Dưỡng Cổ Giả

Chương 7




Hắn cho Lưu Phi đổi phòng ngủ, nhưng vẫn không ngăn được vị u linh tiểu thư kia đến thăm. Không biết tại sao, u linh tiểu thư đặc biệt thích Lưu Phi, mặc kệ cô đổi đến phòng nào, đều có thể chuẩn xác lên tàu gió bắc tìm đến cô.

Sau đó vẫn là tiết mục trình diễn mỗi ngày giống nhau, một chút dấu hiệu cải thiện đều không có.

Lưu Phi có một ưu điểm lớn nhất, cho dù gặp được dạng kinh hách gì, ngủ một giấc tỉnh lại là có thể quên sạch, sinh long hoạt hổ, một chút vết thương tâm lý đều không có. Nhưng mà, mỗi sáng bị cố định quần ẩu, Mạnh Ân chịu không nổi.

“Ngươi đến ngủ cùng ta luôn đi.” Hắn vô cùng bất đắc dĩ đề nghị.

Mặc dù ánh mắt như giết người của Lưu Phi làm cho hắn khiếp đảm, nhưng là vấn đề luôn phải được giải quyết. “Dù sao không phải đến nửa đêm ngươi cũng vọt vào phòng ta sao… dứt khoát trực tiếp ngủ ở đây đi. Ta nằm ngủ dưới đất, là được rồi chứ gì?”

Đối với cuộc sống sinh hoạt, hết thảy hưởng thụ đều có thể không cần, nhưng chuyện ngủ ngáy hắn vẫn chú trọng nhất. Hắn có một chiếc giường đôi cực thoải mái, lại là phiên bản loại siêu lớn, ngủ ba bốn người cũng không thành vấn đề. Nhưng hắn không dám mạo hiểm đề nghị cùng ngủ chung giường với Lưu Phi…

Lưu Phi kinh người quái lực ngay cả Ly long cũng không chịu nổi, huống chi một tên thư sinh nhu nhược như hắn đây. (nhảy từ lầu hai xuống không bị sao mà còn không kinh người quái lực à)

Trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, Lưu Phi đấu tranh vật lộn một lúc. “…Xem ra cũng chỉ có thể như vậy.”

Sau khi dọn vào phòng sư phụ ngủ, ngoại trừ việc Mạnh Ân ngủ sàn bị cảm liên tục ra, quả nhiên u linh tiểu thư kia không tái xuất hiện ở trước mặt cô nữa…

Nhưng mỗi buổi tối, Lưu Phi đều nổi cả da gà bừng tỉnh. Trong viện nghiên cứu chỉ có cô và sư phụ ở, trong hành lang trống vắng đến có thể truyền đến tiếng quần áo ma sát, tiếng khóc nức nở khe khẽ.

“Ngủ không được… Ta ngủ không được.”

“Ta muốn ngủ, ta muốn quên… Ta muốn chết.”

Cô cuối cùng cũng xanh mặt, bò dậy từ chiếc giường lớn lạnh lẽo, trùm chăn run rẩy nằm sát bên sư phụ đang ngủ say.

***

“Chờ hướng gió thay đổi, cô ta hẳn sẽ không đến đây nữa.” Mạnh Ân hắt xì vài cái, nằm sốt trên giường lớn, “Dù sao chịu đựng qua hai tháng cũng không sai biệt lắm…”

Trời rét đậm mà ngủ dưới sàn không phải ý kiến tốt. Bất quá bởi vì hắn cảm mạo đến không đứng dậy được, Lưu Phi áy náy cho hắn trở về nằm giường lớn ngủ, về phần cô, lấy cớ muốn chăm sóc sư phụ, cũng ngủ cùng Mạnh Ân.

Chỉ là sợ quỷ mà thôi, vị tiểu thư này. Nói thì nghe hay như vậy… nóng sốt đến mê man, Mạnh Ân tức giận thầm nhủ.

Từ khi Mạnh Ân bị bệnh, Lưu Phi càng bận rộn hơn. Thí nghiệm của Mạnh Ân không thể tiếp tục, nhưng cổ nuôi cũng không thể thiếu người chăm sóc. Còn có một đám lớn thú nuôi và không phải thú nuôi ngủ đông hoặc không ngủ đông phải cho ăn, phải chăm sóc, lại thêm người bệnh phát sốt nhu nhược.

Tệ hơn là, vào lúc này, kỳ thi trắc nghiệm ở “Đêm Hè” cũng bắt đầu, Lưu Phi bận đến sứt đầu mẻ trán.

