Kha Đồng được xe của nhà hàng đưa về nhà, cậu sống có dễ dàng gì đâu, hết phải nịnh bợ hai ông bà nhà họ Phí, còn phải vỗ về cán bộ tổ rỗng nhà họ Lộ. Lúc cậu về đến nhà, Lộ Nhược Bồi đang ngồi trong phòng uống trà, đoán chừng uống xong chuẩn bị ngủ trưa.

“Uống trà làm sao ngủ được?”

“An thần.” Lộ Nhược Bồi không buồn ngước mắt: “Đuôi cún vẫy cả buổi sáng, mệt chết rồi phải không? Môn không đăng hộ không đối cứ thế hạ màn, ba chỉ đành tiếc mình rèn sắt không thành thép.”

Lộ Kha Đồng nhếch miệng nói: “Rèn sắt thành thép để làm chi? Con thấy sắt rất tốt mà.”

Lẽ ra còn định bàn chuyện mở nhà hàng với Lộ Nhược Bồi, nhưng mới vừa tranh luận nên khó mà mở lời. Lộ Nhược Bồi bưng trà lên lầu, Lộ Kha Đồng đứng dưới cầu thang kêu to: “Ba đừng giận mà, ngộ nhỡ nằm mơ thấy ba của Phí Nguyên thì tính sao? Mắc công làm ba giật mình tỉnh giấc nữa.”

Lộ Nhược Bồi không ngừng bước: “Về cái nhà hầm tồi tàn của con đi, không có chiếu chỉ thì không được về nhà.”

“Vậy con lui ra nha, nếu không vì lấy túi thì con không về đâu.” Lộ Kha Đồng lấy túi của mình trên sô pha rồi xoay người rời đi, túi này là kiểu mới mà tháng trước Ôn Ngưng gửi cho cậu, cậu quý nó vô cùng. Hơn nữa có lẽ Ôn Ngưng đã cân nhắc đến việc cậu hai mươi lăm tuổi không thích hợp dùng hoa nhỏ, vậy nên đổi thành tua rua nhỏ.

Giấy đỏ rơi đầy đất trong hẻm, toàn là vỏ bánh pháo hồi sáng đốt, Lâm Du Châu kéo cánh tay Phí Đắc An, nói: “Lúc chúng ta kết hôn cũng ở trong hẻm, bây giờ lứa tiếp theo cũng kết hôn rồi.”

Phí Đắc An nói: “Ngày chúng ta kết hôn, ba của bà còn trưng mặt hầm hầm, tính tình ghê thật.”

Phí Nguyên đi theo sau, Lâm Du Châu quay đầu nói: “Ba của mày ngầu lắm, ổng bế mẹ lên đi thẳng một nước, thời đó không cho bế, nắm tay cũng không nốt, người xung quanh kích động rần rần luôn.”

Phí Đắc An lẳng lặng mỉm cười, nhúc nhích cánh tay nắm tay Lâm Du Châu.

Một nhà ba người đi hết cả con hẻm, sau đó về đến sân nhà mình. Phí Nguyên rửa tay chuẩn bị sửa máy may cho Lâm Du Châu, Phí Đắc An thu dọn quần áo, sáng mai sẽ ngồi xe lửa đến Diên Biên thăm chiến hữu.

Lâm Du Châu lải nhải: “Xa như vậy đi mệt chết, bộ ngồi máy bay sẽ làm ông rớt xuống hay sao vậy.”

“Bà không hiểu đâu, mấy anh em bọn tôi ngồi toa nhân viên thoải mái lắm, nhìn cảnh dọc đường nhấm nháp vài chung, máy bay làm sao so được.” Nói rồi bỗng thấy tiếc nuối, Phí Đắc An thở dài: “Đáng tiếc ông Thẩm không còn nữa, thời đi lính cả chạy tàu quan hệ giữa bọn tôi thân thiết nhất, nếu già rồi có thể cùng nhau đi dạo thì tốt biết mấy.”

Nói cái gì tới cái nấy, điện thoại trong nhà reo lên, Lâm Du Châu đi bắt máy.

