Đường Chuyên

Chương 792




Trời vừa mới sáng, cửa thư viện đã bị vây kín, bất kể nam nhân hay nữ nhnâ, người lớn hay trẻ nhỏ, đều khao khát nhìn đại môn thư viện, tuy rất nhiều người, nhưng tiểu phiến không buôn bán được gì, tiểu phiến bán trứng gà rao khản cổ không ai để ý, quán rượu nếp của Hoàng Thử rõ ràng là chuyên gia rồi, các hỏa kế dựa cột bàn tán, thấy tay bán trứng gà bị người ta chửi còn cười rộ lên đểu giả.

Tình hình thư viện thì nhà nào là hiểu hơn bọn họ, sáng sớm trống chưa gõ, muốn thư viện mở cửa là nằm mơ, hiện giờ đám người này đói mấy cũng chẳng có tâm trạng nào mà ăn, phải đợi thư viện dán bảng, mọi người mới làm ăn được.

Trên đường đá xanh có bảy tám thớt ngựa chạy tới, đều mặt quan phục, trông kiểu dáng là biết quan viên lễ bộ, đọc tên phải qua miệng họ.

Thư viện vẫn theo tiết tấu của mình, trống ăn sáng vang lên, đám đông đang dài cổ đợi mới thấy cửa chính mở ra, bốn quân sĩ khiêng khay gỗ bước ra từ mê trận, võ trang đầy đủ, đợi quan viên lễ bộ mở niêm phong.

Thích Đại Lễ hiện lại biến thành lễ bộ thị lang, hôm nay phụ trách kiểm tra niêm phong, săm soi một lượt, thấy si còn nguyên, mởi mở vòng đầu, đưa cho quan viên bên cạnh, hai quan viên kéo quyển trục, có người chuẩn bị sẵn hồ, dán từng tờ lên tường.

- Kinh triệu, Vương Nguyên Nhất, Liễu Đông Thành, Hà Bắc, Đới Uy...

Quan viên lễ bộ đọc tên, khảo thí nhập học của thư viện Ngọc Sơn năm Trinh Quan thứ mười kết thúc, tổng cộng lấy tám trăm mười bốn người, xa nhất có sĩ tử ở Nhai Châu, thậm chí có sĩ tử Hải Châu nhập học, không có thứ hạng, không có điểm, không nói thân phận. Chẳng mấy ai biết kinh triệu, Lý Trinh chính là Hán vương.

Trương Gián Chi nghe từ đầu tới cuối, bảng đầu tiên không có tên hắn, lòng lạnh quá nửa, hắn tự thấy thi không tệ, nhưng vẫn không có tên, bảng thứ hai, thứ ba đều không có, lòng hắn như tro tàn, vì hắn biết, tên càng đọc sau thì thứ hạng càng cao, đó là thông lệ của thư viện, mình chưa giỏi tới mức có tên trên bảng cuối.

- Hà Dương, Lại Thắng Nghĩa. Kinh Châu, Cát Thiên Lai. Kinh Triệu, Trương Gián Chi...

Đầu Trương Gián Chi nổ tung, tai ù ù, nước mắt lã chả, hắn ngửa đầu lên, tận tình khóc dưới ánh mặt trời, lúc này hắn thấy cường đại vô cùng, nhi tử của một kỹ nữ, tên trên bảng cao nhất, kiếp này còn muốn gì nữa?

"So với che che đậy đậy để rồi cuối cùng bị người ta phát hiện ra, làm bản thân thân bại danh liệt, không bằng quang minh chính đại thổ lộ ra, dùng nỗ lực của mình giành lấy sự tôn trọng của người khác. " lời nói của tiên sinh trẻ đó lại vang lên bên tai, không sai, ta không thể lựa chọn cha mẹ, nhưng ta có thể lựa chọn đường đi của mình, kêu lớn, thấy u uất trong lòng tan biến sạch.

Kệ ánh mắt kinh ngạc của người bên cạnh, Trương Gián Chi chen lấn trong đám đông, tới chỗ báo danh, cung kính nói với quản sự:

- Hai vị tiên sinh, học sinh là Kinh Triệu Trương Gián Chi, đây là giấy dự thi, xin tiên sinh báo danh hộ.

Quản sự thư viện mỉm cười nhận lấy giấy dự thi đối chiếu, một quản sự béo nói:

- Tiểu tướng công giỏi quá, có tên trên bảng thứ tư, tương lai nhất định là trọng thần triều đình, thấy tiểu tướng công ăn mặc đơn sơ, hắn trong nhà không dư dả, thế này, cậu có thể mặc áo bào của thư viện trước, ha ha, ta cũng là người nghèo khổ, áo gấm không về quê thì sống còn hứng thú gì nữa, tiểu tướng công đợi đó, ta đi xin áo bào cho cậu, nếu như đại quản sự còn ở đây, nói không chừng xin được cho cậu vài đồng nguyên, về bày tiệc mừng mời láng giềng.