Đệ tử của “Đêm Hè” và nghiên cứu sinh, tuổi tác ở đủ mọi tầng lớp, từ mười 15 tuổi đến 85 tuổi đều có, còn có một vài là không được giáo dục chính thống. Vì thế, “Đêm Hè” mở hội nghị giảng dạy qua webcam, để cho tất cả đệ tử đều có thể nhận được hệ thống giáo dục, hơn nữa còn có bài kiểm tra trắc nghiệm học lực ở từng giai đoạn.

Kỳ trắc nghiệm học lực không phải là kỳ kiểm tra đơn giản, thường xuyên phải giao một đống bài báo cáo. Cô đã thông qua được đánh giá học lực bậc quốc trung và cao trung (cấp hai và cấp 3), đang chuẩn bị thông qua bậc cửa đại học, cho nên thức đêm tra tài liệu viết báo cáo là chuyện bình thường như cơm bữa.

Bất quá, bởi vì nửa đêm tiểu thư u linh luôn luôn quanh quẩn trong hành lang, nên cô đem laptop của sư phụ ôm vào phòng, mở đèn gõ cả đêm.

Cô chọn một nữ tác gia nổi tiếng làm dự án báo cáo môn tiếng Trung của mình, đang ở trên Internet tìm kiếm tư liệu của bà ta. Đương nhiên, rất nhiều tư liệu mang tính liên quan cô cũng đều click vào xem…

Sau đó cô nhìn thấy một tấm ảnh chụp.

Há to miệng, cách năm giây mới hét được một tiếng. Tiếng hét thê thảm này làm cho Mạnh Ân phát sốt ngủ trên giường nhảy dựng lên, “Cháy hả? Đâu đâu?”

Không làm được gì, Lưu Phi chỉ vào màn hình laptop, cứng đờ bất động.

Mạnh Ân kho khù khụ, bò xuống giường nhìn màn hình máy tính… u linh tiểu thư hàng đêm lượn lờ quanh sở nghiên cứu của hắn, đang cười tươi như hoa, từ trong tấm ảnh chụp trên Internet, nhìn lại đây.

Liếc qua bên, Lưu Phi đã ngã ngửa té xuống đất.

“Có quỷ a ~” vừa được cứu tỉnh, Lưu Phi lại hét lên.

Mạnh Ân ho vài tiếng, “…Ở Đêm Hè khó tránh khỏi phải giao tiếp với quỷ. Sợ quỷ thì rời đi đi…”

“Ta không muốn.” Lưu Phi giãy nãy, “Ngoại trừ ‘cái đó’ ra, những sinh vật sống khác ta không sợ a. Ta chỉ nghiên cứu mỗi cổ độc không được sao?”

Mạnh Ân vô lực nhìn cô trong chốc lát, “…Vậy vị tiểu thư kia còn sống a… Ngươi ngay cả sinh linh còn sợ, còn có thể làm gì…” Hơn nữa nghiên cứu cổ độc đến cấp độ tinh thâm, phải giao tiếp cùng quỷ a…

Đại sư phụ mới mặc kệ ngươi nghiên cứu cái gì. Phái ngươi đi trị bệnh là phải trị khỏi, trị không hết sẽ về chờ viết báo cáo dày ba thước đi. Mặc kệ là virus Ebola hay là bệnh nhân quả, hắn chỉ quan tâm kết quả đáng hay không đáng với kinh phí quốc gia bỏ ra không thôi.

Sợ quỷ thì làm sao là ở lại Đêm Hè được a…

“Cô ta vẫn còn đang sống sờ sờ,” Mạnh Ân gõ gõ vào màn hình, “Thân thể khả năng hơi yếu nhược, nghe nói bị bệnh suyễn. Bất quá cô ta xác thực còn chưa chết.”

Lưu Phi theo bản năng lảng tránh ánh mắt, “…Vậy tại sao cô ta có thể mỗi ngày chạy tới chỗ này dọa người?”

“Không biết nguyên do gì,” Mạnh Ân hắt xì một cái, “Không biết là một hồn hay một phách của cô ta đã ly thể. Theo gió bay tới chỗ chúng ta, lại theo gió bay trở về. Bất quá cho dù thoạt nhìn cũng khiến người ta sợ hãi, nhưng cô ta cũng chỉ là sinh linh mà thôi…”

Nói trắng ra, là người sống. Người sống thì không có gì đáng sợ đi?

“Nguyên lai là như vậy.” Lưu Phi nhẹ nhàng thở ra, “Sư phụ, ngươi đừng ngủ.” Cô đẩy Mạnh Ân đang bò lại giường còn nhắm mắt lại, “Đi toilet với ta.”

