Mở đầu 1: Mạnh Ân độc thoại
Khi tôi an nhiên đắm chìm trong biển tri thức, thì Đại sư phụ đến quấy rầy sự yên tĩnh của tôi.
Đang đọc sách nửa chừng bị phá đám quả thật là một trong những thống khổ hiếm hoi trong cuộc đời tôi, nhưng mà ở trước mặt Đại sư phụ, tôi vẫn tâm bất cam, tình bất nguyện mà bỏ sách xuống.
Cũng không phải bởi vì tôi đặc biệt tôn trọng Đại sư phụ, mà là nếu tôi không làm vậy, thể nào một lát cũng phải chịu đựng ba giờ “phát biểu tinh thần”.
10 phút và 3 tiếng đồng hồ, tôi chọn 10 phút.
“Hôm nay sao rảnh rỗi đến đây thế ạ?” Tôi đứng lên, đá mấy con rắn lục xanh và rắn đuôi chuông bò rải rác ở gần đó xuống gầm bàn: “Đại sư phụ, lâu quá không gặp ạ.”
Cho dù tôi có nhanh chân đá, nhưng Đại sư phụ vẫn đáng sợ nhíu mày, gần như là bị sét đánh. Ông nghiến răng một hồi, lại ngó chừng đứa bé gái sau lưng, gắng gượng nén cơn giận xuống. “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, mấy loại rắn rết này tốt nhất phải nhốt trong lồng…”
“Ngồi tù thì cũng phải có thời gian hóng gió chứ ạ.”
Ông hung dữ trừng mắt nhìn tôi, như thể muốn trừng lủng ra vài cái lỗ lớn trên mặt tôi. Nếu không phải ông có dẫn theo người, đại khái tinh thần phát biểu thể nào cũng phải kéo dài thành 7 – 10 tiếng cũng không chừng.
Ế, mãi đến lúc này tôi mới phát hiện sau lưng ông còn có một đứa bé gái. Tuy tôi không rành đoán tuổi con gái lắm, nhưng trông dáng người tong teo như đậu côve xào khô kia, chắc tầm 13 – 14 tuổi đi.
Điều này cũng làm cho tôi có chút kinh ngạc.
“Lưu Phi, đây là sư phụ mới của con.” Ông thở dài nặng nề, “Tên này á, có hơi không hiểu nhân tình thế sự, nhưng học thuật lại rất giỏi…” Đại sư phụ nhìn chòng chọc tôi vài cái, đoạn rũ vai xuống. “Biết làm sao được, ai mà ngờ Lưu sư phụ lại xảy ra chuyện chứ? Tất cả những sư phụ khác đều đã nhận đủ đệ tử rồi, con cũng chỉ có thể ở cùng hắn…”
Tiêu hóa được một hồi, tôi mới hiểu ý Đại sư phụ đang nói gì.
“Chậm đã, chậm đã!” Tôi kêu lên, “Đại sư phụ, ở đây chỉ có mỗi mình con nghiên cứu! Cho dù con bé có nhỏ cỡ nào… cô nam quả nữ, sư phụ không sợ sao…”
My God! Mau đưa cô bé này đi giùm đi! Cho dù là còn nhỏ cũng không thể trêu vào được, rất phiền phức a!
Đại sư phụ trước giờ vẫn luôn cho tôi là một đứa chuyên môn gây họa (kỳ thật nào có nghiêm trọng đến thế), nên đám đệ tử đưa đến chỗ tôi cơ hồ đều là học tập nghiên cứu ngắn hạn, hơn nữa kể từ lúc tôi làm cho vài nữ sinh khóc bù lu bù loa, ông cũng không đưa nữ đệ tử đến đây nữa.
