Đường Chuyên

Chương 845: Gói sủi cảo (1)




Đợi khi Vân Diệp tỉnh lại mới nhận ra trong mắt Tiểu Linh Đang có nước, cúi đầu xuống nhìn, phát hiện bầu ngực trắng muốn của nàng bị mình bóp toàn dấu tay đỏ rực, chẳng bao lâu sau thành mảng tím bầm.

Rụt vội tay lại, ôm ghì Tiểu Linh Đang vào lòng:

- Sau này khi ta suy nghĩ đừng tới gần, nàng sẽ bị thương đó, lúc đó ta không biết gì, tỉnh lại sẽ đau lòng, đừng làm chuyện ngốc nghếch.

- Thiếp chỉ muốn phu quân dễ chịu hơn một chút.

Tiểu Linh Đang lý nhí, giọt nước mắt long lanh từ vành mắt nhỏ xuống, như chuỗi trân châu:

- Chỉ cần chàng dễ chịu, thiếp đau đớn một chút cũng không sao, thiếp là đồ ngốc, không biết cởi bỏ tâm kết cho chàng như Tân Nguyệt tỷ tỷ và công chúa, chỉ biết dùng cách ngốc nghếch này. Phu quân đừng giận nhé? Thiếp sợ chàng giận lắm, chàng nổi giận rất đáng sợ, chúng ta hã sống thật vui, trong thành chết rất nhiều người, tuy toàn là thủy tặc, nhưng thiếp sợ vào thành, cứ cảm giác có ma đang sờ mình, tướng công, chúng ta về Trường An được không?

Vân Diệp ôn nhu hút những giọt nước mắt trên má nàng:

- Không về cũng không được, Na Mộ Nhật và nha đầu bị người ta ức hiếp, một tên Thổ Phồn muốn nữ nhi của ta làm nhi tức, ta hận không thể lập tức bay về Trường An, xé xác tên khốn kiếp đó. Huống hồ ta bắt được một người, phải giao cho bệ hạ xử trí, hai chuyện này quan trọng hơn xây tân thành nhiều.

Nghe thấy Na Mộ Nhật bị người ta ức hiếp, Tiểu Linh Đang không khóc nữa, đều là người nhà, đương nhiên nàng tức giận, nàng từng bị người ta ức hiếp, cái cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa đó làm Tiểu Linh Đang khóc tỉnh không biết bao lần, chỉ nhìn trượng phu nằm bên cạnh mới yên tâm, ôm trượng phu ngủ tiếp, lần này trong mơ toàn chuyện vui.

Na Mộ Nhật nhất định rất cần phu quân giúp, Tiểu Linh Đang nắm chặt tay nói với Vân Diệp:

- Chúng ta về giúp Na Mộ Nhật tỷ tỷ đánh gãy chân kẻ xấu.

Đó là sự trừng phạt ác độc nhất mà Tiểu Linh Đang có thể nghĩ ra, Vân Diệp bật cười, vỗ nắm đấm của nàng, nói dứt khoát:

- Đúng, chúng ta về đánh gãy chân chó của hắn.

Nói xong bế Tiểu Linh Đang vào khoang thuyền, đặt nàng lên giường, cười nói:

- Nàng nghỉ ngơi một chút, chiều ta gói sủi cảo cho nàng, là sủi cảo ba nhân nàng thích nhất.

Hôn lên trán Tiểu Linh Đang một cái rồi ra ngoài, lắc đầu, phu thê lâu thế rồi, hôn một cái cũng đỏ mặt, thật đúng là...

Khi mặt trời ngả về phía tây thì Hàn Triệt tỉnh lại, thuốc không có tác dụng quá lớn với hắn nữa, nhưng toàn thân bủn rủn yếu ớt, ngồi dậy phát hiện ra tơ buộc trên người đã cởi bỏ, mặc một bộ y phục kỳ quái nhưng dễ chịu, trên sàn thuyền hình như có tiếng động truyền tới, trạng thái bản thân không thích hợp bỏ chạy, nên bỏ tâm tư này, đẩy cửa ra, thấy Vân Diệp đang bận rộn, buộc cái tạp dề, hai tay dính đầy bột, đang nặn một cục bột lớn, nhìn động tác của y là biết thường xuyên làm việc này.

Vân Diệp quay đầu lại cười nói:

- Ở đó có ghế, ngồi một chút đi, ngủ bảy tám ngày, người nhất định rất yếu, ta nhào xong bột sẽ gói sủi cảo, lúc đó ăn nhiều một chút.

Hàn Triệt không hề lấy làm lạ chuyện Vân Diệp chiêu đãi mình, gật đầu ngồi xuống ghế, chỉ y phục trên người:

- Đây là y phục của ai?

- Áo ngủ của ta, chỉ có hai bộ, thấy ngươi không có áo ngủ đành dùng tạm, của người khác đoán chừng ngươi không mặc.

Hàn Triệt lúc này mới yên tâm, rõ ràng đây là một y phục từng được mặc qua, nếu là của người khác, nói không chừng mình sẽ nôn mất, của Vân Diệp thì không thành vấn đề, cúi đầu ngửi, phát hiện có mùi hương thơm mát, không rõ mùi gì.

Hàn Triệt thấy Vân Diệp làm bếp vô cùng dễ dàng, nặn bộn, lấy một cái bát bên trong nhân đã được vo thành viên, động tác thuần thục đẹp mắt, chẳng nhẽ nấu nướng là chuyện thú vị lắm sao.