“Dì ơi, dì được nghỉ chưa? Lâu lắm rồi không ghé thăm chú với dì.” Thẩm Đa Ý dịu giọng hỏi trong điện thoại.

Lâm Du Châu nói: “Con cũng biết lâu lắm rồi hả? Hồi bé hễ đến mùa thu là con lại đau cổ họng, dì mua ba bốn ký lê định nấu nước cho con uống, con thì hay rồi, không gọi là con không thèm đến luôn.”

Thẩm Đa Ý vội vàng nhận lỗi: “Sáng mai con qua ngay, tranh thủ ăn ké ba bữa.”

Phí Đắc An ngồi kế bên nghe, giật điện thoại nói: “Đa Ý, ngày mai chú đi vắng rồi, qua lễ con phải về một chuyến uống rượu với chú, lần này cho nợ trước.”

Cúp điện thoại xong, Lâm Du Châu lại muốn ra ngoài mua đồ, chợ bán thức ăn gần nhà nghỉ tết chẳng có ai, phải đến siêu thị cách đây xa một chút, bà nói với Phí Nguyên: “Khoan sửa đã, mày lái xe chở mẹ đi mua một ít đồ ăn đi, ngày mai Đa Ý đến mẹ phải nấu vài món ngon.”

“Đi thôi.” Rửa tay xong Phí Nguyên cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, nhắc nhở: “Ngày mai không phải chỉ có Đa Ý tới, mẹ đừng có bất công.”

Lâm Du Châu dùng sức vả Phí Nguyên một cái: “Cần mày phải nói à, đừng có ở đây bao che  con mình.”

Buổi tối Phí Nguyên không về mà ngủ ở nhà, bởi vì uống rượu với Phí Đắc An nên không thể lái xe, chưa kể Lâm Du Châu nhất quyết bắt Phí Nguyên sửa cho xong máy may. Lộ Kha Đồng ở nhà một mình xem tiệc tối, sau đó chán chường về phòng chơi game.

Hôm sau vốn dĩ định dậy sớm một chút, nhưng mà tối qua chơi game muộn quá, Lộ Kha Đồng thay quần áo ra ngoài, trên đường còn bị kẹt xe cả tiếng. “Sao náo nhiệt quá vậy.” Vừa vào hẻm đã trông thấy vài người, cậu không biết họ làm gì nên cũng không để ý, chạy thẳng đến mảnh sân trong cùng.

“Dì ơi, con tới nè!” Vào phòng thấy Lâm Du Châu đang cắt quần áo, Lộ Kha Đồng vừa định mở miệng thì trông thấy áo khoác và túi xách trên giá: “Có khách đến hả dì? Phí Nguyên đâu rồi ạ?”

Lâm Du Châu nói: “Phí Nguyên nhận cuộc điện thoại đến công ty rồi, trưa mới về.”

Nghe vậy Lộ Kha Đồng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước vào từ cửa chính. Hôm qua nhà chồng cô gái kia đãi tiệc rượu, hôm nay nhà mẹ đẻ mời láng giềng ăn cơm, Thẩm Đa Ý vừa đi gửi tiền mừng.

Chờ Thẩm Đa Ý bước vào, Lộ Kha Đồng cười nói: “Cậu tới rồi hả, lâu lắm rồi không gặp.”

“Đúng là lâu lắm rồi, gần đây bận quá.” Thẩm Đa Ý đi tới bên máy may, nói: “Dì, may một cái là được rồi, cứ khom người hoài sẽ đau hông đó.”

“Làm gì có đồ ngủ nào may một cái, máy may sửa xong rồi nên dì bị ngứa tay, hai đứa xem TV đi.” Lâm Du Châu bắt đầu cắt thành hình, rốt cuộc vải bông mua lúc trước đã chờ được trời lạnh để sử dụng, bà chuẩn bị may một bộ dồ ngủ cho Thẩm Đa Ý.

Lộ Kha Đồng yên lặng đứng xem, sau khi Thẩm Đa Ý ra phòng khách, cậu bước tới nói nhỏ: “Con cũng muốn đồ ngủ mới.”

