Đường Chuyên

Chương 950: Tâm tư khác nhau (1)




Bốn năm chục chiếc thương thuyền tụ lại trong vịnh không lớn, run rẩy đợi kết quả cuộc chiến, nghĩ tới sự hung ác của hải tặc Đại Thực, vô số chưởng quầy chắp tay cầu khấn các loại thần linh phù hộ chiến hạm của phía mình chiến thắng trở về.

Hạ Thiên Thương đứng ở trên thương thuyền ngoài cùng, buộc chặt y phục toàn thân, chuẩn bị chiến đấu.

Từ khi tới Lĩnh Nam, lòng hắn dễ chịu hơn một chút, Vân Diệp an bài công tác nặng nề cho hắn, gần như từ lúc buổi sáng mở mắt ra phải bận rộn tới khi đi ngủ, không có thời gian mà đau thương. Vân Diệp nói với hắn, loại đau đớn tinh thần kia vô cùng nhàm chán, là một thứ bệnh, phải chữa trị, mà phương pháp trị liệu tốt nhất là làm việc, không có thời gian mà thống khổ nữa, con người hay quên, qua thời gian đau đớn nhất, quay đầu lại sẽ thấy mình đau khổ thật vớ vẩn.

- Hạ tiên sinh, vừa rồi ở thượng du trôi tới rất nhiều gỗ vụn, đám hỏa kế còn vớt được mấy tên hải tặc, có vẻ hầu gia đánh không tệ, chiếm được thượng phong rồi.

Lão Phùng là đầu lĩnh thương cổ, tới bên Hạ Thiên Thương nói:

Hạ Thiên Thương theo Lão Phùng tới đuôi thuyền, các hỏa kế đang lấy roi đẩy đám hải tặc lên thuyền, một tên hải tặc cường tráng nhìn thấy Hạ Thiên Thương liền cười gằn, lao thẳng tới, Hạ Thiên Thương tùy ý né sang bên một bước, đao bên hông xẹt qua, đầu tên hải tặc bay vọt lên, máu phun ướt cả mảng sàn thuyền.

Giết một tên hải tặc chưa hài lòng, hắn liên tiếp chém rụng ba cái đầu, chỉ còn lại hai tên hải rặc xụi lơ trên sàn, mặt lạnh băng nói với Lão Phùng:

- Phiền Phùng chưởng quầy kiếm người thông dịch tới, chúng ta cần biết phía trước xảy ra chuyện gì.

Một hán tử tháo vát bên cạnh Lão Phùng dùng tiếng Đại Thực trúc trắc nói chuyện với hai tên hải tặc, chẳng cần đe dọa, hai tên hải tặc đem cảnh ngộ của mình kể lại, tới giờ bọn chúng vẫn chưa hiểu tại sao mình thất bại.

- Hạ tiên sinh, Cửu thúc, hầu gia đã diệt sạch đám hải tặc phía trước rồi, có điều chúng đang đổ dầu xuống biển, định đốt cháy chiến thuyền, nhưng không đốt được, còn giết chết đám hải tặc rơi xuống biển, mấy tên này bơi nhanh hơn nên thoát được.

Khóe miệng Hạ Thiên Thương hiện nụ cười, gần một năm rồi hắn mới cười, hai chiếc chiến hạm đã có sức chiến đấu như vậy, bệ hạ nghe thấy tin tức này nhất định sẽ cao hứng.

Lão Phùng không nghĩ nhiều, ông ta nhìn thấy những ngọn lửa rải rác trôi tới, áp lực trong lòng tức thì biến mất, người Đại Thực hùng hổ xông đến hẳn không ngờ mình đang đuổi theo một con quái thú.

Con quái thú này không chỉ ăn người mà còn ăn cả thuyền, chỉ là không biết có làm no bụng hai con mãnh thú không, ông ta hài lòng quay đầu lại nhìn chiếc Thừa Càn, ở đây còn một con mãnh thú đang đói.

