Cùng Lý Nhị tiếp tục dạo chợ đêm, suốt dọc đường bị ông ta châm chọc, xỉ nhục, quá đáng nhất là đám con cái của ông ta mua đồ lại bắt Vân Diệp trả tiền, khi Lan Lăng ôm một con búp bê còn to hơn cả nó bắt Vân Diệp trả tiền thì trên mặt Lý Nhị mới có nụ cười, nhìn chợ đêm phồn hoa hỏi Vân Diệp:
- Ngươi thấy bỏ giới nghiêm có tốt không?
- Không tốt, cách cục của Trường An là để chuẩn bị cho chiến tranh, con đường rộng thẳng tắp là để thuận tiện vận binh, một trăm mười phường của Trường An là một trăm mười bảo lũy, là binh thành, cách cục như vậy không có gì đáng chê trách, nhưng là kinh thành thì không thỏa đáng, thần không dám tưởng tượng kẻ địch tới dưới chân thành thì sẽ là cảnh ngày tận thế ra sao.
- Lời này xem như có vài phần đạo lý, trật tự là thứ đặc trưng mà kinh thành cần nhất, giới nghiêm có thể cởi bỏ một cách giới hạn, nhưng cách cục tuyệt đối không thể sửa, ngược lại còn phải tăng cường. Ngươi nói Trường An là một tòa binh thành không hề sai, hơn sáu thành binh lực thường bị của Đại Đường quây quanh Trường An, dưới tình huống đó còn để địch tới dưới thành thì Trường An có kiên cố đến mấy cũng vô dụng. Trẫm cho rằng Trường Thành đã không còn là chỗ dựa cho thành trì nữa, nghĩ Trường Thành có thể đứng vững ngàn đời làm chỗ dựa cho thành trì thì thế nào cũng có ngày bị công phá, trẫm chưa bao giờ nghe nói tới thành trì nào không bị công phá.
- Trước kia Lạc Dương thành cao hào sâu, dưới sự uy hiếp của trẫm, Vương Thế Sung còn chẳng phải ngoan ngoãn hiến thành đầu hàng sao, tiếc là trẫm có sức bắt hổ bắn gấu, nhưng không có chỗ thi triển, thật đáng tiếc.
Đời sau cũng có một vĩ nhân buồn bã vi kẻ địch của mình chết hết, vì không còn địch, ông ta đành không ngừng tạo ra kẻ địch, chỉ trong đấu tranh mới cảm thụ được sức sống và giá trị tồn tại cảu bản thân, không một vị hoàng đế vĩ đại nào mà không có thói xấu này, không có kẻ địch sẽ u uất mà chết, Lý Nhị hiện giờ rất buồn chán, có điều đợi ông ta đông chinh Cao Ly thất bại sẽ không buồn nữa.
Xúi quẩy, đi dạo phố cũng bị Lý Nhị tóm tại trận, cả kinh thành chỉ cần né mỗi ông ta là được, đen thế nào gặp phải đúng chính chủ, may là Lý Nhị ít nhiều còn nể mặt, chửi bới lúc chỉ có hai người với nhau. Nghe Lý Nhị không ngừng kể chuyện anh hùng năm xưa là một loại hành hạ đáng sợ, chỗ nghĩ không thông quá nhiều, rõ ràng bị trúng một chùy xích, đầu hổ ở vai đã bị đập vỡ, ông ta còn có thể cầm mã sóc đâm địch ngã ngựa, rõ ràng bị đao thủ phủ của người ta chém gãy chân ngựa, vậy mà ông ta có thể cưỡi ngựa ba chân chém tướng đoạt cờ.
Biết là ông ta thổi phồng lên một ít, chuyện này Vân Diệp cũng làm rồi, bị con hoàng hoa ngư đập xỉu, lại nói là con cá mập to tướng, cho nên rất hiểu tâm tình của Lý Nhị, cơ hội cho ông ta khoác lác không nhiều, trước mặt triều thần phải làm đế vương uy nghiêm, trước mặt hoàng tử phải làm phụ thân nghiêm khắc, trước mặt Trường Tôn thị phải đóng vai trượng phu đa tình, còn trước mặt phi tử là gì thì Vân Diệp không biết, kẻ nào biết bị chặt làm hai khúc hết...
Trước mặt ông ta, Vân Diệp là vãn bối, hiếm có nhất là tên tiểu tử này biết điều, một mình khoác lác tất nhiên là không ổn, có một kẻ không ngừng hỏi vào điểm mấu chốt làm bạn liền khoan khoái hơn nhiều, mỗi lần Vân Diệp truy hỏi chi tiết, đều là bộ phận mà Lý Nhị chuẩn bị kể thật kỹ, cuộc nói chuyện rất sôi nổi, bất tri bất giác thời gian trôi như bay, khi đám trẻ con ít tuổi đều ngủ tít rồi thì Lý Nhị mới khoan khoái phẩy tay về cung, chỉ là cuối cùng còn nói một câu, dám tự ý vào Trường An sẽ đánh gãy chân.
Lý Thái sùng bái nhìn Vân Diệp, có thể trò chuyện sôi nổi với phụ thân hắn như thế chỉ có một mình Vân Diệp, bản thân hắn thấy phụ thân lần nào cũng dè dặt cẩn trọng, chưa bao giờ dám thoải mái...
- Thanh Tước, làm sao cha ngươi có thể cưỡi ngựa ba chân anh dũng giết địch được?