- Không có chuyện gì thì đừng ngửi áo ngủ của ta, trông buồn nôn, ta cho ngươi mượn y phục là để mặc chứ không phải để tơ tưởng kỳ quái, ngồi khểnh đợi ăn đã là đại gia rồi, còn làm chuyện buồn nôn đó ta nhốt ngươi vào cùng chỗ với đám thủy tặc.

Hàn Triệt mặt tái đi, ho mấy tiếng nói:

- Ta cũng ghét nam nhân, nếu chẳng phải không có y phục mặc, ta thà chết chứ không mặc đồ của người khác, y phục của ngươi còn tạm chấp nhận, phải rồi, vì sao ngươi thích làm cơm? Đây chẳng phải chuyện chỉ hạ nhân mới làm à?

- Ngươi hiểu cái rắm ấy, đây là một loại tình thú, giống như có người thích ủ rượu, người thích pha trà, còn ta thì thích làm cơm. Trước kia cơm của sư phụ và ta đều do ta làm, mười tuổi ta đã nấu cơm, khi ấy cuộc sống có khổ, nhưng không phải lo nghĩ gì, đâu như bây giờ luôn có tên vương bát đản như ngươi tặng thi thể, làm ta lao tâm lao lực.

Hàn Triệt nghe Vân Diệp nhắc tới tiền bối thì ngồi thẳng dậy biểu thị tôn kính, nghĩ một lúc rồi thắc mắc:

- Ngươi nói ngươi không thích đứng trên triều đình hô phong hoán vũ?

- Ta hô phong hoán vũ không phải do ngươi ép à, ta bị người ta ép buộc mới làm việc này, ai ngờ chơi lớn như thế, nếu không phải do ngươi làm loạn, cùng lắm ta an bài xong mọi thứ rồi về Ngọc Sơn sống thanh nhàn, ai rảnh đi trêu đám ngốc khắp thế gian.

Vân Diệp vừa nói vừa gói sủi cảo, vỏ bánh nhúm một cái là thành, trên rèm làm bằng lau bày một hàng dài, nói tới đó nhón chân nhìn vào phòng, Tiểu Linh Đang sao còn chưa ra?

Ném một nhúm tỏi cho Hàn Triệt để hắn bóc hộ, nhìn hắn tay chân lóng ngóng thở dài:

- Kỹ năng sống của ngươi quá kém, con người sống trên đời vươn tay ra có áo, mở miệng có cái ăn thì thật vô nghĩa, chúng ta tới thế gian này, nên trải qua tất cả, dù thế gian chỉ còn lại một mình cũng phải sống cho tốt, người là linh trưởng của vạn vật, thế giới này là của bản thân chúng ta, tận dụng điều kiện mình có để sống tốt hơn thì làm người mới có ý nghĩa.

Hàn Triệt cuối cùng cũng bóc tỏi xong, cho vào bát, ngửi tay mình, liền tới chậu nước bên cạnh rửa tay, chẳng dùng khăn vải ở đó, vẩy tay, tới sau lưng Vân Diệp xem y gói sủi cảo.

- Rất nhiều người băm nát thịt, ta nói cho ngươi một bí mật cắt thành những miếng nhỏ ăn mới ngon, người thường ta không nói cho đâu.

Hàn Triệt thở dài:

- Ta có thể tưởng tượng ra trước kia ngươi sống thoải mái an nhàn thế nào, không giống ta, từ khi sinh ra đã chẳng được yên ổn. Cho ngươi biết một việc, hàm nô kỳ thực là huynh đệ của ta, thân huynh đệ.

- Nhìn ra rồi, ta phát hiện khi sai người thu xác chúng, dù thể hình khác nhau quá lớn, nhưng đường nét rất tương đồng, mấy nghìn năm nay các ngươi thông hôn với nhau, huyết mạch tuy càng ngày càng nhau, nhưng tỉ lệ sinh ra những kẻ ngốc cực lớn, từ chuyện các ngươi dạy hàm nô thành dũng sĩ vô địch có thể thấy người như hàm nô tuyệt đối không ít.

- Nhưng ngươi vẫn giết chúng.

Hàn Triệt có chút thương cảm, tình cảm của hắn với hàm nô rất phức tạp, có thương xót, có thống hận, tác dụng duy nhất của hàm nô có lẽ là nói cho hắn biết mình may mắn nhường nào.

- Hàm nô quá nguy hiểm, hắn không bị trí tuệ khống chế, chỉ bị tình cảm chi phối, nếu không trừ đi, là sự uy hiếp với bọn ta, ta chưa bao giờ mạo hiểm, những nhân tố không xác định phải trừ. Hàn Triệt, chẳng lẽ ngươi thấy tàn nhẫn sao? Cái chết với chúng mới là sự giải thoát cuối cùng.

- Ta biết một số cách huấn luyện hàm nô, không có một cách nào có thể nói là nhân đạo, không có trí tuệ, chỉ có thể huấn luyện bản năng, khiến chiến đấu thành thứ bản năng như hít thở. Quá trình đó hung tàn, khốc liệt ra sao không cần ta phải nói chứ, mỗi năm phải cường hóa loại bản năng này, mặc dù ta không biết các ngươi dùng cách gì, nhưng ta biết chỉ thích hợp dùng với dã thú, huấn luyện huynh đệ mình như dã thú, Hàn Triệt, ngươi không thấy đau lòng à?

- Võ lực càng cao chứng tỏ huấn luyện càng tàn nhẫn, võ lực của chúng do đau đớn sinh ra, cuối cùng chẳng phải cũng sẽ bị hủy diệt sao, Hàn Triệt, thời gian hủy diệt của hai tên hàm nô còn bao lâu?

Hàn Triệt hỏi ngược lại:

- Ngươi giấu chúng ở đâu?