Chiến trường mau chóng trở nên yên tĩnh, dưới sự uy hiếp của cái búa lớn đong đưa, hai chiếc thuyền hải tặc còn lại hạ buồm, Đơn Ưng, Hi Đồng nhảy lên, tiếp nhận toàn bộ thuyền.

Vân Diệp thích treo lủng lẳng hải tặc ở mạn thuyền, vì thế thủy sư Lĩnh Nam kế thừa trọn vẹn, khi Vân Diệp và Lý Thái ở khoang thuyền bước ra đã thấy hải tặc treo đầy hai bên mạn thuyền.

Cá mập không ngừng từ mặt nước nhảy ra, muốn nuốt chừng đám hải tặc đầm đìa máu, mỗi tên hải tặc bị bắt đều không thoát được năm mươi roi trừng phạt.

Mũi thuyền treo hai tên đầu lĩnh hải tặc, trong đó một tên hình như nổi tiếng lắm, tên là Trát Mộc Lý, thông dịnh nói hắn là vua bảy biển, là vua hải tặc chân chính.

Ba chữ vua hải tặc rất mẫn cảm với Vân Diệp, tính trẻ con nổi lên:

- Đừng giết hắn vội, hỏi rõ chỗ hắn giấu kho báu, lần sau chúng ta ra biển chơi trò đi tìm khó báu, ta không ngờ lần này tìm được hương liệu sớm như thế, chả chơi được bao nhiêu, hải vực người Đại Thực còn chưa tới, hơi tiếc.

Hải chiến lúc này chẳng có gì đáng nói, húc, rồi bắn tên, áp sát đu dây sang chém nhau, so cái dũng hai bên là chính.

Công Chúa và Thanh Tước căn bản không cho kẻ địch tới gần, tầm bắn khủng khiếp của nỏ tám trâu cơ bản đảm bảo bản thân ở cự ly an toàn hủy toàn bộ thuyền địch.

- Ngươi không có bệnh gì đấy chứ, sao thích treo người ta lên, trông như hàng gà sấy khô.

Lý Thái lương thiện không quen sống trong tiếng kêu gào khủng khiếp kia.

- Thanh Tước, trên đời có người sinh ra trong nhung lụa như ngươi, cũng có người tốt sinh ra bình đạm như ta, có cả kẻ xấu xa, hết cách, người trời sinh may mắn như ngươi, ca ca đây chỉ biết hâm mộ, tuy có không ít đố kỵ, song vẫn kiềm chế được không đi đánh sưng mặt ngươi.

- Nhưng kẻ xấu bị ta bắt được không xử trí hiền lành đâu, ngươi chỉ thấy bọn cháu khóc lóc, kêu gào, van xin, nhưng ngươi không thấy bộ mặt của chúng khi đối diện với kẻ yếu hơn, sự hung tàn đó ta đảm bảo khiến ngươi gặp ác mộng, mọi người sống chẳng dễ dàng gì, qua loa chút là được, bọn chúng lại làm quá tuyệt tình.

- Ta không kỳ thị cường đạo, vì ta cũng giống chúng, thường ta chỉ cướp tiền, nếu có mỹ nữ đặc biệt, không chừng ta cũng cướp. Ngươi cướp tiền, cướp muội tử xinh đẹp của người ta đi thì ta có thể hiểu được, xong sau đó ngươi thiêu người ta, cuối cùng thêm một đao vào cổ thì quá đáng rồi.

- Làm thế là chặt đứt đường lui, ta quyết không cho trên biển xảy ra chuyện ngu xuẩn đó, mọi người không ra biển nữa thì hải tặc chết đói, hiện giờ ta là hải tặc, phải bảo vệ lợi ích của hải tặc.

