Đường Chuyên

Chương 935: Chết không thay đổi




Lý Thái khựng người lại, nhìn Vân Diệp nói:

- Ta áp chế dục vọng của mình, ngươi cũng thế, xem ra chúng ta là một bọn, ngươi lo ở lại Trường An sẽ không kìm được mà ra tay?

Vân Diệp vừa nhổ lông vừa nói:

- Cho ngươi biết, Thừa Càn bất kế thế nào cũng không phải là đối thủ của cha ngươi, thêm vào ta nữa cũng không được, trừ khi hạ sát thủ, chuyện này bất kể thế nào ta cũng không làm ra được, Thừa Càn không làm được, nên hắn sẽ thất bại.

- Ngươi nói xem đại ca ta thất bại sẽ bị xử phạt thế nào?

Lý Thái hứng thú hỏi:

- Quyết định là ở thái độ của ngươi, cho dù bệ hạ không xử lý Thừa Càn, nhưng Thừa Càn ngồi ghế thái tử thế nào được? Quần thần sẽ không chấp nhận, vì đám cỏ đầu tường này sẽ ngả hết sang phía bệ hạ, cả cữu cữu của ngươi cũng thế, bất kể hiện giờ họ ủng hộ Thừa Càn thế nào, vào lúc quan trong sẽ đều trở giáo.

- Bọn họ làm chuyện có lỗi với Thừa Càn, lòng sẽ áy náy, ha ha ha, Thanh Tước, khi một người làm chuyện có lỗi vỡi người khác, sẽ hi vọng người làm mình áy náy chết đi, như thế bản thân sẽ được giải thoát, ít nhất là bản thân họ cho rằng như thế. Vì vậy ta sợ nhất người ta xin lỗi mình, vì nói thế tức là kẻ đó định tiếp tục có lỗi với người.

- Thanh Tước, ngươi là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Thừa Càn, ngươi tới Lĩnh Nam có biết ta vui thế nào không, ít nhất ta không phải cô đơn tử chiến với đám vương bát đản đó ba năm.

Lý Thái vườn dài cổ xem phản ứng của Vân Diệp:

- Ngươi chắc chắn ta không tranh đoạt hoàng vị thế sao? Nói không chừng ta cũng muốn làm hoàng đế thì ngươi làm thế nào.

- Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng; Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là tình người luôn dễ đổi thay. Thanh Tước, ta không dám chắc, lòng người là thứ khó nắm bắt nhất, ngươi nghĩ ta đem cả nhà bỏ chạy là vì cái gì? Loại ngu xuẩn như Phùng Áng mà cũng xứng thăm dò tâm tư của ta à? Nếu ngươi tham gia, ta sẽ đem cả nhà biến mất, Hàn Triệt đã chuẩn bị đường lui cho ta, không làm được người thì ta đi làm thần.

- Ngươi vẫn cái tính đó, sao không nói khi tình thế lưỡng nan, cuối cùng đầu hướng về Trường An, vung kiếm tự sát, khảng khái như thế mới xứng với tình cảm của chúng ta, nghĩa cữ đó mới được thiên cổ truyền tụng, ngươi làm ta thất vọng quá.

- Ngươi ngu hay ta ngu vậy, cầm kiếm cắt cổ không đau à? Triệu thị cô nhi chỉ là một truyền thuyết, hành động ngu xuẩn trong chuyện đó ngươi cho rằng sẽ xảy ra với ta à? Còn quay mặt về Trường An tự sát, quá ngu!

- Ai ai cũng vì hành động của họ mà nhiệt huyết sôi trào, người người đọc tới nghĩa cử của hiền nhân mà rơi lệ, sao ngươi không có chút tiết tháo nào của quân tử thế?

- Thanh Tước, ngươi chắc khi đọc truyện này trong lòng ngươi không hiện lên hai chữ ngu xuẩn chứ? Ta đọc câu chuyện này phát hiện chỉ thấy hai chữ ngu xuẩn, cho nên ta không kỳ vọng quá nhiều, ta cho rằng các ngươi chết rồi, ta sẽ gạt nước mắt sống, thế mới hợp với ta.

Lý Thái cướp ngay con gà, bực tức nhổ số long còn lại, chỉ Vân Diệp tức tối nói:

- Nhìn khắp sử sách, trong những sự kiện lớn luôn có một hai người tuẫn đạo, vì họ mà sử sách chỉ viết vài trang nhưng nặng tựa nghìn cân, ngươi là tên ngụy văn nhân, ngụy quân tử, ta không thèm làm bạn với ngươi.

- Thôi đi, ngươi cũng nghĩ thế đừng tường ta không biết, con người bị nói trúng tâm sự sẽ nổi khùng, Lý gia các ngươi đều thế, mẹ ngươi cũng thế, ta bị thiệt nhiều lần rồi, cũng tới lượt ta sống vài ngày sung sướng, đương nhiên là sau khi các ngươi đồng quy vu tận. Tưởng tượng ta đứng trên đỉnh núi cao, hét vài câu bi thương, cầm một bầu rượu ngon, mấy cái bánh, tế vong linh bằng hữu, chậc chậc, tâm cảnh như thế nhất định làm được bài thơ hay.

Loại mặt dày như thế Lý Thái không còn gì để nói nữa.