Miễn cưỡng mở mắt ra, Mạnh Ân u oán nhìn cô, “…Phòng này là một căn hộ nhỏ. Toilet cách giường không đến mười bước…”

“…Ta sợ.”

Hắn vô lực tựa vào vách tường ngoài toilet, che mặt. Việc này mà không giải quyết, hắn thể nào cũng sẽ chết sớm ở tuổi tráng niên.

“Cuồng Mộng.” Chờ Lưu Phi ngủ say, Mạnh Ân hữu khí vô lực gọi.

“Chờ ngươi chết rồi lại gọi ta.” Thanh âm lười biếng của Cuồng Mộng vang lên giữa đám sương mù rực rỡ.

Ho khan vài tiếng, “Ngươi không muốn nhìn thấy bộ dạng thảm bại đáng thương của ta sao?”

Cô lập tức hiện hình, hào hứng bừng bừng nhìn Mạnh Ân bệnh đến ủ ê. Từ khi hắn thu phục được con Mộng ma này, còn bắt cô nhốt vào trong cái xác con chim chết tiệt này, thành cổ sử ma, hắn đối với ảo tưởng tốt đẹp của nữ nhân liền xem như là tuyên cáo cho may mắn đi tong.

Vừa ho, hắn vừa mở cửa phòng, nhìn tiểu thư u linh vẫn còn du đãng trên hành lang. “Ăn ác mộng của cô ta đi.”

Hẳn là cô ta có khúc mắc gì, cho nên mới sẽ rời hồn phiêu đãng. Ăn ác mộng rồi, chắc sẽ khôi phục lại bình thường thôi.

Cuồng Mộng quan sát cô ta một lúc, “Cô ta không có ác mộng, làm sao ăn?”

Mạnh Ân kỳ quái nhìn Cuồng Mộng. Hắn biết Cuồng Mộng trước nay vốn không cam không nguyện, nhưng bọn họ đã lập huyết khế, Cuồng Mộng không thể nói dối hắn. Bất quá hắn vẫn là hoài nghi hỏi, “Thật sự?” Nếu không có ác mộng đại biểu cho khúc mắc, vì sao cô ta lại ly hồn thành sinh linh?

Cuồng Mộng hừ lạnh một tiếng, “Ta ngược lại có thể làm cô ta thấy ác mộng, vậy thì có thể ăn. Làm không tốt ngay cả hồn phách đều nuốt cả thảy vào trong bụng cũng có thể.”

“…Ngươi có thấy được ác mộng của cô ta không?”

“Hừ hừ,” Cuồng Mộng cười lạnh, “Không nói cho ngươi.”

Chậc, phụ nữ. Mặc kệ chủng tộc gì đều giống nhau đến một cách khó hiểu, loạn thất bát tao thích ghi hận. Nữ mộng ma cũng giống vậy.

“Quên đi, dù sao ta cũng biết là cái gì. Bất quá là vì một người đàn ông thôi…”

Cuồng Mộng trợn to hai mắt, hơi nhếch miệng, trông vô cùng gợi cảm. Ánh mắt tràn ngập “sao ngươi biết”.

Aizz, phụ nữ. Mặc kệ chủng tộc gì đều giống nhau đến một cách khó hiểu, loạn thất bát tao thích đùa giỡn trêu chọc. Nữ mộng ma cũng giống vậy.

“Ngươi không có việc gì liền đi ngủ, đương nhiên không biết nguyên nhân của cô ta.” Mạnh Ân nhún nhún vai, “Mộng ma so ra vẫn kém am hiểu thu thập tư liệu hơn nhân loại nhiều…”

“Ai nói!” Cuồng Mộng hét rầm lêm, “Ta là ai? Ta thế mà là nữ vương của Mộng cảnh (Dreamland, thế giới trong mơ)! Trên đời có chuyện gì mà ta không biết? Mộng cảnh của mỗi người đều tương thông, hơn nữa trong mộng cảnh không ai có thể nói dối được ta! Có chuyện gì mà ta không biết được!?”

“Ngươi không biết chuyện của cô ta.” Mạnh Ân lại hắt xì vài cái, “Nhưng ta biết cô ta là bị tổn thương tình cảm…”

“Ngươi cũng chỉ biết những tin lá cải truyền thông của cô ta mà thôi.” Cuồng Mộng khinh thường bĩu môi, “Bọn phóng viên kia biết cái rắm gì! Bọn chúng viết cái gì ngay cả chúng cũng xem không hiểu, chỉ có thể lừa những độc giả không biết mà thôi. Ta mới là người biết được chân tướng rõ ràng nhất!”