Dưỡng Công Ký

Chương 54




Cảnh giác với người lạ đến đây, Thiên Dịch và Thường Cảnh cũng cảm thấy đây là chuyện bình thường.

“Chúng tôi đến đây tìm Kiều Hi.” Suy tư một lúc, Thường Cảnh nói ra tên này, bởi vì bây giờ Betty đang hôn mê, bọn họ nếu muốn tìm người, cũng chỉ có thể tìm Kiều Hi.

“Cậu chủ nhà tôi không tiếp khách.” Người đến dứt lời xong liền muốn đóng cửa.

Thường Cảnh vội vã ngăn lại, “Ấy, chờ một chút.”

Tên hạ nhân Ma tộc kia ánh mắt khôi phục cảnh giác, quát lớn nói: “Các người đến cùng là từ đâu tới?”

“Xin ông đi nói với Kiều Hi, Thiên Dịch cùng Thường Cảnh đến thăm.” Tên hạ nhân Ma tộc này đã hoảng sợ rồi, trên mặt Thường Cảnh nở nụ cười nhạt, độ cong khóe miệng cũng vừa đủ, ánh mắt y ôn hòa, xác thật y cũng không phải là người xấu, huống chi, y chỉ là một tên giống cái.

Ngờ vực, nhìn lướt qua Thường Cảnh, lại nhìn Thiên Dịch đứng phía sau Thường Cảnh, cuối cùng cũng coi như là có gật đầu, biểu thị đồng ý đi thông báo.

Thiên Dịch nắm tay Thường Cảnh, cùng y đứng đợi người kia trở về. Thường Cảnh lúc đang tán gẫu ánh mắt nhìn xung quanh, y phát hiện nơi này, là một địa phương thật sự hẻo lánh.

Xung quanh không có cửa hàng nào, ngay cả tiệm bán vàng bạc cũng không có, chỉ có duy nhất, chính là mấy người bán hàng rong thưa thớt hai bên đường, nhìn dáng vẻ của họ, vẫn có thể cho là nhàn nhã.

Chỉ trong chốc lát, tên hạ nhân Ma tộc có chút già nua trở về, đầu tiên ông nhìn chằm chằm Thường Cảnh một lúc, lúc này mới nhỏ giọng lầm bầm gì đó mời hai người đi vào, dáng vẻ kia, thật sự không cam tâm tình nguyện cho lắm.

Thường Cảnh thính lực nghe không tốt, nên không nghe được tên hạ nhân dẫn đường lầm bầm câu gì, có điều cũng không có nghĩa rằng Thiên Dịch không nghe thấy.

Hai lỗ tai nhọn hoắt giật giật, đáy mắt hiện lên tia tức giận, nắm lấy tay vợ mình chặt hơn chút.

Bất quá đối phương cũng chỉ nói là không tin vợ mình có thể chữa trị cho cậu chủ Betty mà thôi, Thiên Dịch tuy rằng không thích, nhưng không đến nỗi làm lớn chuyện.

Đưa người đến trước mặt Kiều Hi, tên hạ nhân kia liền cáo lui.

Kiều Hi nhìn giống cái Nhân tộc đã hoàn toàn khôi phục tinh thần, khóe miệng nỗ lực giương lên chút ý cười, hắn để Thường Cảnh cùng Thiên Dịch ngồi vào chỗ, chính mình thì đi lấy nước trà đưa cho họ.

Ma tộc trước mặt đã có chút tiều tụy, đại khái bởi vì em trai ruột của mình vẫn còn hôn mê, nên tinh thần bất luận có như thế nào cũng đều không tốt.

Nhìn Thường Cảnh cùng Thiên Dịch nhàn nhã thưởng thức trà, Kiều Hi nhíu mày, hai tay đặt trên đùi nắm lấy thật chặt, hắn đã chờ một lúc, quyết định không thể chờ đợi đối phương mở miệng nữa.

“Hai vị đến tìm Kiều Hi, là có chuyện gì?” Kiều Hi ánh mắt có chút ước ao, “Vì Betty mà đến?”