Lý Dung mang lá sen cùng vật liệu ra, ở bên cẩn thận học cữu cữu làm gà ăn ngon ra sao, Lý Thái quả nhiên rất thuần thục, Vân Diệp khẳng định tên khốn này trộm gà nhà mình nhiều lắm rồi.

Ngồi bên đống lửa nghe tiếng sói tru, bầu rượu chuyển một vòng đã hết, đương nhiên Lý Dung bê gà nướng thể hiện cung kính với Vô Thiệt xong hớn hở lấy gà về, đem mấy phần không đáng kể tỏ lòng hiếu thảo với trưởng bối, bản thân bẻ hai cái đùi ăn ngon lành.

Bất kể nói chuyện gì đều bị gió núi thổi đi, vĩnh hằng chỉ có núi đá thôi, hiền nhân đều nói khắc tên lên đá, bia đá mài mòn còn nhanh hơn xác, cho nên Vân Diệp không định làm chuyện lưu danh thiên cổ.

Bất kể là ai phải quay lại đều sinh oán hận, huống hồ bị người ta áp giải về càng phẫn nộ, Lý Dung mấy ngày qua chịu nhiều ảnh hưởng xấu, ví như nói tục, trong đội ngũ nói tục nhiều nhất là cha nó, làm Lý Dung còn nhỏ cho rằng nói tục cũng là bản lĩnh, người nó sùng bái nhất là cha, cha nói tục, vì sao mình không thể.

Khi Lý Dung dẫm chết một con châu chấu, thuận mồm chửi một câu, bị cữu cữu nổi giận đè lên đùi đét đít, phụ thân bất lương đứng bên cười, cữu cữu giáo huấn ngoại sinh, y chẳng thể nói gì.

- Vấy bẩn huyết thống hoàng gia.

Đó là đánh giá của Lý Thái với Vân Diệp, Phùng Án cực kỳ tán thưởng, đồng thời định gả tôn nữ xinh đẹp nhất cho Lý Dung, ngôn từ không cho từ chối.

Vân Diệp chẳng phản đối, càng không buông lời xúc phạm, ngược lại nói hôn sự của Lý Dung cần đợi thương lượng với mẫu thân nó, đây là sự thực, Phùng Áng cười nói đợi tin lành.

Đây là cơ hội tốt nhất để chế nhạo Phùng Áng, Lý Thái không cho rằng lòng dạ Vân Diệp đột nhiên trở nên rộng lớn, có điều hắn thấy Lý Dung cưới tôn nữ Phùng Áng chỉ có lợi không có hại, nhưng từ chuyện Thôi gia muốn gả viên minh châu trong nhà cho Vân Thọ bị từ chối dứt khoát mà xét, Vân Diệp tựa hồ không thích kết thân với đại tộc, không hiểu hàm nghĩa trong đó, khi cắm trại hỏi Vân Diệp, vì sao thái độ lần này khác với Thôi gia?

- Huyết mạch của Tiền phu nhân xứng với bất kỳ chàng trai nào, gồm cả con ta, có người cần tôn kính, ta có thể xỉ nhục Phùng Áng, nhưng tuyệt đối không xỉ nhục tổ tiên ông ta, đây là hai chuyện khác nhau, đợi An Lan về ta sẽ cùng nàng trao đổi, thành hay không đều tới Phùng gia tạ ơn.

Vân Diệp nói rất trịnh trọng, có nhận quả tú cầu này hay không là ở Lý An Lan chứ không phải của mình, nói cho cùng Lý Dung là con nàng, tuy mình cũng có phần, nhưng chuyện lớn thế này hãy để nàng quyết.

Phùng Áng rất hài lòng với thái độ của Vân Diệp, càng thận trọng như thế, càng chứng tỏ Vân Diệp không coi thường Phùng gia, nếu như có thể lấy tôn nữ của mình đổi lấy sự tha thứ của Vân gia thì quá lãi. Chỉ là nghĩ tới mình ham sướng miệng nhất thời mà chuốc lấy họa, phải hạ mình cầu thân thì thương tâm, chó má, ngươi thông minh thì ghê gớm lắm sao?

Lĩnh Nam nhiều núi, dọc đường hổ gầm vườn hú, núi non thế này không hợp cho nhân loại cư trú, nhớ lại năm xưa mình một thân một mình vượt núi nhìn thấy cái hố trời cực lớn, Vân Diệp tràn ngập tôn kính rặng núi này, địa hình núi đá vôi, trời mới biến nghìn năm nước chảy sẽ sinh ra biến hóa gì, mình sống được đúng là cực kỳ may mắn. Đầu lâu của Tham Qua nữ vương đã cung phụng trong miếu tổ của Vân gia bốn năm rồi, còn mình vẫn bôn ba ở nhân gian, sống vất vả sợ hãi, chẳng ngày nào yên tâm, chẳng trách bao nhiêu cổ nhân ẩn vào núi sâu chứ không muốn lăn lộn hồng trần, làm người thật khó, nếu vô ưu vô lo như hai con khỉ đang thoải mái giao phối với nhau ở vách núi thì tốt, sống suy trước tính sau chẳng thống khoái.

Đầu voi đuôi chuột, thất vọng, tưởng phải đánh nhau với Phùng gia một trận.