Khi Vân Diệp chưa tới, Phùng Thái, Nguyên Đại Khả vắt óc suy nghĩ cách chiêu đãi y, tiếng xa hoa của Vân Diệp truyền khắp Đại Đường, là gia chủ Vân gia, nhất định là nhân vật cao quý khó hầu hạ, đừng nói y được lòng hoàng đế, nếu nói xấu về mình vài câu trước mặt hoàng đế, sĩ đồ của mình sẽ chấm dứt ở đây.
Nguyên Đại Khả chuẩn bị toàn lực chiêu đãi, Phùng Thái thà mất quan chứ không chịu xu nịnh, sẵn sàng mất chức rồi, ai ngờ Vân Diệp bị khiêng xuống thuyền, người đầy thương tích, không hưởng thụ được gì, ngay mỹ tỳ do Nguyên Đại Khả đưa tới cũng bị y đuổi về.
Vết thương lành rồi thì bôn ba khắp nơi kiếm lương thực vì dân, tùy tùng của y ăn uống đều tự nghĩ cách giải quyết, không quấy nhiễu địa phương, hạm đội tới hải cảng ba ngày đã phát hết lương thực, cá khô, cho một phần sĩ tốt đương địa về nhà, chỉ để lại năm hạm thuyền, còn lại theo cửa sông Hoàng Hà ngược dòng tới vận hà, về Trường An.
Ý chỉ của Lý Nhị rất rõ ràng, chính là muốn tận mắt nhìn thấy hạm đội, suy tính xem sau này nó có thể gánh được nhiệm vụ gian nan chuyển lương thực từ nam lên bắc được không, từ sau khi biết Lĩnh Nam cực nhiều lương thực, ông ta đã bắt đầu có tính toán này.
Hồng Thành chẳng biết bị cái gì kích thích, đưa cho Vân Diệp năm quan tiền, nói đó là toàn bộ gia sản hiện giờ của hắn, muốn làm ăn với Vân Diệp, rất đơn giản, đó là kinh doanh rong biển, hắn chiếm ba thành, không cho không được, lẽo đẽo theo sau Vân Diệp kể khổ, nói mình bị hại thành ra thế này, Vân Diệp không thoát được trách nhiệm, trong nhà mở vung ra không còn cái ăn nữa, không cho hắn đường sống, hắn đem cả nhà tới Vân gia kiếm cái ăn.
Vân Diệp đồng ý, đồng ý ngay lập tức, không mặc cả gì hết, làm Hồng Thành vốn không mang hi vọng gì ngu người luôn, nghĩ rất lâu cuối cùng quyết định rút lui, bài học đau thương trước kia làm hắn biết, trên đời này chẳng có bữa cơm nào miễn phí, thứ của Vân Diệp đừng tham thì hơn.
Một tháng trôi qua rất nhanh, đội thuyền mang tới tin tức đã đến vận hà, Vân Diệp cũng phải về kinh rồi, hơn một tháng nữa là Na Mộ Nhật sẽ sinh, đây là điều y không ngờ trước, nhưng vì con thế nào cũng phải về cho sớm.
Năm nghìn tướng sĩ theo an bài của Lý Nhị phải du hành năm châu một chuyến, để biểu dương lực lượng, theo lối tư duy của Vô Thiệt, không giết vài tên là không được, đại quân xuất chinh mà không có máu là không may.
Lần đầu tiên đại quân thấy máu ở Hà Bắc tới từ một sĩ tốt về trễ, lão mẫu bệnh nặng, ở thêm chút thời gian, về doanh muộn nửa ngày, theo quân luật là bị xử trảm, quan quân pháp bất chấp lời khuyên của hầu gia, đang mài đao nói nhất định phải chặt đầu hắn, quân pháp Đại Đường nghiêm khắc, đừng nói hầu gia, ngay bệ hạ tới cũng không ngăn được hắn hành hình. Đương nhiên, nếu hầu gia đã đưa ra thủ lệnh cho hắn về trễ thì có thể miễn cho hắn cái chết, nhưng ăn roi thì bất kể không tha được.