Sao y như con nít đòi kẹo thế này, Lâm Du Châu trách mắng: “Một đôi tất của con cũng đắt phát khiếp rồi, ham hố cái gì. Vào phòng bếp ngâm nấm hương cho dì đi, đừng bĩu môi.”

Gần đến trưa, Lâm Du Châu chuẩn bị cơm trưa, Thẩm Đa Ý ở phòng bếp phụ giúp, Lộ Kha Đồng không biết phải làm gì, muốn bĩu môi cũng không dám. Lâm Du Châu lẳng lặng liếc cậu một cái, cố ý nói: “Đa Ý, hôm qua ăn khoai lang viên ngon lắm, trưa nay dì làm cho con nếm thử, bên ngoài là khoai lang và gạo nếp, bên trong là nấm hương với thịt tôm, ăn ngon thì con mang một ít về nhà đi.”

Lộ Kha Đồng trơ mắt nhìn, đau lòng thay chính mình, hôm qua cậu còn gắp thức ăn giới thiệu, hôm nay người ta nấu cho người khác rồi. Quay đầu định ra sân buồn một lát, Lâm Du Châu gọi cậu lại: “Không được trốn tránh lao động, bỏ gói bột đậu ngọt kia vào bát cho dì đi.”

Lộ Kha Đồng làm xong đưa qua, nói với Thẩm Đa Ý: “Cậu cũng thích ăn đậu ngọt hả.”

“Người ta không thích ăn,” Lâm Du Châu nhịn không được bật cười, nói: “Làm cho con chút nhân đậu ngọt, hôm qua không phải con nói thích ăn nhân thuần ngọt sao. Coi môi con bĩu cao ghê chưa, Phí Nguyên không ở đây không có ai dỗ con đâu.”

Lộ Kha Đồng cười toét miệng, nói vui là vui ngay.

Hấp xong khoai lang viên, đúng lúc di động reo lên, Thẩm Đa Ý ra ngoài bắt máy. Không còn đối thủ cạnh tranh tình thương của mẹ, Lộ Kha Đồng phấn chấn hẳn lên, cầm vỏ hoành thánh chuẩn bị gói.

Lâm Du Châu nói: “Đeo tạp dề vào đi, dì dạy con món thịt kho tàu vị biển, Phí Nguyên thích ăn món này nhất.”

*Thịt kho tàu vị biển: Lúc kho thịt cho thêm mực và nấm thông để mùi vị càng thơm ngon.

“Vâng ạ, người ảnh yêu nhất nấu món ảnh thích nhất, sướng chết ảnh rồi.” Lộ Kha Đồng vén tay áo lên, kết quả lại ngứa miệng, nói: “Nếu mẹ con có ở đây thì tốt quá, để mẹ con dạy ảnh món con thích nhất, không thì không công bằng.”

“Vậy con thích món gì nhất? Để dì dạy nó, mắc công con lại nói nhà dì ăn hiếp con.”

Lộ Kha Đồng suy nghĩ hồi lâu: “Hình như món gì con cũng thích ăn.” Nói xong mở lửa đổ dầu vào nồi, sửa lời: “Sao lại là nhà dì, chúng ta không phải là người một nhà sao.”

Buổi trưa Phí Nguyên trở về, vừa đúng giờ cơm. Thẩm Đa Ý chào hỏi: “Bận quá nhỉ, showbiz lại xảy ra chuyện hả?” Phí Nguyên thay quần áo rửa tay, ngồi xuống liếc nhìn món thịt kho tàu đen thui: “Showbiz không có xảy ra chuyện, thịt này xảy ra chuyện thì có.”

Lâm Du Châu nói: “Lộ Lộ làm, vụng về quá dạy không được.”

Lộ Kha Đồng còn đang rửa tay trong phòng bếp, khi nãy nước chưa ráo đã đổ dầu vào, xèo xèo bắn tung tóe lên tay làm cậu bị phỏng. Phí Nguyên vào trong gọi cậu, cậu vội vàng thả tay xuống che lại, xấu hổ nói: “Em không có làm tốt.”

Phí Nguyên sờ tóc sau gáy cậu, nói: “Tay đẹp thế này, thôi vụng về thì cứ vụng về vậy.”

