Đường Chuyên

Chương 957: Thói xấu của võ sĩ (2)




Vân Diệp kỳ quái nhìn thuyền của Cao Sơn Dương Tử có một người bị treo trên cột buồm, thuyền khác đều rút lui, chỉ có cái thuyền này tiến lên, nữ nhân này không bại bại não muốn dùng một cái thuyền để ngăn cản hai chiến hạm của mình chứ? Vân Diệp không định bỏ qua bất kỳ chiếc thuyền nào.

Thuyền khác chạy rất nhanh, hơn ba mươi chiếc giương căng buồm thuận gió dốc sức chạy, hai chiếc chiến hạm dù có giỏi mấy cũng chẳng bắt hết được toàn bộ thuyền bỏ chạy, thuyền của Cao Sơn Dương Tử không ngừng tiếp cận.

Từ kính viễn vọng Vân Diệp nhìn thấy một nữ tử che mặt đứng ngẩng đầu ở mũi thuyền, phượng quan lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Vân Diệp không tin Cao Sơn Dương Tử lại đại nghĩa hiên ngang đến thế, y chưa bao giờ tin, chuyển kính viễn vọng lên cột buồm phát hiện một người quen, mặt, người đều là vết nứt toạc máu, thảm nhất là miệng bị một cái châm lớn đâm xuyên qua.

Cầu Nhiệm Khách, té ra ông ta ở đây, hại Vân Diệp lo lắng cho rằng rằng ông ta nấp trong chỗ tối tìm thời cơ cho mình một đòn, té ra trúng kế của người ta, còn thê thảm như vậy.

Hai chiếc thuyền cuối cùng tới gần nhau, Lưu Nhân Nguyện hạ lệnh cho thuyền đối phương dừng lại, không cho áp sát thêm nữa, nhưng thuyền Cao Sơn Dương Tự vẫn tiến tới, Lưu Nhân Nguyện quyết đoán hạ lệnh công kích.

Toàn bộ nỏ lắp thuốc nổ, tin rằng một loạt là chiếc thuyền hải tặc lớn nhất này sẽ bị hủy bảy tám phần, không ngờ thuyền của Cao Sơn Dương Tử kéo màn lên, nhìn trang phục toàn là người Đại Đường, có hai hán tử thân trần đang chém giết nhau.

Lưu Nhân Nguyện vội hô ngừng công kích, hai thuyền giao nhau, thuyền hải tặc đột nhiên tung ra vô số móc câu, móc vào chiếc Công Chúa, cùng lúc đó, chiếc thuyền lớn này rừng rực cháy, đám hải tặc mình trần mang xích sắt định buộc hai thuyền vào nhau.

Trên thuyền có vẻ rưới rất nhiều dầu, lửa lập tức từ mạn thuyền phun ra, hải tặc Đại Đường chạy loạn như ruồi không đầu, kêu gào cứu mạng.

Nỏ trước tiên giết chết đám hải tặc muốn dùng định đóng vào mạn thuyền, tuy một hai tên thành công, nhưng hai thuyền đi qua nhau, bị lực xung kích kéo đứt.

Mạn thuyền chiếc Công Chúa bốc cháy, nếu không có máy hút nước thì thực sự rất nguy hiểm, Cao Sơn Dương Tử trước khi chết còn muốn hại mình một phen, Vân Diệp phẫn nộ nghĩ thế.

Đáng tiếc là y nhầm rồi, ở mũi thuyền kia đúng là một nữ nhân, nhưng không phải là Cao Sơn Dương Tử, mà là nữ nhân Oa Quốc bị ả trói vào cột, mặc y phục rộng phủ bên ngoài, trông giống thà chết không khuất phục.

Cầu Nhiệm Khách được cứu xuống, vết thương đã thối rữa, không biết là bị treo mấy ngày, người còn toàn muối trắng, da dẻ nứt toạc, toàn thân tựa như cục đất phơi mấy này nứt ra.

Vân Diệp ngâm ông ta vào nước, người này không phải là bằng hữu của mình, là kẻ địch, người Đường trên thuyền là hàng thật, là hải thương ra biển làm ăn bị Cao Sơn Dương Tử bắt được, giờ thấy vốn liếng ả ngăn cản Vân Diệp truy kích.

Vân Diệp nhìn mạn thuyền cháy xém, lần này bị tổn hại nghiêm trọng, do mình sơ xuất gây ra, thủy thủ treo mình ở mạn thuyền, dưới sự chỉ huy của Lão Thiết rỡ mảnh bị tổn hại nặng ra, thay bằng thứ mới.

Tín hiệu truyền đi, thương thuyền trong eo biển bơi ra, vô số cá mập qua lại trên mặt nước, vì quá nhiều thi thể, Lão Phùng nhìn cá mập ngậm thi thể bơi qua thuyền, rợn cả người.

Chiếc Công Chúa bị thương làm Vân Diệp cực kỳ đau lòng, sai lầm này vốn có thể tránh được, nhưng mình và Lưu Nhân Nguyện cùng lúc sai lầm mới gây ra chuyện này.

Quân lệnh là quân lệnh, tuyệt đối không thể vì nhân tố con người mà thay đổi, không thể vì muốn bắt Cao Sơn Dương Tử hoặc cứu bách tính vô tội mà làm trái, con ác thú chiến tranh sẽ chẳng bận tâm ngươi tốt hay xấu, nó cứ tiến theo con đường của mình.