Thời gian ban đầu, khi Bạch Tử chưa rời đi, bệnh trạng của Betty vẫn chưa biểu hiện ra, chỉ duy nhất biểu hiện ra bên ngoài, chính là mất đi một cánh tay mà thôi, thế cho nên Betty cùng Kiều Hi cũng không làm lớn chuyện gì, bởi vì khi ra tay giúp đỡ Thường Cảnh, cũng không phải là bị bức bách mà là do hắn tự nguyện.

Thế nhưng, sau khi Bạch Tử rời đi, Betty liền bắt đầu biểu hiện bị trúng độc.

Thời điểm bắt đầu, cả người không còn chút sức lực nào, rồi sau đó, dẫn đến hôn mê bất tỉnh, cả người cũng từ từ dần trở nên cứng ngắc, mà năng lực trong cơ thể, hoàn toàn không thể dùng được —— bởi vì tĩnh mạch đã bị phong tỏa, linh khí bao bọc trong người, hoàn toàn mất đi tác dụng.

Betty bị biến thành như vậy, Kiều Hi vẫn không hiểu nguyên nhân là vì sao, thế nhưng một ngày nào đó, trong lúc vô tình hắn đọc một quyển sách, ở phía trên viết bệnh trạng giống hệt như em trai ruột hắn đang bị, hắn mới biết rõ ràng nguyên nhân.

Vì thế, đành liều mạng.

Kiều Hi đương nhiên tìm tới Thiên Dịch.

Thế nhưng vào lúc ấy Thường Cảnh còn đang ngủ say, Thiên Dịch thấy Kiều Hi không suy nghĩ gì, như muốn nhào đến trên giường lay tỉnh vợ mình đang chìm vào trạng thái ngủ say, khiến ông chủ Ma tộc phải mời đối phương rời đi.

Đến tận bây giờ, Kiều Hi nổi giận đùng đùng tìm Thiên Dịch năm, sáu lần, thế nhưng đều không ngoại lệ, mỗi lần đều bị đuổi về.

Kiều Hi tuy rằng không quá yếu, thế nhưng vẫn không có cách nào chống lại Thiên Dịch, đặc biệt là sau chiến dịch Bọ Phỉ kia, đương nhiên, Thiên Dịch linh lực bản thân tăng lên không ít, hơn nữa đối với sức mạnh tự nhiên lực khống chế càng thuận buồm xuôi gió.

Ba lần bốn lượt thất bại, Kiều Hi biết rõ, chính mình không phải là đối thủ Thiên Dịch, không thể làm gì khác hơn là về nhà, khước từ mọi cuộc gặp gỡ, mỗi ngày vùi đầu trong thư viện, hi vọng tìm ra phương pháp cứu chữa đệ đệ mình.

Mãi cho đến ngày hôm nay, thời điểm hắn nghe được hạ nhân đến đây báo cáo, cho rằng chỉ là một trò đùa dai, nhưng không nghĩ tới đúng là con Tinh Linh trẻ tuổi kia cùng tên giống cái Nhân tộc.

Thiên Dịch nghe xong lời Kiều Hi, dừng động tác trên tay mình, giương mắt lên nhìn Ma tộc ngồi trước mặt mình, nheo mắt lại – cậu thật không muốn vợ mình chỉ nghĩ đến những giống đực khác, thế là liền mặc kệ Kiều Hi hay là Betty, nhìn chỉ càng thêm chướng mắt.

Kiều Hi cẩn thận quan sát vẻ mặt hai người, phát hiện đối phương tuy rằng có mình ở đây nhưng vẫn không biểu hiện ra dáng vẻ gì, thân thể không tự giác có khuynh hướng hướng về phía trước, lo lắng nói: “Ta biết cậu có thể cứu Betty, van xin cậu, dù sao Betty đã từng cứu cậu một lần.”

Thường Cảnh buông ly trà trên tay xuống, nhìn giống đực Ma tộc như muốn tiến đến trước mặt mình, tự động tự giác lui về phía sau, y vẫn chưa quen có người áp sát đến gần mình.

Chờ lùi đến khoảng cách an toàn, Thường Cảnh mới nói ra mục đích chuyến đi này: “Chúng tôi vốn dĩ đến đây là để cứu Betty.”

Dừng một chút, Thường Cảnh còn nói: “Hơn nữa tôi vô cùng cảm ơn anh ấy ngay lúc đó đã ra tay cứu trợ,” nói tới chỗ này, biểu tình y thu lại, “Thật xin lỗi, đã làm tổn thương cánh tay anh ấy, nếu không đã không trúng bệnh độc của Ôn Dịch thú.”