Trương Gián Chi vội khom người tạ ơn, giờ hắn nghèo khó lắm rồi, từ trưa qua tới giờ chẳng có lấy một hạt gạo, lời quản sự đúng với tâm y, sao chẳng vui.

Khi xuân phong đắc ý thì tất nhiên thuận lợi, Trương Gián Chi như người trong mộng, vận may mười lăm năm như bùng phát một lúc, làm hắn không dám tin mình đã thành công.

Mặc áo bào mới của thư viện, cho trong lòng trăm đồng nguyên nặng trịch, hắn vuốt ve áo mãi, sợ làm bẩn, tiền trong lòng như muốn bay đi, phải giữ chặt mới yên tâm, thành Trường An mùa xuân vẫn nguy nga, Trương Gián Chi ưỡn ngực, bước vào thành trong ánh mắt hâm mộ của quan coi thành.

- Trời ơi, sao có người xấu thế? Lắp đầu lợn giống lợn, lắp đầu trâu giống trâu, chân ngắn, mắt cóc, bụng trống, đá một cái không biết có lăn đi không?

Đám tiểu nương tử hôm nay bị lệnh nhốt trong viện, không được ra ngoài, do Ma Cơ dẫn đi làm quen với hoàn cảnh, Vân Nha xưa nay không chịu an phận, thêm vào Ma Cơ luôn chiều nàng, kiếm cái tháng trèo lên tường xem náo nhiệt, bên ngoài đúng là quá náo nhiệt.

Tiểu Vũ giữ thang hô:

- Mau xuống đi, đến ta rồi, ai mà xấu thế?

Thấy Tiểu Nha không xuống, buông tay ra leo lên, nhìn theo hướng Tiểu Nha chỉ, tức thì cười tắt thở, đúng là có tên béo người ngắn ngủn đang lượn quanh sư phụ, đi vài bước đã phải lau mồ hôi, sư phụ chẳng để ý, đi nói chuyện với người khác, tên béo lẽo đẽo theo sau, đuổi không đi.

Đang cười chảy nước mắt thì nhạc cực sinh bi, thang đổ, hai nha đầu treo trên tường, ôm tường la inh ỏi, đúng lúc Thì Thì tới thư viện thăm hai đứa, chạy dọc theo bờ tường dẫm lên tường lấy đà rồi nhảy lên, trước tiên bế Tiểu Nha tới rồi, tiếp đó tới Tiểu Vũ, sầm mặt mắng:

- Đều là đại cô nương rồi, sao còn không đứng đắn, ngã thì sao?

Không ngờ động tác vừa rồi của nàng lọt vào mắt đám tiểu nha đầu, cả đám há hốc mồm nhìn Thì Thì không sao tin nổi, Lan Lăng chạy tới lắc tay Thì Thì:

- Thì Thì tỷ tỷ, dạy muội đi, muội cũng muốn leo tường.

Cao Dương ghét nhất nữ tử khác được chú ý hơn mình, kéo Lan Lăng lại, quát:

- Một con dã nha đầu nhà quê, dựa vào cái gì lên mặt trước chúng ta, tiên sinh nói, hiếp dĩ võ phạm cấm, nho dĩ văn loạn pháp. Đám hiệp khách các ngươi đáng ghét nhất, cẩn thân bị Đại lý tự bắt đày ra biên quân, đi đánh nhau với dã nhân.

Thì Thì thường ngày nói rất ít, nhưng rất có hiểu chuyện, thấy bộ dạng đáng ăn đòn của Cao Dương không thèm chấp, nhìn thấy Tiểu Vũ không ngừng xoa cánh tay, vén ống tay áo Tiểu Vũ lên, thấy bị xước một mảng da lớn, lấy một cuốn vải bố trong túi băng bó, mấy tiểu nha đầu trong nhà bị thương như cơm bữa, nàng lại học võ, nên luôn mang đồ trị thương.

Tiểu Vũ thả ống tay áo xuống:

- Lý Linh, ngươi xong đời rồi, Thì Thì tỷ là tẩu tử của ngươi, ngươi dám ăn nói vô phép à? Thì Thì tỷ, lấy ngọc bội Dương phi nương nương cho tỷ ra, bắt nó xin lỗi.

- Nói láo, Ảm ca ca không lấy ả đâu, cùng lắm là làm thứ phi, dám bắt ta xin lỗi à, Vũ Mị ngươi đừng bắt nạt người ta thái quá.