Kỳ thật tôi cũng đâu có làm gì, bất quá chỉ bảo họ thử giao tiếp với Tiểu Ái nuôi sau núi mà thôi. Mà bé thằn lằn tên Tiểu Ái kia thật sự rất nhỏ, cùng lắm chỉ cao có 2 mét, căn bản còn chưa đến mức như khủng long. Vả lại, nó cũng đâu có cố ý, chỉ là thấy người đến chơi, không cẩn thận ‘lưu lại’ vài dấu răng trên cánh tay và đùi của nữ sinh kia, chảy có tí ‘tiết’ mà thôi.
Bọn họ ấy vậy mà còn khóc lóc mách với Đại sư phụ, làm tôi và thằn lằn bé bỏng lần lượt bị dính một hồi giáo huấn dài ơi là dài, còn bị bắt phải đem buộc nó lại.
Tôi cũng đã buộc rồi, nhưng dây da rất dễ bị cắn đứt, lúc này chắc nó đang hí hửng chạy qua ngọn núi bên kia rồi… Hy vọng nó đừng ăn nhiều gấu chó Đài Loan quá, đó là loại động vật cần được bảo vệ a.
Đại sư phụ mệt mỏi liếc nhìn tôi một cái, lại thở dài thườn thượt, vỗ vỗ vai tôi.
“Mạnh Ân, ngươi là đệ tử có tài hoa nhất của ta… Bất quá thiên tài nào mà không có hơi điên, điều này ta cũng hiểu.” Ông gật gù, “Ngươi đừng lo vấn đề cô nam quả nữ. Nếu con bé nguyện ý, ẩm thực nam nữa, nhân chi đại dục (những dục vọng lớn của con người)… cũng không có gì ghê gớm lắm… Nhưng nếu con bé không muốn, ngươi tốt nhất vẫn nên kiềm chế một chút.”
Tôi đột nhiên có dự cảm xấu.
“Ta vừa giúp con hạ hàng đầu.” Tôi biết ngay mà, lúc Đại sư phụ hòa ái như vậy thể nào nhất định cũng có quỷ. “Nếu ngươi phản đối, có ý đồ đẩy ngã Lưu Phi, hàng đầu sẽ phát tác.”
(* hàng đầu: Gong-tou, một loại vu thuật phổ biến ở Đông Nam Á, tương truyền xuất xứ từ cổ thuật của Miêu tộc vùng Vân Nam, Tứ Xuyên, TQ, sau lưu truyền đến Đông Nam Á, kết hợp với vu thuật của địa phương mà thành.; kỳ thật “hàng đầu” là phát âm từ Gong-tou (tiếng Thái), ý chỉ là thi hành một loại pháp thuật hoặc cổ thuật nào đó lên ai đó, với mục đích khống chế, hại người) (Đọc thêm Vu thuật để biết thêm)
Không cần soi gương cũng biết, mặt tôi đã trắng bệch.”… Ngộ nhỡ con bé có ý đồ đẩy ngã con thì sao?” Đừng nói giỡn, thật sự đã từng phát sinh loại chuyện này a! Nếu tôi không nhanh chân thoát được, Tiểu Ái lại vừa khéo ngủ trong phòng tôi, trinh tiết của tôi có thể đã sớm đi tong!
“Đó là phúc lợi của ngươi.” Đại sư phụ nhún nhún vai, “Vừa vặn giúp ngươi khai trai luôn.”
“Đại sư phụ!” Tôi phải kháng nghị, tôi tuyệt đối phải kháng nghị! Tôi không muốn có liên quan gì đến phụ nữ a ~ “Lưu sư phụ đã xảy ra chuyện gì? Thầy ấy sẽ không đến đem đệ tử về sao?!”
Đại sư phụ càng mệt mỏi vuốt mặt một cái, “… Hắn uống say, bỏ nhầm lưu huỳnh vào lò luyện đan nghiên cứu… tự làm mình nổ tanh bành. Đem ghép lại cũng không đứng dậy được, ngươi nói hắn có thể đến đón được ai? Đã sớm bảo hắn kiêng rượu rồi… tại sao đám đệ tử ưu tú nhất của ta không phải mọt sách thì cũng là con sâu rượu? Không có được mấy người ra hình ra dáng…”
Àh? Lưu sư phụ, thầy quỡn quá đem lưu hoàng ném vào lò luyện đan làm gì? Để lại phiền toái này, tôi không muốn dẹp giùm thầy đâu a ~
Đại sư phụ căn bản chẳng đếm xỉa gì tới nỗi kinh hoảng và nước mắt đau đớn của tôi, rất tiêu tiêu sái sái mà lượn đi. Còn lại tôi và cô bé kia hai mặt nhìn nhau.
