Đường Chuyên

Chương 472: Lo lắng của Tiểu Vũ




Lời Vân Diệp rất tuyệt tình, nhưng Vô Diệt không hề giận chút nào, xách lấy bọc hành lý của mình xuống xe ngay, chỉ thấy một cỗ xe hai ngựa kéo đỗ bên đường, một phó nhân thiếu niên áo xanh đi tới thi lễ:

- Lão gia gia, tiểu nhân đợi người đã lâu rồi.

Vô Thiệt xúc động lên xe ngựa, sờ đông, mó tây, xe ngựa không phải là tốt lắm, thậm chí là không so được với xe ngựa của hoàng cung, không dát vàng, không khảm bạc, trong xe không lấy tơ lụa trang trí, chỉ có vải bố đơn giản, ngựa kéo xe cũng là loại ngựa bình thường. Nhưng chính cái xe ngựa bình thường đó lại thực sự thuộc về mình, nó là của mình, là thứ đầu tiên trên đời này của mình, lúc trò chuyện với Vân Diệp có nói, không ngờ giờ được sở hữu rồi, làm nước mắt của Vô Thiệt thiếu chút nữa rơi xuống.

- Lão gia gia, trong nhà đã chuẩn bị nước tắm, Phong tam nương còn bảo tiểu nhân hỏi người, người thích ăn mỳ hay ăn cơm.

Thằng bé đó nói liến thoắng không ngừng, toàn là lời thừa thãi chẳng có mấy ý nghĩa, nhưng Vô Thiệt lại rất thích, hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Tiểu nhân tên Tiểu Mãn, năm nay đã mười lăm tuổi rồi, quản gia Vân gia mua tiểu nhân về hầu hạ lão gia gia, còn nói tiền bán tiểu nhân sẽ trừ vào lương của lão gia gia, lão gia gia, lương là gì?

- Ha ha ha, lương chính là tiền công, có điều tiền công của lão gia gia ta không phải do Vân gia trả, mà là thư viện trả. Tiểu Mãn, đánh xe chậm thôi, hai con ngựa này phối hợp chưa tốt lắm, đừng để nó bị thương..

Vân Diệp về tới nhà, Thì Thì liền chạy tới nói mình biết rất nhiều chữ rồi, sư phụ có muốn kiểm tra mình không? Vân Diệp theo thói quen nhìn vào góc tường, quả nhiên ba cái chỏm tóc thấp thoáng ở đó, còn ai được nữa, trừ Tiểu Vũ ra thì còn ai khác, xúi Thì Thì tới tìm mình, kỳ thực là nó muốn khoe khoang với Vân Diệp, sợ Vân Diệp không biết, nên lộ mái tóc ra thể hiện sự tồn tại của mình.

Nha đầu này rất có cảm giác nguy cơ, phụ thân qua đời, mẫu thân đưa tỷ muội về Thục, chỉ nó ở lỳ Vân gia không đi, Vũ Nguyên Khánh và Vũ Nguyên Sảng muốn gả muội muội mình cho một phú hộ, tới Vân gia gây chuyện ba lần, khi đó Vân Diệp còn chưa về, Tiểu Vũ quỳ trước mặt Tân Nguyệt chĩa kéo vào tim, nếu bắt nó về, nó sẽ tự sát.

Vì thế Tân Nguyệt từ chối yêu cầu của hai tên ca ca.

Nói kiểm tra là kiểm tra, Vân Diệp rất dứt khoát, lần đầu tiên nghe nói có đứa bé thích kiểm tra, điều này phải được khuyến khích, một quả cầu xông hương treo trong tiểu đình, đó là phần thưởng người đứng thứ nhất, gây trục trong tay chính là để trừng phạt người đứng bét.

Tiểu Nha, Đông Tây Nam Bắc hậm hực không muốn tới tiểu đình, thẩm thẩm nói ngon nói ngọt mãi mới khuyên được, mỗi đứa được cho một cái vòng nhỏ.

Vân Diệp ra đề trên bảng đen, đề không phải khó, lão phu tử dạy học trong nhà chắp tay sau lưng đi qua đi lại giám thị, thi thoảng nhìn xem đệ tử của mình làm bài thế nào.

Chỉ cần kiểm tra một cái là biết ngay rốt cuộc bình thường có chịu bỏ công ra học không, đứa thì gãi đầu gãi tai, đứa nhìn ngang ngó dọc, đương nhiên có đứa tự tin múa bút như bay, lão phu tử thích nhất đứng sau lưng Tiểu Vũ và Thì Thì, không ngừng gật đầu, nhìn Tiểu Nha ngó ngoáy như con khỉ thì lắc đầu. Tiểu Đông học số học không tệ, Tiểu Tây trung bình, Tiểu Nam Tiểu Bắc miễn cưỡng làm được vài câu.

Bài kiểm tra của Tiểu Nha toàn là gạch chéo, làm Vân Diệp nhìn mà đau lòng. Lý Thái cầm bài kiểm tra của Thì Thì, Tiểu Vũ xem qua rồi lấy bút đỏ cho một trăm điểm to tướng, hai tiểu nha đầu sung sướng nắm tay Lý Thái làm nũng.