Tên khốn đó rõ ràng định bỏ qua cho sĩ tốt, vậy mà cứ nhất định muốn Vân Diệp gánh trách nhiệm, bản thân hắn chính đại quang minh, thiết diện vô tư, vì ân uy tới từ bên trên, đó là truyền thống của quân đội.
Viết một tờ thủ lệnh ngay trước mặt quan quân pháp, cái mặt người chết của tên đó mới giãn ra, hai sĩ tốt cao to kéo tên phạm quy nước dầm dề kia đi hành hình, đúng là một hảo hán, không kêu tiếng nào, chỉ có nước mắt, hành hình xong mới khóc nói có lỗi với hầu gia.
Đại quân nhổ trại, diễu võ dương oai, Vân Diệp bị lắp toàn thân khải giáp, phải cưỡi ngựa chịu tội dưới ánh nắng chói chang, một cái mã sóc cực đẹp rỗng ruột gài sau lưng, nếu như cắm cho y hai cái lông gà, chắc không khác Lữ Bố, Triệu Tử Long trên sân khấu là bao.
Khó chịu bỏ mẹ, vậy mà Phùng Thái giơ ngón cái nói Vân hầu có phong phạm danh tướng cổ, trên đường nhất định làm những kẻ mưu đồ bất chính nghe tên bỏ chạy, cuối cùng hứa nhất định sai người đem cá và rong biển khô tới Trác Quận, còn về một nửa số châu báu còn lại, Vô Thiệt không cho nó rời tầm mắt của mình.
Đại quân thong thả đi khắp nơi, quả nhiên đúng như lời Phùng Thái nói, một số đội ngũ cách mạng vừa mới dựng cờ lên đã lần lượt ném đao cùn thương gãy, quay về đồng ruộng chăm sóc hoa mầu của mình, đi tới đâu, người mật báo vô số, nhìn những kẻ chỉ điểm đầu bù tóc rối Vân Diệp cảm thấy buồn nôn, nếu chẳng phải vì vấn đề lập trường, y rất muốn giết những kẻ này, bất kể từ nhân tình, hay đạo đức, những kẻ này đều là cặn bã, giao cho Hồng Thành xử lý cho xong.
Vùng Hà Bắc khắp nơi lục lâm, nhìn năm xe châu báu, rất lo từ trong rừng có một tên mi đỏ, mắt xanh nhảy ra hô, Trình Đạt Vưu Kim tại đây, để lại tiền mãi lộ.
Thế thì toi, ra sức an ủi bản thân, tên Trình Đạt Vưu Kim kia nay một là quốc công, một là hầu gia, nhi tử của mình gặp bọn họ phải gọi là gia gia, không có khả năng nhảy ra ăn cướp của mình.
Ấy nhưng chuyện đời nó cứ lạ thế đấy, trên đường lớn, một đại hán cơ thịt như thép, đứng giữa đường chỉ đích danh Vân hầu tung hoành ba quân phải đấu ba trăm hiệp.
Đại hán đó thân cao chín xích, mặc cáo cộc, tay cầm đại dao, múa vù vù, gió cũng không lọt qua, cây du to bằng cổ tay bị chém một đao đứt lìa, nửa đoạn cây còn lại cũng bị biến thành củi đun sau một mấy lượt vung đao.
Cuối cùng chỉ đao về phía Vân Diệp, giọng ồm ồm như sấm:
- Vân Diệp, nghe nói ở Trường An ngươi là hán tử ngông nghênh lắm, hôm nay ở đây chúng ta đánh ba trăm hiệp, để ngươi biết Hà Bắc cũng có hảo hán, tránh ngươi không coi ai ra gì, kéo châu báu đi khắp nơi, hôm nay không không để lại tiền mãi lộ đừng hòng đi được.