- Trên biển có hải tặc không phải chuyện xấu, chúng đốc thúc thương nhân hám lợi cải tiến thuyền của mình, để khi hải tặc xuất hiện chạy nhanh hơn, đốc thúc thương cổ tìm tuyến đường đi mới, tác dụng giống như sói trên thảo nguyên, giết con cừu gầy yếu, để lại con khỏe mạnh, một quần thể mạnh mẽ là nhờ công của chúng.

Vân Diệp thao thao bất tuyệt đem tư duy hải tặc của mình dạy cho Lý Thái một bài.

Lý Thái bực mình nói:

- Ngươi thích lập quy củ cho hải tặc thì đi mà làm, đừng có đặt mình ở vị trí đạo sư, ngươi thích ngược đãi hải tặc mặc xác ngươi, nhưng không bịt miệng chúng vào được à?

Hắn ghét nhất bị dạy bảo, dù là ai, dù đúng hay sai, Lý Thái kiêu ngạo không cần người khác chỉ trỏ, vĩnh viên thích làm gì thì làm nấy.

Vân Diệp gọi Lưu Nhân Nguyện tới:

- Nghe thấy chưa, đám hải tặc quấy rối giắc ngủ của Ngụy vương gia, ngươi đi bịt miệng chúng lại, ta cũng hết chịu nổi rồi.

Chiến tranh trông thì đơn giản, nhưng trước đó Vân Diệp chũng chẳng tự tin, sai bảo xong liền xuống khoang thuyền, đêm qua y và Lý Thái đều không ngủ, khó lắm mới cầm cự được tới lúc cuộc chiến kết thúc, phải vào ngủ bù.

Đi qua gian phòng của Vô Thiệt, thấy ông ta đang lẩm bẩm ở cửa sổ, tới gần, Vô Thiệt quay đầu lại:

- Thế này vũ khí càng ngày càng lợi hại, vũ dũng cá nhân không có đất dụng võ nữa, chẵng nhẽ sức mạnh trí tuệ quả nhiên sẽ vượt qua sức mạnh thân thể, thế này luyện võ còn tác dụng gì nữa.

Vân Diệp bật cười:

- Lão gia tử, chúng ta luyện võ không nhất định là dùng để giết người, nếu muốn giết người nỏ tẩm độc sẽ nhanh hơn. Từ khi nhân loại xuất hiện tới nay, chúng ta đang không ngừng khiêu chiến với bản thân.

- Sư phụ ta nói, mới đầu con người đi bằng tứ chi không khác gì khỉ, về sau để tiện phát hiện ra địch, liền học đứng thẳng, về sau nữa phát hiện dùng cành cây làm con mồi bị thương nhiều hơn nắm đấm, liền dùng gậy đi săn.

- Tiếp tới nữa chúng ta phát hiện buộc cục đá ngọn vào gậy càng lợi hại hơn, nên mới xuất hiện đao đá, búa đá, rồi cung tiễn xuất hiện, chúng ta chưa bao giờ ngừng đổi mới công cụ mới thành ra ngày hôm nay.

- Võ công là loại phương pháp bảo vệ bản thân hữu hiệu hơn được chúng ta tổng kết ra trong quá trình chiến đấu với dã thú, chúng ta không ngừng đào bới tiềm lực của mình, không ngừng hướng mục tiêu cao hơn, nhanh hơn, chỉ coi võ công là thủ đoạn giết người thì thành hạ thấp nó rồi.

- Hiện mục tiêu của lão gia tử không phải là có thể giết được ai đó không, mà xem xem mình có thể vượt qua cực hạn của bản thân không, để con người biết sống theo quy luật chính xác sẽ thọ tới đâu, tiềm lực của chúng ta rốt cuộc lớn thế nào. Như ta biết, người tám mươi tuổi mà có bản lĩnh thế này chỉ có một mình lão gia tử thôi.

Vô Thiệt cười hà hà, phẩy tay tiếp tục quay đầu sang cửa sổ đối diện ngắm phong cảnh bên ngoài, còn lý luận hậu thế này ông ta có nghe lọt không phải xem ông ta nghĩ thế nào.