Đường Chuyên

Chương 804: Tòa thành rùa




Đông Ngư sách hai con cá tươi vào, miệng ú ớ nói " đuôi cá, đuôi cá" Vân Diệp bảo hắn, đừng suốt ngày ngậm miệng, không nói thời gian dài, thính lực sẽ sụt giảm, tuy không rõ ràng, nhưng tốt hơn là hoa vân múa tay, hiệu quả không tệ, mọi người quen dần hắn nói gì rồi, không cần dùng tay giao tiếp với người khác có sức hấp dẫn lớn với Đông Ngư.

Ngay trước mặt Vân Diệp và thái tử, Đông Ngư dùng dao của mình xử lý hai con cá, chia thành từng đoạn, cho vào đĩa, thấy Vân Diệp không sai bảo gì nữa, khom người lui ra.

- Ngươi hình như suốt ngày đối đầu với thần tiên vậy. Lý Thừa Càn cầm đũa chỉ con cá, bực tức nói: - Nghe nói loại cá này là do thất tinh bắc đầu hóa ra, là tinh quân trên trời phạm lỗi đầy xuống nhân gian, hết hạn sẽ đi, ngươi không sợ thần tiên trách tội à?

- Cha ngươi còn đáng sợ hơn thần tiên gấp trăm lần, chẳng phải ta vẫn ăn thịt cá chép à? Lão nhân gia còn khen không ngớt miệng, hai ngày nữa ngươi sẽ thấy sơn thần đánh trống, đó mới là thần uy, bách thú bỏ chạy, chúng ta nấp ở bên sơn cốc săn, tùy tiện ném ra một cục đá cũng trúng, dã thú nhiều thành họa rồi, không giết đi, xây thành xong cũng là ổ cho dã thú, người không sống nổi.

Lý Thừa Càn chỉ nói miệng thế thôi, tay chả chậm lại tẹo nào, cầm đĩa cho cá vào xoong, trong khi đợi cá chín, hỏi: - Nghe nói ngươi thả chim ưng rồi? Cha ta thất vọng một hồi, nếu đem hai con dị thú hồng hoang đó tới Trường An, nói không chừng còn được ban thưởng.

- Ta cũng muốn mang hai con súc sinh đó đi đổi tiền, nhưng ngươi nhìn xem, khóe mắt ta tới giờ còn sưng cả đống, bị cánh chim ưng hất bay đấy, kết quả nó chạy mất, Vô Thiệt nói vua không trung đã về trời, không ai đối phó được.

- Ngươi thực sự cho rằng xây thành trì theo hình tròn không có vấn đề gì chứ? Lý Thừa Càn đứng ở trước mô hình, sờ chòm râu ngắn hồ nghi hỏi:

- Đành thế thôi, địa thế tạo ra hình dạng thành trì, mà ta thích thành hình tròn, tròn tròn trông vui mắt. Vân Diệp tỉnh bơ giải thích:

- Nói chuyện tử tế đi, ngươi đi xem xem có cái thành nào giống hình rùa đen thế không, nếu báo lên ta sẽ bị các đại thần chửi chết thôi, nói lý do ra. Lý Thừa Càn không nhịn nổi nữa:

- Được, nói chuyện đàng hoàng, ngươi nhìn ngọn núi phía bắc, đó là Tương Tư Sơn, ngươi nhìn ngọn núi phía nam, tên nó là Đại Vân Sơn, cái tên này nghe đã thích, một cái kéo dài hơn bảy mươi dặm, một tới thẳng Mạc Phụ Sơn, nhìn kỹ đi, ngươi sẽ thấy hai con rồng tranh nhau, nên mảnh đất này chưa bao giờ yên bình, tòa thành nhỏ tẹo mà trải qua vô vàn cuộc ác chiến. Xa chưa nói, Hà Gian vương thiếu chút nữa bị người ta giết ở đây, hai vạn quân xương cốt không còn, thế đủ nói nơi này dễ có binh tai.

- Ta xây thành hình tròn, ngươi thấy có giống long châu không? Chỉ cần là rồng, ai cũng muốn viên long châu này, ở đây có câu nói, nhị long hí châu. Tương Tư sơn long khí vận chuyển, vòng vèo quanh co, tới biên cảnh Nhạc Dương long khí càng vượng, tới Động Đình Hồ gặp chướng ngại, càng tụ lại, nên đây là nơi long mạch tốt, thế mà không xây tòa thành hình tròn thì thật nói không thông.

Lý Thừa Càn vỗ đầu: - Ngươi hiểu phong thủy từ bao giờ thế?

- Từ khi ta phát hiện Viên Thiên Cương nói bừa vài câu là kiếm được vô số tiền. Đây là môn học hay, phải học, sau này Vân gia suy bại, ít nhiều có vài mánh lới phòng thân, không chết đói được.

Lý Thừa Càn đuổi hết mọi người đi, bóp cổ Vân Diệp, rống: - Tên Vương Bát Đản này ngươi xong chưa hả, lừa người khác là được rồi, còn lửa cả ta.

- Không được bóp, bóp nữa là chết đấy, được, được, ta nói cho ngươi nguyên nhân.

