Vân Diệp thở dài, lấy một đồng trong ống tay áo đặt vào tay Lý Thái:
- Ta cũng không làm được, ngươi thắng rồi, một đồng này thuộc về ngươi, bí phương và dụng cụ sẽ được đưa tới nhà ngươi. Loại người vừa rồi ta nói là động vật kinh tế thuần túy, ngươi không thể phủ nhận chúng có rất nhiều trên đời này, còn gọi là đại biểu của thành công. Muốn thành công, ngươi phải thành một người đơn thuần, ví như một vị hoàng đế đơn thuần, một chính khách đơn thuần, trước kia ta nghe được một câu nói là " chỉ kẻ cuồng cố chấp mới có thể thành công", hai ta không làm được, nên chỉ có thể thành kẻ ngốc thuần túy.
Lý Thái cất tiền vào lòng, nhìn miến treo đầy sân, háy mắt với Vân Diệp:
- Ta thấy làm một người nhìn miễn đầy sân cười ngốc nghếch là chuyện hạnh phúc, vì người khác vui mà vui, hơn nhiều so với vì mình vui mà vui, ngươi thấy đúng không.?
Sao kẻ nào cho rằng mình có chút tu dưỡng cũng thích phu ra câu này.? Vân Diệp nói:
- Tởm bỏ mẹ, suốt ngày cười hì hì là thằng ngốc đầu thôn, có người bình thường nào suốt ngày vui được, mỗi khi nghe kẻ nào nói câu này là buồn nôn.
Trên tường Vân gia toàn là thị vệ, không yên tĩnh như trước, Vân Diệp đành tới tiền viện xem đám Tân Nguyệt làm miến dưới lán.
Trường Tôn thị cũng ở trong đó, vừa mới hết tháng ở cữ, trông béo tốt hơn nhiều, đầu cũng buộc một cái khăn hoa lan, đang cho khoai tây vào cối xay, còn thi thoảng vỗ mông lừa một cái, toàn thân bao phủ bởi niềm vui, tinh thần rất khỏe khoắn....
Thấy lão nương làm việc, Lý Thái đi tới dắt lừa, đi được vài vòng đã thấy chóng mặt, Trường Tôn thị cười mắng đuổi nhi tử đi, có nhà ai lừa kéo cối xay, chủ nhân cũng đi vòng vòng theo.
Vân Diệp rót cho Trường Tôn thị một cốc trà, mời bà ngồi nghỉ, làm thay việc cho khoai tây vào cối. Trường Tôn thị cởi khăn buộc đầu ra, rất tự nhiên lấy lau mặt, nông phụ làm thế chẳng có gì lạ, một bậc quốc mẫu làm thế trông chẳng tự nhiên. Bà ta từ nhỏ đã chẳng làm nông, chỉ có mỗi năm xuân canh đi diễn một chút, mùa thu theo sau lưng Lý Nhị nhặt vài bông lúa mà Lý Nhị cố ý làm rớt xuống đất, coi như là đã làm ruộng.
Động tác này nhất định học từ nông phụ khi xuất hành, không thì trong tác phẩm văn học, cảm thấy làm thể thể hiện được sự vất vả của mình, cho văn võ toàn triều và bách tính xem, vừa rồi có thấy bà ta đổ mồ hôi đâu, đúng là làm màu, diễn kịch tới độ này cũng là một người đơn thuần chả trách lưu danh thiên cổ.
- Tiểu Diệp, thực đơn chế biến món miến ngươi đưa vào cung hôm qua rất tốt, món miến thịt heo kia là bản cung thích nhất, buổi tối chỉ ăn đúng món đó, ăn tận hai bát, đúng là vừa no vừa ngon. Ngươi làm vậy là tích đức lớn, bản cung thay nông gia vất vả trồng khoai tây cám ơn ngươi.
- Nương nương chê cười rồi, đây không phải công của thần, mà là của học sinh thư viện, vi thần nhận lời trưởng bối hai nhà tới dự tiệc, tới lúc ấy nhất định chuyển đạt lời cám ơn của nương nương.
Lý An Lan nhận lấy chậu gỗ trong tay Vân Diệp, làm thay y, để Vân Diệp trò chuyện đàng hoàng với hoàng hậu. Trường Tôn thị nhìn thấy cảnh này mỉm cười, cùng Vân Diệp đi qua một bên, kỳ quái hỏi:
- Thọ Dương và Tân Nguyệt rất hòa thuận, Thọ Dương khỏi nói, trước kia tới bệ hạ mà nó còn dám mặt nặng mày nhẹ, Tân Nguyệt cũng là đứa ngoài mềm trong cứng, bản cung rất muốn biết làm sao ngươi có thể giá ngự được hai nữ nhân này, nhà bình thường chẳng hài hòa được như thế, giỏi lắm, nói cho bản cung nghe xem.
Đoán chừng bà ta đã thắc mắc lâu lắm rồi, tới giờ mới không kìm được ngọn lửa lắm chuyện cháy bừng bừng, háy mắt hỏi, có hoàng hậu nhà ai như thế không.
- Nương nương nhìn nhầm rồi, không phải là vi thần giá ngự các nàng, mà là các nàng giá ngự thần, khi mục tiêu nhất trí thì sẽ hiểu nhau cảm thông nhau, nhẫn nhịn nhau, cuối cùng hình thành sự hài hòa vi diệu. Trên đời này chuyện gì cũng có quy luật, để nó thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Vân Diệp làm sao có thể nói chuyện hoang đường kia ra được, đành nói bừa cho qua.