Tiểu Nha trề môi nằm lên đùi ca ca chuẩn bị ăn đòn, nó biết mình làm bài không tốt, Vân Diệp giơ gậy trúc lên mấy lần không đánh xuống nổi, tiểu nha đầu cắn chặt răng nhắm tịt mặt, dáng vẻ sẵng sàng ăn đòn đó làm người ta đau lòng. Thôi bỏ đi, còn đánh cái rắm ấy, roi đánh vào người nó, mình lại đau lòng vài ngày. Tiểu Nha mông hết đau là chạy đi chơi ngay, bản thân thì vẫn cứ rầu rĩ, lỗ vốn, tức tối vỗ lên cái mông cong cong của nó một cái, bế lên nói:

- Chuyên tâm vào, trong nhà muội học lâu nhất, nhưng lại làm bài kém nhất, tương lai không tìm được nhà chồng tốt thì sao?

Tiểu Nha cao hứng ôm lấy cổ Vân Diệp:

- Muội không gả đi đâu, cứ ở nhà thôi, còn hầu hạ nãi nãi, hiếu kính ca ca, cả đời không gả.

Nói xong còn thơm một cái lên má Vân Diệp.

Vậy là hài lòng rồi, nữ hài tử chỉ cần lòng dạ thiện lương là không có gì phải lo hết, Tiểu Nha hơn nghịch một chút chẳng phải do mình chiều sao, giờ có tật xấu cũng không thể chỉ trách một mình Tiểu Nha.

Người Vân gia không thông minh lắm, trừ Đại Nha ra thì không ai thích đọc sách cả, ngay cả Đại Nha cũng phải khổ công mới đọc hết sách, mấy ngày trước nói với Vân Diệp là mắt nàng nhìn xa thấy mờ mờ, có phải sắp mù rồi không, tiểu nha đầu sợ khóc suốt.

Đọc sách tới mức hại cả mắt, thành cận thị mất rồi, cẩn thận kiểm tra mắt của Đại Nha, Tôn Tư Mạc nói là nhiễm ta thượng thăng, cần phải dùng thuốc phản thanh phục minh mới được, còn cổ vũ Đại Nha ăn nhiều nội tạng bò dê.

Dùng Trung y muốn có hiệu quả cần một quá trình lâu dài, Vân Diệp chuẩn bị làm cho Đại Nha một cái kính, dùng thủy tinh tốt nhất, tiếc là các công tượng không sao nắm bắt được độ cong của mắt kính, không đạt tới yêu cầu của Vân Diệp, chuyện này cần thong thả mày mò.

Xếp hạng nhất có hai đứa, Vân Diệp nhìn Tiểu Vũ mặt đầy khao khát, không chút do dự lấy lý do bài kiểm tra trình bày ngay ngắn hơn phán Tiểu Vũ chiến thắng, Thì Thì rất rộng lượng chúc mừng Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ mân mê mép váy mãi không buông, áy náy nhìn phần thưởng, quỳ xuống khóc với Vân Diệp:

- Sư phụ, con không cần quả cầu xông hương, chỉ xin sư phụ một việc.

- Ồ, chuyện gì, chỉ cần sư phụ làm được sẽ nhất định đồng ý, Tiểu Vũ kiểm tra được thứ nhất, phải khen thưởng. Được rồi, đứng lên nói với sư phụ, nhà ta không cổ vũ chuyện quỳ bái, đầu gối cong lại là dùng để bước đi, không phải là quỳ, môn hạ của ta không phân nam nữ, đầu gối quý trọng lắm.

Tiểu Vũ bò dậy khóc nức nở:

- Ca ca con muốn gả con đi đổi lấy tiền, con không muốn gả, con muốn ở nhà không đi đâu hết.

Vân Diệp cười âm trầm:

- Con là đệ tử của ta, ta muốn xem xem ai dám lấy con đi đổi tiền, nếu đổi cũng phải do sư phụ ta đây đem đổi, Tiểu Vũ nhà ta là báu vật vô giá, trên đời này người có thể trả được giá không nhiều.

Tiểu Vũ phì cười, lập tức lại rầu rĩ nói:

- Nhưng họ là ca ca của con, cha con không còn, theo ( nữ giới), con phải nghe ca ca.

- Nha đầu ngốc, con quên sư phụ còn có cái danh đứng đầu Trường An tam hại à, có cái danh hiệu này không làm chút chuyện xấu sao được, ca ca con nếu dám tới cửa, sư phụ sẽ đánh gãy chân bọn c húng, con cứ vui vẻ đọc sách, vui chơi, chuyện khác giao cho sư phụ làm, đảm bảo ổn thỏa, không có hậu họa.

Nói xong treo quả cầu xông hương lên eo Tiểu Vũ, chỉ mấy tiểu nha đầu đang đuổi nhau ngoài đình viện, bảo nó cũng ra chơi.

Lý Thái ôm trán nói:

- Diệp Tử, sao ngươi giáo huấn người khác chỉ có mỗi chiêu này, miệng kêu đánh gãy chân kẻ này, đánh quỳ chân kẻ kia. Kết quả tới giờ chỉ đánh gãy chân hai kẻ, trong đó một kẻ gãy ở chỗ bất nhã, không phù hợp với thân phận hầu tước của ngươi, hoặc là phải giết chết chứ đừng có làm nửa chừng, không ra cái gì cả.

Không còn gì để nói, Lý Thái chưa bao giờ là một kẻ lương thiện, Lý Nguyên Xương chuyến này có sống nổi hay không chưa chắc, đừng thấy hiện giờ hắn không nói tới nữa, một khi phát động là Lý Nguyên Xương sẽ nếm đủ.