- Ngươi là thuyền trưởng, con thuyền này do ngươi định đoạt, sau này ta không tùy tiện xen vào nữa, lần này tổn hại là sai lầm của ta, Lưu Nhân Nguyện, ngươi không cần khổ sở, bất kể thế nào chúng ta cũng đã thắng.

Vân Diệp tự phê phán, nhận hết trách nhiệm lên người, Lưu Nhân Nguyện là thuyền trưởng, phải có quyền lực tuyệt đối mới đúng, uy vọng của hắn bị đả kích không hề có lợi.

Cầu Nhiệm Khách ngâm trong nước đã tỉnh lại, nhìn thấy Vân Diệp liền vùi đầu xuống nước, nếu nói trên đời này còn ai ông ta không muốn gặp, đó là Vân Diệp.

Cướp Vân Diệp không có gánh nặng tâm lý nào, nhưng bị Vân Diệp cứu thì khác nào lấy mạng ông ta, mình lật thuyền trong tay một nữ nhân là đại sỉ nhục, nay dở sống dở chết còn mặt mũi nào thấy ai.

- Khỏi khó xử, ta cứu ông là để chặt đầu, mấy năm qua ông tạo nghiệt không ít, bị ta chặt đầu hẳn không oán hận gì chứ?

Vân Diệp kéo cái thùng gỗ ngồi xuống đối diện, có thể làm một kiêu hùng thẹn thùng như nữ tử là bản lĩnh hiếm có, lúc này không thưởng thức chút thì có lỗi với bản thân.

Con người bỏ thể diện xuống thì chẳng có gì không vượt qua được, Cầu Nhiệm Khách suy nghĩ một lúc, không muốn bị chết đuối, ngoi lên nói:

- Ta vốn cướp của ngươi, hiện bộ dạng này chẳng làm gì được nữa, tùy ý ngươi, ta chỉ có một cái mạng thối, ngươi không xỉ nhục thì muốn chém hay giết mặc xác.

Má ông ta có hai cái lỗ, nói chuyện lọt gió, miệng rất đau.

- Miệng ông sau này không ăn cháo được nữa, có hai cái lỗ thế này, cơm nước phải làm sao?

Hai cái lỗ ghê tởm cứ có mủ chảy ra, mặt sưng lên như cái bánh bao, lợi cũng bị cương châm đâm nát.

Cầu Nhiệm Khách ngừng một lúc mới nói:

- Ta muốn chết, dù có thành cô hồn dã quỷ. Vân Diệp, kiếp này của ta quá thất bại, trừ Dược Sư và Hồng Phất, ta không có người thân nữa, giúp ta báo tin ta chết với họ một tiếng, Đại Minh Tự thì khỏi, hẳn họ thất vọng với ta lắm. Bọn ta không phải bằng hữu, cũng chẳng thể tính là địch, ta muốn đánh với ngươi một trận cũng không có cơ hội, nếu không chết cũng chẳng có gì phải tiếc.

Vân Diệp lắc đầu, đã có cách xử trí ông ta, vỗ vai mấy cái rồi đi, bất kể có phải anh hùng sa cơ không, tội danh gây hại hải cương là không thể thoát, cứ nhìn ông ta giết thương cổ Đại Đường mà chẳng hề áy náy là biết ông ta chẳng chút trung thành nào, như thế chẳng cần bận tâm ông ta sống hay chết, xem ông trời an bài vậy.

Huynh đệ Mạch gia bị chiếc Thừa Càn bắt sống, chúng không thông minh như Cao Sơn Dương Tử, thấy chiếc Thừa Càn đuổi theo, không ngờ mọc gan báo muốn chiếm lấy, kết quả là bị đánh tan, chẳng biết chúng nghĩ gì cuối cùng lại hạ buồm đầu hàng.

Loại người này Vân Diệp chẳng có hứng gặp, tuy hai huynh đệ bọn chúng luôn mồm nói đem tài phú bao năm cướp được đổi lấy tự do, vẫn bị treo bên mạn thuyền nuôi cá mập, tới khi thừng treo hông bọn chúng cũng bị cá mập cắn đứt, nửa đoạn người còn lại cũng rơi xuống nước thì Vân Diệp và Lý Thái đang buồn rầu vì quá nhiều tiền, ai rảnh đi lấy chút tài phút ít tới tội nghiệp của huynh đệ chúng, huống hồ Vân Diệp muốn biết chỉ cần hỏi thủ hạ của chúng, đâu phải mỗi chúng bị bắt sống.

Cao Sơn Dương Tử chạy biệt tăm rồi, đường về nhà không có sóng gió gì, gặp một hòn đào không lớn, Vân Diệp thả Cầu Nhiệm Khách xuống, cho ông ta một cái rìu, một cái đao, một bao gạo, rồi bỏ đi.

- Vân hầu, đem nữ nhân nước Oa kia cho ta, một mình ta trên đảo cần thứ giải sầu.

Cầu Nhiệm Khách chẳng hề oán tránh vận mệnh, tranh thủ lợi ích:

Vân Diệp bĩu môi, sai người ném cả nữ nhân nước Oa kia xuống, nói:

- Hi vọng các ngươi sáng tạo ra một chủng tộc mới.

Nói xong chèo thuyền về Công Chúa, hòn đảo này vô cùng hẻo lánh, lại không nằm trên tuyến đường biển, nếu Cầu Nhiệm Khách vẫn còn sống trở về đại lục, Vân Diệp chúc mừng ông ta hồng phúc tề thiên.