- Nói có lý lắm, trước kia trong hoàng cung có một tuyệt sắc mỹ nhân, nhan sắc lấn át hậu cung, thế đã đành, ả lại còn tinh thông các loại vũ đạo, được thái thượng hoàng yêu thích, tiếc là ả luôn muốn làm hoàng hậu, làm người người phẫn nộ. Có vài chuyện không cần giấu ngươi, lần trước ngươi cởi bỏ tâm kết cho thái thượng hoàng, bức tranh kia chính là ả, vì củng cố sự sủng ái, không biết ả ta học đâu ra một loại vũ đạo cực kỳ dâm mỹ, thái thượng hoàng xem xong cả tháng không lên triều, đó là điển hình kẻ không biết đại thể, khi ấy bệ hạ đang giao phong với Vương Thế Sung ở Lạc Dương, bất cẩn chút thôi là nước mất nhà ta, thái thượng hoàng không để ý tới triều chính sao được, tấu sớ đã chất như núi rồi.
- Khi ấy Bùi Viêm vào hoàng cung, nhìn thấy loại vũ đạo đó thì thất kinh, nói thứ ( thiên ma vũ) ấy sẽ hủy tâm trí người ta, dù là người tâm trí kiên định tới mới cũng dần dần biến thành mềm như bún. Ngươi có biết kết cục của mỹ nhân ấy không?
Vân Diệp không hiểu vì sao hoàng hậu lại nói bí mật trong cung với mình, chỉ biết ngây ngốc gật đầu, kết cục mỹ nhân này chẳng thể tốt đẹp.
- Quần thần nghe Bùi Viêm nói, lập tức toàn thể xông vào cung, khi tới tẩm cung thái thượng hoàng, nhìn thấy mỹ nhân đó đang múa, lửa giận vạn trượng không ngờ bị khúc ( thiên ma vũ) làm tắt ngấm. Bùi Viêm lấy lụa hồng buộc mắt mới giữ được tâm trí, khóc ra máu xin thái thượng hoàng chặt đầu yêu phụ. Không ngờ thái thượng hoàng bị mê hoặc, không cho, còn muốn chém đầu Bùi Viêm. Quần thần lũ lượt cầu xin cho Bùi Viêm, Bùi Viêm đang độ tráng niên, cướp lấy thiết thủ của võ sĩ, chém vào mặt yêu nữ, thái thượng hoàng còn đỡ cho yêu nữ, yêu nữ không chết, nhưng mặt bị rạch từ trán tới cằm, một mỹ nhân đẹp như hoa chớp mắt thành thiên ma thực sự.....
Nụ cười hả hê hiện lên mặt Trường Tôn thị, nhưng nhanh chóng giấu đi, lòng ghen tị của nữ n hân rất đáng sợ, không phải vì ngươi là hoàng hậu mà không có.
- Nương nương, chuyện này có gì đâu, từ xưa tới nay trên sử sách chúng ta có ghi chép vô số yêu nữ, Đát Kỷ, Bao Tự, Triệu Phi Yến, đều có kết cục không tốt, xuất hiện thêm kẻ nữa có gì lạ, ( thiên ma vũ) cái gì, chẳng qua là thứ vũ đạo dâm uế lấy sắc dục mê hoặc người ta thôi, thứ vớ vẩn như thế cũng đáng để nương nương giảng giải thận trọng như vậy à.? Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trường Tôn thị thừ người:
- Ngươi không tin à.?
Trường Tôn thị hỏi rất nghiêm túc, Vân Diệp không cười cợt nữa, trả lời đàng hoàng:
- Chút thủ đoạn của đám tà ma ngoại đạo, chẳng đáng đem ra bình luận giữa thanh thiên bạch nhật, nương nương cười một cái là được. Thiên ma vũ? Nó chẳng qua là thuật lấy múa hát sắc đẹp mê hoặc người khác, đối phó với phàm phu tục tử còn được, trước mặt bệ hạ chẳng là gì.
- Ngươi nghĩ vậy à.?
Trường Tôn thị hồ nghi:
- Bùi Viêm là lão thần ba triều, công huấn trác tuyệt, tâm trí, phẩm tính đều là hàng đầu. Vì sao xem xong khúc Thiên ma vũ thành thoi thóp, ngự y nói nguyên dương tổn hao lớn, sống không quá ba ngày, thế là vì sao.?
- Có chuyện này à.?
Vân Diệp nghe mà lông mày dựng đứng lên, y không tiếp xúc với Bùi Viêm mấy, lão già này là loại hàng giống Lý Uyên, nghe nói bọn họ còn đổi nữ nhân cho nhau mở đại hội khỏa thân, mặc dù chỉ là tin đồn ngoài hè, nhưng không có lửa sao có khói. Vân Diệp là kẻ tin lời đồn, lần nào gặp Bùi Viêm cũng có sắc mặt cổ quái, nghe Trường Tôn thị kể, đem chuyện ông ta giết mỹ nhân kia thành loại ghen tuông tranh giành, một lão già ăn chơi cả đời như vậy mà cũng trúng chiêu? Lạ nhỉ.!