Cao Dương như con mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, chẳng có chút ưu nhã của công chúa.

- Hừ, Lý Linh, đại đệ tử của sư phụ ta là Thì Thì tỷ, ai dám để tỷ ấy làm tiểu lão bà, Dương phi dùng đủ lễ nghi cầu thân với sư phụ ta, sư phụ ta còn nói lỗ vốn, ta đi nói với Lý Ảm, để hắn xử ngươi.

Thì Thì tức giận đánh Tiểu Vũ một cái, mặc kệ Cao Dương, nàng kéo Tiểu Vũ và Thì Thì về phòng chúng, xem cuộc sống của chúng ở thư viện ra sao.

Vân Diệp cực kỳ phiền não, bốn hạn ngạch, không thể đáp ứng đủ cho đám đồng liêu điên cuồng, đồng đội trong quân cũng đành, nhưng thương cổ đầu bò thân lợn cũng sán đến thì mất mặt.

- Vân hầu, tại hạ là Bàng Chuẩn của Kim Ngọc Các, trước kia làm ăn ở trên sâu, nơi ngày có một viên thiền ngọc, là bảo bối hiếm có, tại hạ không cầu gì khác, chỉ mong Vân hầu cho khuyển tử vào thư viện học, khuyển tử chỉ nhất thời sơ xuất, vào thư viện rồi sẽ thành rường cột quốc gia tương tai.

Vân Diệp không nhìn cũng biết loại phụ thân này sinh được loại nhi tử ra sao, quả nhiên nhìn theo hướng Bàng Chuẩn chỉ, một tên tiểu tử chân tay ngắn ngủi, miệng rộng ngoác, cười ngốc nghếch với mình, tên này IQ tuyệt đối không thể hơn 50, thiền ngọc là bảo bối, nhưng cho tên này vào thư viện, Lý Cương nhất định truy sát mình.

- Không được, nhi tử của ngươi có vấn đề, bất kể thế nào cũng không thể vào thư viện, chuyện này ngươi khỏi nghĩ nữa, không có khả năng nào đâu.

- Tại hạ cũng biết nhi tử mình hơi kém, nhưng khuê nữ của tại hạ vào thư viện không thành vấn đề chứ, nó đẹp như tiên nữ vậy.

Bàng Chuẩn vẫn không thôi, Vân Diệp lúc này hơi khó chịu rồi, con mẹ nó ngươi trông thế này thì khuê nữ của ngươi đẹp thế chó nào được, vì tránh đau tim, không nhìn thì hơn.

- Vân hầu, ngài nhìn một cái thôi, nếu khuê nữ của tại hạ không lọt vào mắt ngài, tại hạ đi ngay, không quấy rầy nữa.

Tên này do Lưu Hoằng Cơ giới thiệu, Vân Diệp không tiện trở mặt, quay đầu sang nhìn nữ nhi cực phẩm của hắn.

Một nữ tử mặc toàn thân váy trắng, làn da trắng bóc tưởng chừng búng ra nước, gương mặt thanh thuần mỹ lệ, dáng vẻ yếu đuối làm người ta chỉ muốn ôm siết vào lòng, nàng đang lấy khăn lau nước dãi cho tên tiểu tử giống con cóc kia, động tác cực kỳ ôn nhu chăm chú, thấy Vân Diệp nhìn sang, xấu hổ quay đầu đi, chẳng những đỏ mặt, màu phấn hồng còn lan tới cổ, tới váy lụa trắng...

Nhìn thấy nữ tử này, Vân Diệp bất giác trong lòng hiện lên câu " cánh tay củ cải đỏ, cặp chân củ cải trắng, miệng chúm cánh hoa đào." Gặp nhiều mỹ nhân rồi, nhưng loại dị chủng này thì chưa bao giờ thấy, xấu hổ một cái mà máu huyết toàn thân khiến thân thể thành màu hoa hồng? Cái này, hèm, cái này phải xem một chút.

Vừa bước chân đi lại rụt về, hồ nghi nhìn Bàng Chuẩn, một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế, thực sự là khuê nữ của cái tên này? Có thể khẳng định tên nhi tử trăm phần trăm là sản phẩm của hắn, mặt tròn, mũi sư tử, miệng cóc, bụng tròn, tay ngắn.

- Đây là khuê nữ của ngươi thật à?

Vân Diệp xác nhận lại lần nữa:

- Tất nhiên ạ, khuê nữ của Lão Bàng này, ngài có thể đi hỏi.

Bàng Chuẩn vỗ bụng phành phạch.

"Chắc là biến dị gien" Vân Diệp lại nghĩ.