Thường Cảnh nói mấy câu, Kiều Hi vốn có chút thất vọng ánh mắt trong nháy mắt trở nên sáng trưng, hắn kích động đứng lên, mặt mày có chút hớn hở.

“Cảm ơn cậu, cậu là một giống cái ưu tú.” Kích động qua đi, Kiều Hi khôi phục lại trầm ổn, hắn đối với Thường Cảnh đưa ra một cái lễ thân sĩ, sau đó mới đứng thẳng eo, nói: “Ngay bây giờ có thể nhìn Betty không? Bệnh trạng của nó, đã càng ngày càng nghiêm trọng.”

Cũng may Betty là Ma tộc, nếu là những chủng tộc khác, vào lúc này, đã sớm chết qua không biết bao nhiêu lần.

Thiên Dịch bất động thanh sắc kéo Thường Cảnh đến bên cạnh mình, phía sau ôm lấy eo vợ mình, ôm lấy vợ vào trong ngực mình mở miệng: “Ngươi dẫn đường.”

Ngẩng đầu nhìn giống đực trẻ tuổi ôm lấy chính mình, Thường Cảnh hơi kinh ngạc: “Thiên Dịch?”

Thiên Dịch liếc Thường Cảnh, bất mãn nói: “Sớm làm cho xong chuyện này, chúng ta có thể sớm chút rời đi, Tiểu Cảnh, chúng ta trở về thôn đi.”

Ở bên ngoài quá nguy hiểm, mỗi người đều đang nhòm ngó vợ cậu, vẫn là nên trở về làng cho an toàn, tuy rằng trong thôn có tên gia hỏa Rohan, có điều Thiên Dịch cũng không còn e ngại nữa, trải qua gần một năm tôi luyện, cậu đã sớm mạnh mẽ hơn so với các giống đực Tinh Linh khác không biết bao nhiêu lần.

Huống hồ, cậu chỉ còn gần một năm nữa thôi là đã thành niên.

Ngay lập tức là có thể đem Thường Cảnh tiến vào cửa, danh chính ngôn thuận trở thành vợ mình…… Thuận tiện, còn có thể làm chuyện sinh bảo bảo.

Cậu nên chuẩn bị thật tốt thật cẩn thận mới được.

“Ừm, cũng tốt.” Luôn cảm thấy nếu muốn sống một cuộc sống bình thường, vẫn là nên trở lại địa phương ban đầu kia là được rồi, Thường Cảnh cũng không phản đối, đồng ý với suy nghĩ của Thiên Dịch.

Chỉ là hiện tại hai người, còn chưa ý thức được, tình huống bây giờ đã không còn có thể để bọn họ khống chế được, hiện tại có quá nhiều người đang tìm bọn họ, không đúng, chính xác là chỉ tìm Thường Cảnh —— mà hai người họ cũng không có cách nào nhàn nhã như lúc bắt đầu nữa.

Dù sao, thể chất Thường Cảnh, khiến quá nhiều người đỏ mắt, vì bản thân mình mà muốn chiếm lấy.

Đi theo phía sau Kiều Hi, bọn họ đi tới trước giường Betty.

Thường Cảnh nhìn thoáng qua sắc mặt Betty cùng với tình huống thân thể, lại nhìn thấy cánh tay cụt kia, đáy mắt dâng lên một mạt áy náy.

“Anh cứ yên tâm, hiện tại tôi sẽ chữa trị cho anh ấy.”

“Có thật không?”

“Yên tâm, cái này không nghiêm trọng lắm.” Linh lực chữa trị trên thực tế có thể cải tử hồi sinh, thế nhưng muốn làm như vậy, thì phải tiêu hao rất lớn, Thiên Dịch sẽ không đồng ý.

Vì lẽ đó cho đến tận ngày nay, Thường Cảnh cũng chưa xem đến phần nội dung quyển sách Hào Dịch tặng cho y nói về việc liên quan đến linh lực chữa trị có tác dụng cải tử hồi sinh.