Cung kính tiễn chân hoàng đế bệ hạ xong, Lý Thái chuẩn bị cùng Vân Diệp về thư viện trở thành đối tượng để y phát tiết.
- Có gì lạ đâu, cá mập nặng nghìn cân rơi từ trên trời xuống đập trúng mà ngươi còn không sao, phụ hoàng ta cưỡi chiến mã ba chân xung phong hãm trận có gì không được?
- Cũng phải, đây là một loại nghệ thuật đàm thoại cao cấp, người bình thường không nắm bắt được, chúng ta không nghiên cứu sâu hơn nữa, chỉ là phụ hoàng ngươi không ở trong hoàng cung uống rượu xem ca vũ, chạy ra đường làm cái gì, hại ta bị bắt sống.
Lý Thái bĩu môi:
- Ngươi có giỏi thì đi can thiệp vào hành tung của phụ hoàng ta xem, khi ta còn nhỏ thích nhất là theo phụ hoàng dạo phố, nghe người kể cho ta chuyện lạ ở phố chợ, khi đó tay ta cầm chong chóng, lòng nhét cái trống, mồm ngậm bánh thịt, đi mệt rồi thì làm nũng đòi phụ hoàng cõng, người khác cõng ta sẽ khóc lớn. Khi ấy phụ hoàng luôn bận rộn, lúc mặc khải giáp nhiều hơn lúc mặc thường phục, những thời gian như vậy rất hiếm hoi, cho nên ta luôn quý trọng. Đáng tiếc ta đã lớn rồi, không thể bảo phụ hoàng cõng nữa, Vân Diệp, thỉnh thoảng ngươi cũng nên gặp phụ hoàng ta nhiều hơn, ngươi là nữ tế hiếu kính nhạc phụ cũng là việc nên làm, ta đã lâu lắm rồi không thấy phụ hoàng vui vẻ như thế.
Tên Lý Thái này đang phun rắm, hoàng đế định sẵn là sẽ cô độc, ai tới gần là cách cách chết gần thêm một bước, vì bản tính của rồng là ích kỷ, một con chó săn cứ chạy tới trước mặt cự long, khi tâm tình nó tốt thì chơi với ngươi, khi nó không vui thì trở mình một cái chó săn sẽ bẹp dí. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Trừ loại động vật có thể tích tương đương như Trường Tôn thị có thể tới gần, còn động vật khác, dù có là voi thì kết quả cuối cùng đều sẽ thành phân rồng, nhất là thứ rồng trong đám rồng như Lý Nhị, hắt hơi một cái là thiên hạ mưa to, tránh thật xa mới là thượng sách.
Đám trẻ con ngủ cả rồi, một cỗ xe rõ ràng không đủ, đành trưng dụng thêm xe của Lý Thái, hai người ngồi ở càng xe nói chuyện phiếm.
- Chuyện thuốc nổ tiến triển rất thuận lợi, tên Tiếu Thương Sinh kia không tệ, dạy cho đám nô lệ kia biết chế tạo thuốc nổ thế nào, mấy ngày trước ta thí nghiệm ở Nam Sơn, nổ một đoạn núi, công hiệu phi phàm, phụ hoàng rất hài lòng, chỉ là thứ này không ổn định, tự phát nổ ba lần, chết mười ba nô lệ, cứ thế này chẳng bao lâu hết nô lệ.
- Vốn là thứ thiện lương, ngươi lại nhất định muốn quân sự hóa, tử thương là khó tránh khỏi, thứ nghiên cứu ra không cần nói với ta, ta cũng không muốn nghe, ngươi biết là được rồi, cẩn thận chút.
- Diệp Tử, trong mắt ta, ngươi không khác gì người trong nhà, vì sao cứ tự ngăn mình ngoài Lý thị? Chẳng lẽ ngươi lo chuyện đẩu đâu đó?
- Thanh Tước, đây là thế giới đẳng cấp rõ ràng, bệ hạ nể mặt ta, ta phải biết tự giác, không thể đòi hỏi, bệ hạ giữ bổn phận, ngươi giữ bổn phận, ta cũng phải giữ bổn phận, chỉ khi tất cả đều giữ bổn thận, cái thế giới này mới vận chuyển bình an.
- Ngươi muốn làm biếng cứ nói, đừng có cái gì cũng lôi hoàng quyền vào, giờ ta nghe thấy hai chữ này là bực mình, đang nói chuyện học vấn tử tế với ngươi, ngươi lại kéo đi tận đâu. Không muốn lấy thứ trong bụng ngươi nói ra thì thôi, ghét nhất là cái loại làm ra vẻ cao thâm, ta thí nghiệm không ngừng nghỉ, lãng phí tiền của, lãng phí tính mạng, ngươi chấp nhận thế à?
Vân Diệp lờ hắn đi, học vấn mà mình vất vả có được mới là học vấn, đạo lý này hiện giờ Lý Thái còn chưa hiểu, lúc nào cũng muốn đi đường tắt, đó là bệnh chung của người thông minh.
Lý Thái chọc Vân Diệp mấy cái, thấy y không nói là biết nguyện vọng muốn biết kết quả hỏng rồi, thở dài, chỉ đành nghĩ lại những thứ nắm bắt được, căn cứ vào đặc tính của thuốc nổ, nghiền ngẫm làm sao phát huy được uy lực lớn nhất của nó.