Lý Thừa Càn lúc này mới buông tay, trừng mắt lên nghe Vân Diệp giải thích, Vân Diệp rót một chén trà không uống, kẹp giữa lòng bàn tay mân mê: - Nguyên nhân chỉ có một cái, ta muốn giảm thiểu chi tiêu hết mức, sáng tạo ra lợi nhuận lớn nhất, bình nguyên này to như thế, muốn khống chế yếu hại thủy lục là không thể. Theo kế hoạch của triều đình, một tòa thành chẳng những phải có tác dụng làm dân giàu, càng có tác dụng ngăn cản giao thông nam bắc, để mọi người đều phải đi qua thành Nhạc Dương. Làm thế cũng được thôi, nhưng có nghĩ tới không, tòa thành này quá lớn, lớn quá mức, các ngươi định phái bao nhiêu quân tới bảo vệ?

- Riêng tường thành đã dài ba mươi sáu dặm, nói đùa à, dài thế bố ai mà giữ nổi? Cần bao nhiêu binh mã đây? Nhiều binh mã thì chiếm cứ tài nguyên vô ích, tiền của hao tổn vô nghĩa.

- Ngươi có biết trong toán học có đạo lý, cùng chu vi thì hình tròn có diện tích lớn nhất không? Chưa nghe qua à? À, là ta chưa bao giờ nói, nói chung ta phải xây tường thành ngắn nhất, lại có diện tích rộng nhất, tới khi đó triều đình riêng bán đất đã duy trì được tài chính thời gian dài rồi.

- Bốn cái móng rùa nhô ra, vừa vặn bóp chết đường bộ, còn về đường thủy, không có một đội thủy quân cường đại, ngươi định phong tỏa ai? Cho nên tỏa thành này liền biến thành cái hình tròn cực lớn, còn về tường thành vì sao không có à? Vì chưa cần phải xây, có ai xây thành trong nước mình mà lại xây tường trước không? Cứ làm xong bên trong đã rồi xây tường cũng không muộn, vì xây tường cản trở vận chuyển vật liệu.

Lý Thừa Càn ngồi một lúc, thình lình đập bàn: - Ngươi lúc nào cũng tự ý làm càn, thế này không được, ý tưởng ban đầu rất tốt, sao tới Nhạc Dương lại thay đổi? Xây thành phải xây tường trước, đó là thông lệ, ngươi muốn tùy tiện thay đổi quy củ bao đời là không được, ngươi có biết nó sẽ tạo thành bao nhiêu lực cản không? Dù ngươi có muốn xây thành rùa cũng phải xây tường thành lên đã, lo vận chuyển vật liệu, đơn giản, để lại vài khoảng trống là được. Nói đi, nguyên nhân gì khiến ngươi làm như thế?

Không gặp một thời gian, Lý Thừa Càn trở nên thông minh hơn nhiều, không phải là tên tiểu tử tùy tiện nói vài câu là lừa được nữa, Vân Diệp rất mừng, cũng rất buồn, một thái tự biết tự suy nghĩ đã được mình rèn ra, chỉ là sau này muốn lừa hắn thì khó rồi, đây là tiêu chuẩn của tự làm tự chịu.

- Nhạc Dương sắp đánh trận, còn đánh lớn, thủy tặc trong Động Đình Hồ bị gian tặc kích động, lập ra thập nhị liên hoàn ồ, bọn chúng đang tiêu diệt từng nhóm thủy tặc một, thu thập toàn bộ lương thực, đó là nguyên nhân vì sao ngươi tới Nhạc Dương phải mang theo lương thực, vì Nhạc Dương hết lương thực rồi, ác chiến có thể nổ ra bất kỳ lúc nào, ngươi không thấy thủy sư Lĩnh Nam chưa bao giờ rời xa Nhạc Dương à?

Lý Thừa Càn đứng bật dậy, xem bản đồ nói: - Không những tân thành mà Ba Lăng gần đây cũng không an toàn, cả châu phủ ở Vân Mộng trạch nữa, mau truyền cảnh báo. Ta phải bẩm báo với phụ hoàng.

- Bệ hạ biết rất rõ, ngươi nghĩ vì sao bệ hạ phải ngươi tới mà không phải Lão Phòng, là vì lo Lão Phòng tra ra điều gì đó, ngươi tới là tốt nhất, bệ hạ nói, nếu ngươi phát hiện vấn đề thì ta nói toạc móng heo ra, nếu ngươi không phát hiện vấn đề thì đưa ngươi về Trường An, xem đi, đây là ý chỉ bệ hạ cấp ta trước khi tới đây.

Vân Diệp lấy ra một tờ mật chỉ đưa cho Lý Thừa Càn, Lý Thừa Càn lắc đầu, đấm bàn lẩm bẩm: - Sao lại thế này, ta luôn nghĩ thủy tặc trong hồ chỉ là ghẻ ngứa ngoài da, sao thành đại họa trong lòng?

- Vì ta phái người đi tổ chức thủy tặc thành một, sau đó không may bị một kẻ cực lợi hại đoạt quyền, hiện kẻ đó một lòng muốn tử chiến với ta, báo thù cho chim ưng của mình.

- Ngươi cố ý tập hợp thủy tặc lại?

- Ừ, Thập nhị liên hoàn ồ còn do ta đặt tên. Vân Diệp vênh mặt lên:

- Sau đó bị người ta đoạt quyền?