Điên mẹ nó rồi, quát lui quân sĩ, nhổ cỏ trong miệng ra, Vân hầu giương mã sóc một mình thúc ngựa anh dũng đánh tới...
Võ công của Vân hầu đúng là ghê gớm, lúc thì thương pháp bách điểu triều phụng, lúc thì thuật ẩu đả trong quân, thanh mã sóc múa vù vù, không ngừng đâm qua đâm lại tên đại hán kia.
Hồng Thành cuống lên, hắn nhìn ra tên tráng hán kia là cao thủ hiếm có, đao nặng hai mươi cân cầm trong tay nhẹ như cỏ, thuận tay gạt một cái là mã sóc của Vân Diệp bật sang bên, thản nhiên như đang chơi đùa.
Mình không tiện tới, vừa rồi Vân Diệp nói không cho người khác xen vào, không biết Vân hầu xưa nay luôn trí tuệ lại mê muội đích thân lên trận, lại nhìn Lưu Tiến Bảo thản nhiên ăn bánh hoa quế, liền bợp cho hắn một phát vào gáy, miếng bánh văng ra khỏi miệng, rống lên:
- Hầu gia của ngươi gặp cường địch, ta không tiện lên giúp, ngươi lên đi, phó nhân giúp chủ là thiên kinh địa nghĩa.
Lưu Tiến Bảo xoa cái gáy bị đánh tới tê đi, méo mồm nói:
- Hầu gia nhà ta võ công cao lắm, nhất định định thắng tên giặc nhép đó.
- Nhưng y đã bị bắt đi rồi.
Hồng Thành chỉ tráng hán xách Vân Diệp xoay người chạy:
Lưu Tiến Bảo giữ lấy dây cương chiến mã của Hồng Thành:
- Đó là kế dụ địch của hầu gia.
Hồng Thành nổi điên định đá bay Lưu Tiến Bảo chuẩn bị đi cứu viện thì sau gáy bị Vô Thiệt bợp cho một phát.
- Nói ngươi ngu, ngươi còn cãi, đó không phải cướp, đó là bằng hữu của Vân hầu, hơn nữa còn là loại bằng hữu rất tốt, ngươi không thấy Vượng Tài cũng theo rồi à, bớt nói thừa đi, chúng ta cắm trại, đợi bọn họ bằng hữu tụ hội xong sẽ về.
Nghe lời Vô Thiệt nói, Hồng Thành há hốc mồm một hồi mới đem tin tức đem nói cho đám tướng sĩ lửa giận ngút trời, sau đó đuổi Lưu Tiến Bảo chạy khắp doanh trại, cuối cùng chặn lại trước mặt Vô Thiệt, hung hăng hỏi:
- Kẻ đó là ai?
- Hồng gia, ngài đừng hỏi, người đó và chúng ta không ở cùng một thế giới, nghe hầu gia nói, người đó đã tới chân trời, thiếu chút nữa thành tiên rồi, đồng hành hơn hai trăm người, chỉ có mình hắn trở về. Lúc mới về, toàn thân trên dưới thương tích, còn ở nhà ta rất lâu, Vô Thiệt tiên sinh hẳn biết chuyện da gấu trắng, thứ đó mang về ở chân trời. Ngài đừng hỏi ta, ta thực sự không biết hắn tên gì.
- Ta đã nói mà thế giới lấy đâu ra nhiều cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, tùy tùy tiện tiện có một người đi ăn cướp, sự dũng cảm của hầu gia nhà ngươi rất đáng nghi, chỉ với người cực kỳ tin tưởng, y mới có hành động đó. Hầu gia nhà ngươi lai lịch thần bí, thế ngoại cao nhân mà, đều thế cả.
Vô Thiệt xoa cái cằm nhẵn nhụi, Hồng Thành thì mặt mày hoang mang.