Lộ Kha Đồng lại cáo trạng: “Dì may đồ ngủ cho Thẩm Đa Ý, không may cho em.”

“Tìm mẹ than thở ấy, anh không chống lưng cho em được.” Phí Nguyên vừa nói xong, Thẩm Đa Ý đi vào lấy muỗng nghe thấy, bèn nói: “Còn ghen tị nữa cơ? Lấy vải vụn may đồ ngủ cho mình còn thừa lại may cho cậu cái quần lót, vải bông nguyên chất mặc sướng lắm.”

“Đừng lên mặt!” Lộ Kha Đồng vớ tép tỏi làm bộ muốn ném Thẩm Đa Ý, nào ngờ Phí Nguyên thình lình túm lấy cổ tay của cậu, sau khi Thẩm Đa Ý rời khỏi, Phí Nguyên nhìn chỗ tấy đỏ trên mu bàn tay cậu, hỏi: “Sao lại bị thế này, phỏng à?”

Lộ Kha Đồng mở to mắt bịa đặt: “Tại anh mút đó.”

Phí Nguyên nâng tay ôm hông cậu, tay còn lại chậm rãi mò mẫm điểm nho nhỏ nổi lên trước ngực cậu, cố ý chọc ghẹo, hạ giọng nói: “Anh nhớ anh mút chỗ này mà, em còn tự nhéo bên kia.”

Mặt mũi như bốc khói, Lộ Kha Đồng giãy dụa đẩy Phí Nguyên ra: “Em đi ăn thịt đây, em sẽ ăn hết thịt kho tàu!”

Thịt kho tàu vị biển cứng ngắc khét lẹt, ăn một miếng đã đủ ớn rồi, Lộ Kha Đồng chỉ ăn một miếng rồi không đụng vào nữa, Lâm Du Châu và Thẩm Đa Ý gần như không đưa đũa sang bên đó. Phí Nguyên như thể không phát hiện vấn đề gì, ăn hết miếng này đến miếng khác, mắt không chớp ăn hết sạch.

Cơm nước xong Lộ Kha Đồng xoa bụng cho Phí Nguyên, nói: “Lãng phí thịt heo nhà anh, còn làm hại sức khỏe của anh, em có tội.”

Phí Nguyên vỗ mặt cậu: “Lần đầu tiên phải cổ vũ, lần sau còn vậy nữa em phải lấy thịt mình ra đền đấy.”

Ở đây chơi cả ngày, ba người trò chuyện với Lâm Du Châu hoặc bị sai làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh. Buổi tối ăn cơm xong, ba người đều phải về, trong nhà chỉ còn lại mỗi mình Lâm Du Châu.

“Đi nhanh lên, mẹ đợi một lát rồi đi bộ qua chỗ ông ngoại con.”

Thẩm Đa Ý mặc áo khoác, nói: “Chờ chú về con lại đến.” Lộ Kha Đồng thì không dám, cậu núp đằng sau nói: “Chờ chú về con tạm không đến ạ, gan hơi nhỏ.”

Lâm Du Châu đứng ở cửa tiễn bọn họ, Phí Nguyên và Thẩm Đa Ý đi phía trước trò chuyện gì đó, Lộ Kha Đồng tụt lại phía sau. “Lộ Lộ,” Lâm Du Châu gọi cậu lại: “Tay còn đau phải không? Nhớ bôi thuốc đấy.”

“Dạ, lát về con sẽ bôi.” Cậu gật đầu, đi được vài mét lại dừng bước.

Hôm nay Lâm Du Châu trách mắng mình nhiều câu như vậy, mọi khi gặp mặt cũng thích dạy dỗ mình, nhưng trong túi của mình đang đựng một hộp khoai lang viên nhân đậu ngọt, còn có thuốc mỡ Lâm Du Châu nhét cho mình sau bữa tối.

Lộ Kha Đồng xoay người chạy trở về, mặt hơi đỏ: “Con quên nói tạm biệt ạ.”

Lâm Du Châu cười nói: “Rầy rà thật, vậy tạm biệt con.”

Lộ Kha Đồng không nhúc nhích, hé miệng nói: “Tạm biệt, mẹ.”