Đường Chuyên

Chương 647: Thư từ các nơi




Hà Thiệu ấm ức nói:

- Phải bỏ ba vạn ra mua đấy, Sài Thiệu nói rồi, chỉ có một lần, không có lần sau, ba vạn một cái danh bá tước, đúng là hơi đắt.

- Cổ đại người ta phát gia xong đều không quên xây cầu làm đường, cứu tế chòm xóm, cẩn thận đối xử với người khác, huynh nghĩ người ta ăn no rửng mỡ à? Hiện huynh cần giả hồ đồ, làm ăn không phải vì tiền nữa, mà lấy tiền mua thanh danh, biết kiếm tiền chẳng là gì, biết tiêu tiền mới là có bản lĩnh, bảo người trong nhà kiềm chế lại, đừng đi khắp nơi khoe của, nghe nói đệ đệ huynh vì một ca kỹ bỏ ra một trăm vạn, đó là con đường xuống địa ngục.

Vân Diệp đi trước nói một câu, Hà Thiệu ở sau gật một cái, lớp quý tộc mới nổi của Đại Đường đều là gia tộc không có nền tảng, thân phận đề cao là do công đốt cháy giai đoạn của Lý Nhị, nên con cháu vô vàn hoàn khố.

Ở đời sau có câu, giàu ba đời mới biết cách ăn mặc, câu này rất chính xác, tới lúc đó mới có phong phạm quý tộc, còn quý tộc mới nổi luôn bất tri bất giác thể hiện sự thô bỉ của mình, đó là nguyên nhân thế gia coi thường huân quý hiện giờ.

Vân gia thì khác, bọn họ không hiểu việc làm của Vân Diệp, thân phận đệ tử tiên nhân làm y không kém bọn họ, hơn nữa luận tới ăn uống, Vân phủ tự thành một hệ thống, được tới Vân gia ăn một bữa tiệc được coi là vinh dự.

Tới ngay Lý Nhị khi đãi tiệc khách quan trọng nhất mới mời Vân Diệp vào hoàng cung làm mấy món ăn, người được mời coi đó là đãi ngộ cao nhất, từ sau lần Lý Nhị mới Phùng Án, chỉ có Lý Tịnh, Lý Tích, Trình Giảo Kim được ăn một lần khi đại phá Tiết Duyên Đà, còn quan văn, khi đại thọ năm mươi của Phòng Huyền Linh, mang từ hoàng cung ra tám món ăn do Vân Diệp làm đã được người ta coi là thánh quyền vô song.

Thứ hay ho đều từ Vân gia mà ra, như xe trẻ con đã thành thứ phải có của nhà phú quý, nhiều quý phụ sinh con muốn khoe khoang bỏ con vào xe, tự mình đẩy xe đi khắp hẻm đông ngõ tây chẳng kêu mệt.

- Khi làm việc thiện cũng phải chú ý, đừng có việc gì cũng làm, một số việc chỉ có hoàng gia và quan phủ mới được làm, đừng có kích động lên nói với bệ hạ thấy tường thành cũ nát, giúp bệ hạ xây tường thành, huynh mà làm chuyện ngu xuẩn này, không cần bệ hạ ra tay, ta chém huynh trước.

Cái mặt bóng nhưỡng của Hà Thiệu toàn mồ hôi, hắn vừa định nói với Vân Diệp bỏ tiền sửa lại đường xá Trường An, nghe vậy, đột nhiên phát hiện mình đúng là không biết tiêu tiền.

- Huynh mở một hiệu thuốc, nhập vào giá nào, bán ra giá đó, nhưng phải làm lâu dài, thuốc phải thật, không được lừa người ta, người có tiền thì thu tiền, người không có tiền thì cho nợ, nhớ đấy, không được cho không. Danh nghĩa là cầu phúc cho lão mẫu, phái thủ hạ huynh yên tâm nhất đi làm, người nợ tiền trả một đấu mạch cũng được, một con lợn cũng tốt, dù là gánh một ít đất lót nền cho cửa hiệu cũng xong, ta tính, chi phí một năm cũng chẳng bằng số tiền đệ đệ của huynh tiêu cho ca kỹ, hừ!

- Tới khi đó Hà gia thành thiện nhân của Trường An, Diệp Tử, ta nhất định phái người có khuôn mặt tươi cười đi, bất kể là ai vào cũng bốc thuốc cho họ trước, không có tiền thì chủ động nói, cứ mang thuốc về trị bệnh cho cha mẹ quan trọng hơn, tiền thuốc trả sau cũng được, nếu như mời thêm vài lang trung... Ôi bà nó, ngay cả ta cũng bị việc làm của mình cảm động.

- Có thanh danh, bất kể ai động vào ta, kẻ đó bị vô vàn người phỉ nhổ, dù những đại gia tộc kia thấy cửa hiệu của Hà gia cũng phải giơ ngón cái lên khen.

Lão Hà nói rất vui vẻ, nhưng nói một lúc lại tức giận, tóm cổ áo Vân Diệp hỏi:

- Cách hay thế này vì sao không nói cho ta từ hai năm trước.

Vân Diệp lấy cành hoa trong tay quất hắn, hung dữ nói:

- Hai năm trước tên khốn kiếp huynh chỉ biết đi cướp đất, đi bán trâu ở thảo nguyên, lúc đó nói những câu này huynh có nghe lọt không? Không bị chút thiệt thòi sao tỉnh ngộ được.

