Đường Chuyên

Chương 764: Bóng ma vườn hoang




Lại cái trò này, bị cấm túc không phải chỉ một lần, về nhà không ra nữa là được, vừa định dẫn hộ vệ rời thành về nhà, Lưu Hoằng Cơ đưa tay ngăn lại:

- Ngươi đi đâu?

- Cấm túc, đâu phải lần đầu, về nhà nhốt mình hai t háng trong thư phòng là được.

Vân Diệp nhởn nhơ nói:

- Tiểu tử, lần này không có chuyện hay vậy đâu, có biến vườn hoang ở Khúc Giang không? Chính là vườn hoàng gia mà phòng ốc đổ một nửa ấy, đó là nơi ngươi bị cấm túc. Chà chà, thị vệ hoàng gia gác cửa, trừ sách, một ngày hai cái bánh, trà nước chẳng có, tiểu tử, nương nương giận lắm đó.

Thấy Đoàn Hồng chẳng có gì hay ho, chỉ cần nhìn thấy cái mặt muốn ăn đòn của hắn là Vân Diệp sẽ xui xẻo, Lưu Hoằng Cơ lách người, tên đó liền xuất hiện, trong góc còn có bốn năm tên đại hán mặt lạnh, Đoàn Hồng chỉ cầm ý chỉ huơ huơ rồi nhét vào lòng Vân Diệp, cười híp mắt sai hộ vệ dùng hoàng lăng trói y.

- Đoàn Hồng, con mẹ nó ngươi dùng cách trói bốn vó này với lão tử à? Đây cũng là do nương nương bảo sao?

- Không phải, nương nương chỉ nói trói ngài đưa tới viện tử Khúc Giang, không nói trói thế nào, nhưng nô tài đương nhiên hiểu ý, thấy trói bốn vó chặt nhất, hiếm khi dùng một lần, muốn thử xem.

Lưu Tiến Bảo mới tới gần đã bị Đoàn Hồng đá ngã lăn, chỉ dám theo xa xa, tới khi hầu gia bị người ta khiêng vào vườn hoang mới bảo hộ vệ tán ra xung quanh, sai Dư quản sự mang vàng về báo tin.

Vào rồi Vân Diệp mới biết vì sao nó được gọi là vườn hoang, trên lớp tuyết mỏng khắp nơi là dấu chân động vật không rõ tên, có vài vết cào lớn, Vân Diệp không cho rằng đó là dấu vết chó hoang để lại.

- Vân hầu may mắn quá, nơi này nó hồ ly, có chó hoang, chậc chặc, không ngờ có sói, không biết từ đâu chui vào, nương nương nói, một ngày hai cái bánh, hầu gia xem đã có quản sự dọn phòng cho ngài rồi, ài, không biết sao chưa kịp quét mạng nhện, hầu gia dùng tạm, trời lạnh thế này không có nhện chạy khắp nơi đâu.

Dọa ai, lão tử một mình vượt rừng nguyên thủy còn chẳng sợ, vênh mặt đi vào.

Hầu gia bá đạo vừa rồi còn tiền hô hậu ủng oai phong lẫm nhiệt, chưa tới một canh giờ đã biến thành thư sinh nghèo bị nhốt trong thư trai, Vân Diệp ngồi trên cái giường cừng đờ nghĩ rất lâu mà không hiểu nguyên cớ, liếc nhìn cái bánh khô đặt trong bát đen xì, còn cả đống sách trên bàn, lại nhìn cái màn rách, chăn mỏng dưới mông phát ra mùi mốc, rũ cái đệm toàn mảnh vá nhìn rất lâu, vẫn không hiểu.

Chịu khổ để biết sướng? Loại chuyện vớ vẩn này Trường Tôn thị không làm, bà ta là người chú ý thân phận nhất, Vân Diệp dù có mai phải đi chặt đầu, bà ta cũng sẽ cho y ăn ngon mặc đẹp mới đưa đi chặt đầu.

Gặp họa không phải chỉ mình Vân Diệp, hai tên thị vệ trên tường co quắp hà hơi, hơi thở ra phả vào tay, đoán chừng chẳng có mấy nhiệt lượng.

- Xuống đi, vào phòng cho ấm, ta có điều muốn hỏi.

Vân Diệp ngẩng đầu lên gọi:

Ai ngờ hai tên đó cứ như gặp ma, tức thì làm bộ mang công vụ trên mình, cầm chuôi đao, không nói gì, mắt hoang mang vô tri.

Đi vòng quanh viện tử một vòng, tốn mất hơn nửa canh giờ, thấy ba bốn chục tên thị vệ như thế, dù tên nào cũng lạnh co lại như rùa đen, nhưng không một ai nhận lời mời vào phòng sưởi ấm của Vân Diệp. Đông nam bắc đầu có người canh, nhưng phía tây lại chẳng có ai, lau sậy cao bằng người xào xạc trong gió, cuối bãi lau sậy là ao Khúc Giang, năm nay không đóng băng, nước lăn tăn sóng.

Vân Diệp không ngờ phát hiện ra gạo cô, cơm điêu hồ dùng thứ này nấu lên, có cơm điêu hồ, thằng ngốc mới đi ăn bánh khô, cầm đao cắt hai bó, cơm tối có rồi, dẫm lên bùn cứng đờ, lấy đá đập vỡ băng mỏng trong rãnh, cá dài ba tấc đều thò đầu vào hố băng thở, vót nhọn trung làm mâu, đâm vài phát đã có bốn năm con cá, không thể bắt nhiều, phải ở đây hai tháng. Trường Tôn thị đã nói hai tháng là tuyệt đối không thiếu một ngày, hoàng gia nhất ngôn cửu đỉnh, dù lỡ mồm thì Vân Diệp cũng phải ở đây hai tháng, còn về sau đó có bồi thường không thì phải xem tâm tình hoàng hậu.