“Em…” Tôi thật sự khóc không ra nước mắt, “Nhất định còn có sư phụ khác có thể thu nhận em… em còn nhỏ như vậy đến Đêm Hè làm gì?”
Cô bé kia căng thẳng ôm ba lô, lí nhí nói, “Em tên là Lưu Phi.”
Vẻ mặt cực kỳ đáng thương, rất giống như một con vật nhỏ bị vứt bỏ. Đối với loại vẻ mặt này, tôi không có sức chống cự. Luôn nuôi dưỡng một vài con vật nhỏ không hề có liên quan gì đến việc nghiên cứu, lại còn ăn hết cả hơn phân nửa tiền lương của tôi, cũng là bởi vì tôi không đủ sức chống cự.
Tôi mềm lòng.
“… Em lên lầu hai tìm một phòng trống ở đi.” Tôi hữu khí vô lực nói, “Dụng cụ quét dọn ở trong thang lầu.”
Sự thật chứng minh, tôi căn bản là bị vẻ mặt đáng thương của nó lừa. Phụ nữ a, vĩnh viễn không nên tin tưởng vẻ mặt đáng thương của họ.
***
“Tổ chức nghiên cứu” nơi tôi ở tên là Đêm Hè.
Cái tên này cũng không kèm theo ý nghĩa gì, chẳng qua là từ một nhóm nhỏ nghiên cứu ban đầu thuận miệng gọi mà thôi. Hơn nữa lịch sử của tổ chức nghiên cứu này cũng không có dài mấy, ước chừng nếu tính ngược dòng lại thì có thể tính đến thời kỳ kháng chiến. lúc bấy giờ, một nhóm học giả vô tình có được một phần tư liệu thí nghiệm trên cơ thể con người của người Nhật, lúc về đến Trùng Khánh, lại bởi vì có cơ hội ở lại Miêu Cương nghiên cứu cổ độc một thời gian. Sau lại theo chính phủ chuyển dời đến Đài Loan, mang theo toàn bộ tư liệu nghiên cứu, nên thuộc về một trong những cơ sở nghiên cứu của quốc gia, chẳng qua xem như là công tác bí mật, không được để lộ rõ ra ngoài.
Sở dĩ như thế, đương nhiên nguyên nhân là bởi vì đề tài nghiên cứu của chúng tôi.
Đại sư phụ đối với tên gọi này vẫn rất không hài lòng, nhưng lúc bấy giờ người triệu tập không phải là ông ta, nhưng ông ta cũng là một trong những thành viên ban đầu của nhóm nhỏ đó. Về phần tuổi tác của ông ta, tôi khuyên các bạn tốt nhất đừng nghĩ nhiều làm gì. Dù sao thoạt nhìn ông ta cũng như người đàn ông khỏe mạnh ba mươi mấy tuổi, lúc mắng người cũng trung khí mười phần (giọng trầm mạnh mẽ) đấy thôi, thoạt nhìn còn có thể sống đến mấy trăm tuổi… Về phần làm sao mà ông ta làm được như thế, có phải là yêu quái hay không, tốt nhất cũng không cần đi nghiên cứu.
Thân là truyền nhân của ông ta, lại phụ trách dạy đám đệ tử mới vào, chúng tôi hơn phân nửa cũng không đem trọng tâm đặt ở phương diện nghiên cứu cổ độc gì. Đề mục này an toàn hơn rất nhiều so với mọi người hay tưởng tượng, ít nhất so với việc nghiên cứu “Tại sao Đại sư phụ trẻ như vậy” còn an toàn hơn nhiều lắm.