Thường Cảnh rất nhanh liền đem bệnh độc trong cơ thể Betty tiêu diệt sạch sẽ, mở mắt ra, y lùi về sau một bước an tâm tựa trong lòng ngực Thiên Dịch, có chút suy yếu nhìn về phía Kiều Hi, ôn thanh nói: “Xong rồi, không lâu sau anh ấy sẽ tỉnh lại, chúng tôi nên rời đi trước.”

Kiều Hi vốn còn muốn giữ lại, hoặc phải nói là muốn chờ đến khi đệ đệ mình sau khi tỉnh lại rồi mới cho rời đi, thế nhưng đối đầu hai mắt Tinh Linh trẻ tuổi, lời còn chưa thốt ra khỏi miệng liền đổi thành: “Cứ như vậy đi, hi vọng lần sau còn được nhìn thấy cậu.”

Chậm rãi chớp mắt, Thường Cảnh cười khẽ, “Ừ, hi vọng vậy.”

Kiều Hi nhìn bóng lưng hai người tương hiệp rời đi, vì đệ đệ chính mình không công hi sinh cả một cánh tay mà thở dài một hơi.

Có điều Kiều Hi không biết chính là, Betty đây là nhờ họa được phúc, Thường Cảnh không ngừng đem bệnh độc trong cơ thể tiêu diệt hết, còn để năng lực của hắn tăng lên không dưới một bậc.

……

Hai người rời khỏi phủ đệ Ma tộc, vẫn chưa muốn trở về khách điếm, mà trực tiếp gọi Kỵ Hành thú, một đường hướng về phương đông tiếp tục đi tới, dù sao vật dụng của bọn họ đều đặt ở trên người mình, trở lại khách điếm cũng không có chuyện gì làm.

Bony vắt chân lên cổ vui vẻ chạy đi, Thường Cảnh ngồi trên người nó có chút buồn ngủ, tự động tự giác tiến vào trong lòng ngực Tinh Linh trẻ tuổi, Thường Cảnh đơn giản nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.

Trên bầu trời mặt trời treo cao chỉ còn dư lại một nửa, nửa bên còn lại đã hạ xuống dưới đường chân trời, bầu trời từ từ trở nên u ám, ngay lập tức sẽ biến thành tối đen.

Vốn dĩ rừng cây sinh ý dạt dào cũng bắt đầu trở nên âm u khủng bố, nếu đã không còn ánh sáng, những con linh thú cấp thấp sẽ đi qua lại cánh rừng, không còn an toàn, trên thực tế, phải xem đây là địa phương rất nguy hiểm.

Kỵ Hành thú chở người khế ước cùng bầu bạn người khế ước, một đường vắt chân lên cổ chạy tốc độ cực nhanh, cuối cùng cũng coi như là trước lúc trời tối, tìm tới một sơn động bằng phẳng.

Chân lẹp xẹp lẹp xẹp, Bony đem hai người trên lưng mình thả xuống, sau đó vui vẻ chạy vào bên trong hang núi, đông nhìn tây nhìn, sau khi xác định không có linh thú cấp thấp, lúc này mới ra vẻ làm nũng đi tới trước mặt Thiên Dịch, nói cho hai người biết rằng có thể đi vào.

Thường Cảnh nhìn dáng vẻ Bony ngoan ngoãn, mở to hai mắt, có chút khó có thể tin được.

Bony ngượng ngùng xem xét Thường Cảnh một chút, lúc này mới biệt nữu nói: “Cái kia, ngô cảm ơn nhữ.”

“……” Khóe miệng giật giật, trước mặt Kỵ Hành thú xuẩn manh y vẫn là không quen.

“Nè, tuy rằng nhữ lần này cứu ngô một lần, nhưng không có nghĩa là ngô thừa nhận nhữ đâu, nhữ ở trong mắt ngô, vẫn là giống cái Nhân tộc không có gì khác!”

Nói xong, liền ngoảnh đít quay về hướng Thường Cảnh, cái đuôi còn sung sướng vẫy qua vẫy lại.

“……” Thường Cảnh nghĩ, hết ngô rồi lại nhữ, thật đúng là làm cho người ta khó chịu muốn chết.

Vẫn không nói gì, có điều Bony hoạt bát ngơ ngác bộ dáng xuẩn ngốc, đúng là để dọc đường đi Thường Cảnh không có quá nhiều tinh thần nâng khóe miệng, nở nụ cười.