Lão Hà buông tay ra nhặt cánh hoa rải rác trên mặt đất cho vào miệng nhai, ủy khuất nói:

- Con mẹ nó cái thói đời này là sao, không có tiền không được, có tiền cũng không được, ta muốn để lại chút tiền cơm cho con cái, chẳng lẽ khó thế sao?

- Tiền huynh để lại đủ nhà huynh ăn cơm mấy trăm năm rồi, huynh định giải quyết cả chuyện nhà nghìn năm sau à? Ngay hoàng đế cũng chẳng có bản lĩnh này, theo dòng nước, hòa vào đám đông dần dần tích trữ mới là đạo lý.

Vã hết mồ hôi mới khéo được Hà Thiệu lên, lại an bài cho hắn chuyện công ty hải vận.

- Huynh tranh thủ làm xong việc này, hai tháng tới đoán chừng làm huynh khốn khổ, có điều thế cũng tốt, trước kia ở thảo nguyên lạnh tới thiếu chút nữa mất mạng, tinh thần đó hẳn giờ vẫn còn, ta đợi huynh ở Trường An. Nhanh chóng lập hiệu thuốc, tích lũy phúc trạch nhiều hơn, giảm tiêu hao tinh lực trên người nữ nhân, huynh vốn yếu, cứ đêm đêm hành lạc, e huynh chẳng đi theo bọn ta được lâu. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Vân Diệp đặt cành hoa lên lưng ngựa rồi dẫn Đông Ngư đi, người trên đời đều phải bôn ba vất vả, không phải vì ngươi là con cái nhà giàu mà có thể nằm trên công lao của tổ tiên ăn chơi, nếu một hai đời không tiến thêm, cả gia tộc lớn sẽ tan tác, con cháu chỉ có thể ngồi ở cửa bắt chấy nhớ tới vinh quang tổ tiên.

Vinh Hoa ở trong phủ nha Đăng Châu, Nguyên Đại Khả tìm hai nữ nhân Cao Ly tư sắc không tệ hầu hạ nàng, Vân Diệp cũng ở đó, chỉ có điều trong viện tử khác, nhìn thấy Vinh Hoa đang tắm nắng trong sân, Vân Diệp mỉm cười đặt cành hoa lê vào lòng nàng, rồi theo hành lang về nơi làm việc của mình.

Ngồi trong thư phòng, nhìn đống thư chất đống như núi, trước tiên lấy thư nhà ra, còn thư của đám lão tướng không xem cũng được.

Thư của nãi nãi càng ngày càng dài, ngày càng lảm nhảm nhiều, từ chữ viết nhìn ra được là bút tích của Đại Nha, đoạn đầu là khẩu khí của nãi nãi, hỏi thăm tình hình của mình, mấy trang sau thì thay đổi, Vân Diệp không định xem nữa, đó là đoạn Đại Nha viết cho Đơn Ưng, gọi Đơn Ưng đang phơi nắng ngoài sân vào, ném thứ cho hắn, mặt tối sầm quay về thứ phòng, trong nhà giờ không còn chút gia giáo nào nữa, ngang nhiên trắng trợn viết thư cho nam nhân, có khuê nữ chưa xuất giá nhà ai như thế không?

Thư của Tân Nguyệt và Na Một Nhật cho vào lòng, đợi tới tối nằm trên giường đọc. Bây giờ hẳn Na Mộ Nhật đã tới thảo nguyên rồi, không biết tranh đấu với quản sự, quản gia của đám vương công, lão tướng, danh thần có thắng được không, quan trọng nhất là khuê nữa khong biết có khỏe mạnh không.

Sau khi mở thư Lý Thừa Càn ra, tâm tình của Vân Diệp tốt lên rất nhiều, từ đầu tới cuối không nói một câu liên quan tới chiến sự, hắn biết mình ghét chiến sự, lúc này dù thắng hai bại đều không muốn nhắc tới, nên cả thư đều khoe con mình khỏe mạnh ra sao, cùng với chuyện thú vị trong cung trên triều, cái gì mà Ngụy Trưng hại chết con anh vũ của phụ thân minh ra sao, Lan Lăng giờ thành tiểu phú bà giàu nhất trong cung, Cao Dương không chịu gả cho Phòng Di Ái, kết quả Phòng Di Ái tuyên bố không muốn lấy Cao Dương, thế là cả hai bị phụ hoàng phạt quỳ ngoài Triêu Thiên môn, Phòng Di Ái cởi áo che mưa cho Cao Dương, khiến Cao Dương khóc mãi... Toàn là chuyện vui cả, cuối thư nhắc tới mình quyết định đúc tiền, chuẩn bị dâng thư lên triều đình, bỏ hệ thống tiền tệ rối loạn trước đó. Về sau triều đình chỉ thừa nhận tiền mới đúc, những thứ giác dần loại bỏ khỏi hệ thống tệ trong vòng năm năm, rồi thành hàng hóa, không có công năng tiền tệ nữa.

Vân Diệp không lo chuyện cải cách của Lý Thừa Càn, nay Phật gia, Đạo môn tổn thương nguyên khí, tạm thời ngừng chiến, bọn họ tìm được thang để xuống, không ngờ ngay Bái hỏa giáo cũng không thèm để ý nữa, công phạt một hồi rồi im bặt.

Chỉ cần hai vị đại tài chủ đó không nhảy ra làm loạn, chuyện tiền tốt đẩy lùi tiền xấu sẽ diễn ra thuận lợi.