Ngoại trừ cổ độc ra, chúng tôi nghiên cứu kim đan, gong-tou, triệu hồi, còn có vài thứ thượng vàng hạ cám, ba láp ba xàm có thể đăng báo lừa tiền gì đó. Đương nhiên, lấy kinh phí quốc gia làm nghiên cứu, thì vẫn nên có chút cống hiến. “Đêm Hè” phải phụ trách tiêu diệt những căn bệnh, dịch truyền nhiễm kỳ quái không giải thích được, đôi khi thậm chí còn phải giao tiếp với “dị loại”.
Nói một cách khác, chúng tôi là đạo sĩ hoặc thuật sĩ nhận tiền lương từ quốc gia, bề ngoài khoác cái áo là “nhà khoa học”, giải quyết những bệnh tật hoặc hiện tượng kỳ quái hơn bình thường.
Truyền thừa đến đời tôi, xem như đã là đệ tử đời thứ ba. Tôi cũng được Lưu sư phụ mang ra, sau đó được Đại sư phụ đích thân dạy dỗ. Truyền thừa của nơi này cũng rất đặc biệt, thường thường là Đại sư phụ đi tuyển người. Tiêu chuẩn của ông ta cũng nhìn không ra, nói tóm lại, ông ta thích một vài quái nhân làm đệ tử.
Tương tự như một vài người tuyệt vọng với cuộc sống, hoặc là nguyện ý buông bỏ hết thảy hoàn thành tâm nguyện. Có vài gia tộc vì cứu vãn sự nghiệp hoặc sinh mệnh của mình, cũng sẽ dâng con cái trong nhà ra làm đệ tử.
Đã là đệ tử của nơi này thì đồng nghĩa với việc đoạn tuyệt quan hệ với thế giới bên ngoài, dù sao nơi nghiên cứu này là bí mật. Nhưng cũng không giống như người ta đồn nhảm là nếu muốn bỏ chạy sẽ bị giết đâu.
Về phần trình tự để rời khỏi… A, tôi chỉ có thể nói, khi tôi nhìn thấy MIB* lôi cái que chiếu tia laze ra để loại bỏ trí nhớ, tôi chỉ biết cười.
(*MIB: phim Men in Black, ai không biết về tìm phim đó coi nhé )
Kỳ thật thành tựu lớn nhất của “Đêm Hè” không phải là những luận văn hoặc phương pháp phòng dịch tầm xàm như ở mặt ngoài. Mà thành tựu lớn nhất của chúng tôi là: hoàn thành được loại “Cổ” có linh hồn.
Từng nghiên cứu viên đều có thể tự mình sáng tạo, hoặc kế thừa loại “Cổ” này từ sư phụ của họ. Muốn nói tỉ mỉ cũng rất khó (đó vậy mà lên tới số lượng vài bản luận văn chứ chẳng chơi), nói đơn giản, chúng tôi tạo ra vỏ cổ, rồi đem những quỷ hồn hoặc hồn ma tự do thích loại “Dị vật” kia, nhét vào vỏ, trở thành Sử ma có thể triệu hồi.
Cho nên, rất nhiều thời điểm, tôi cảm thấy quốc gia của chúng tôi là đang nuôi Ma đạo sĩ, chứ không phải nghiên cứu viên cái quái gì.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao “Đêm Hè” không thể được ra ngoài ánh sáng.
Cho dù thế giới có lý trí một cách đầy khoa học như thế nào đi nữa, sau lưng nó vẫn luôn có một chút bóng ma hư ảo. Mà những bóng ma kia, chính là lĩnh vực của chúng tôi.
Lúc Lưu Phi đến sở nghiên cứu tư nhân của tôi, kỳ thật tôi cũng thật sự không nghĩ tới, không biết cô bé này lại vì lý do gì mà đi đến “Đêm Hè” u ám ẩn mật này.
Dù sao con bé vẫn còn rất trẻ.