Cuộc săn kết thúc, tuy khắp nơi toàn là thỏ béo múp, nhưng Vân Diệp đuổi theo mấy lượt đều về tay không, đêm nay không có thịt thỏ nướng rồi, thử đặt hai cái bẫy thử vận may xem sao.

Trong bếp không có cái gì cả, sao được, tóm lấy một tên thị vệ, bảo với hắn không đưa đổ ăn cũng được, nhưng đồ dùng, vật liệu nhà bếp không thể thiếu cái gì, chỉ cần nói với Lưu Tiến Bảo, thế này chắc không vi phạm.

Đợi mãi không thấy tin tức, Vân Diệp chà gạo xong, chuẩn bị lấy ống trúc nấu cơm thì thị về mang đồ dùng nhà bếp tới, trông quen thế, xem ra nhà bếp Vân gia bị vét sạch rồi, trừ gạo với bột thì cái gì cũng có.

Khi thị vệ đưa đồ nhét vào tay Vân Diệp một tờ giấy, không rảnh mà xem, ăn cơm mới là đại sự, ba con cá khô, hai món canh xuông, mẹ nó, thiếu rau thơm, xong cá thì cơm cũng chín.

Cơm nước không tệ, Vân Diệp vờ không nghe thấy bụng đám thị vệ sôi ùng ục, mời vào sưởi ấm không tên nào đáp lại, đói cũng đáng đời, Vân Diệp ăn hết một bát cơm điêu hồ, hai con cá kho, một con để lại lót dạ, bát canh cá bốc hơi nghi ngút vào bụng, toàn thân ấm áp.

Dọn dẹp bàn ăn, Vân Diệp cho thêm than vào bồn, nghe tiếng than nổ lét đét, Vân Diệp càng hoài nghi, loại chậu than này ở Trường An sắp bị lò sắt thay thế rồi, ai cũng biết than đá đốt ấm hơn than củi, quan trọng là an toàn, mỗi năm có hơn trăm người bị ngộ độc khói than mà chết trong mùa đông, sau khi có lò sắt, chuyện này rất ít nghe nói tới nữa, chẳng có lý gì nơi này còn dùng bồn than, muốn thìm than củi ở Trường An phải tới chợ tây, nơi khác không bán nữa, vì sao tốn nhiều công sức an bài thứ này ở đây.

Lấy tờ giấy ra xem, là mật hiệu của Lý Thừa Càn, trên chỉ có một chữ "ma"! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Vân Diêp nhìn rõ rồi chỉ muốn chửi toáng lên, té ra là muốn lão tử đi bắt ma à? Viên Thiên Cương đâu, Đạo Tín đâu, cùng làm thì Huyền Trang cũng được, sao bắt lão tử làm việc này, những bố trí này thì ra để lừa ma thật.

Gió thổi rừng trúc, mưa đập sông khô, lại thêm tiếng sà sà của lau sậy đừng sa, quạ khắp Trường An đều đậu trên cây kêu quạ quạ, không vào thành kiếm thức ăn, chạy tới đây làm gì.

Ma chưa ra đã đủ dọa ối tên phát điên, Lý Nhị tẩu hỏa nhập ma rồi à? Ai bắt ma chẳng được, lại phái kẻ không hiểu võ công, không biết phép thuật như mình.

Nói chung còn có chút lương tâm, phái thị vệ tới giúp, đám người này chẳng được tích sự gì, có điều thêm can đảm, đuổi quạ cũng không tệ.

Vân Diệp xem qua Lễ ký một chút, đến lúc ngẩng đầu lên thì bên ngoài đen xì, đám thị vệ vừa rồi đốt đèn lồng đi tuần không thấy đâu nữa, bị ma ăn rồi à?

Khổng Tử không nói chuyện ma thần quỷ quái, Nhan Chi Thôi nói, trên đời này chuyện nực cười nhất không gì bằng quỷ thần, Lý Cương nói, quân tử không được sợ hãi, vì sợ hãi là quỷ thần xâm nhập, nên Vân Diệp cố gắng đặt tâm tư vào Lễ ký, không để ý tới chuyện bên ngoài.

Có một thứ gì lông lá sờ cổ mình, Vân Diệp quay đầu lại, đã chuẩn bị sẵn sàng nhìn thấy một bộ mặt ma quái, kết quả rất thất vọng, cái màn rách chẳng biết rơi xuống cổ mình lúc nào, bị gió thổi phất qua phất lại, bực mình ném màn sang bên, tiếp tục đọc sách. Trường Tôn thị nói rồi, hai tháng phải đọc thuộc Lễ ký là nhất định phải đọc thuộc, so với ma, Trường Tôn thị còn đáng sợ hơn.

Con người chỉ cần không dọa mình thì chẳng còn mấy chuyện đáng sợ, Vân Diệp tự nhận mình là kẻ vô thần kiên định, đương nhiên không tin có ma tồn tại, vấn đề là trong đầu có một số hình ảnh đáng sợ, Trinh Tử thi thoảng lại từ cửa sổ chui vào, lúc này mới thấy trước kia xem bao nhiêu phim kinh dị là hành vi bại não.

Không ngờ lại có tuyết rơi, Trường An vừa nhập đông đã có hai trận tuyết, mót đái lắm rồi, rất muốn đái luôn ở góc tường, nhưng đây là chỗ ở của mình, đành gạt bỏ ý nghĩ đó, ra cửa rẽ trái, kiếm một nơi ngược gió thống khoái giải quyết, thỏa mãn về phòng tới cửa toàn thân lông tóc dựng hết lên, cửa có hai hàng dấu chân...