Đường Chuyên

Chương 410: Dò đường




Trong đoàn người thì Vân Diệp nhẹ nhàng nhất, vác một cái sọt trúc toàn nấm thông, chẳng nặng chút nào. Ống tay áo thùng thình của Hán gia là vì thể hiện phong độ cho nên mới làm thành như thế, thanh sam của thư viện lại bị vô số tên hoàn khố ưa phong độ trong thư viện cải biến, lúc này đứng trong đám người Liêu mặc áo ngắn quần ngắn, đầu đội khăn vải, không muốn nổi bật cũng khó.

Huống hồ trải qua vô số sóng gió sinh tử, làm Vân Diệp học được sự ung dung, bao năm sống cuộc sống quý tộc cho y sự tự tin, thêm vào giáo dục vất vả của Trường Tôn thị, làm mỗi động tác của y đều cực kỳ phong độ.

Mắt các cô nương như muốn tóe lửa, không chỉ một nàng sán tới bên Vân Diệp líu ra líu ríu nói chuyện, có nàng to gan còn sờ mặt Vân Diệp, sau đó hạnh phúc như muốn ngất xỉu. Mông Na tối qua vừa đá người ta, xấu hổ không dám tới gần, nhưng có thể nhìn ra nàng rất muốn sờ khuôn mặt trắng trẻo của Vân Diệp.

Không biết các cô nương dùng hương liệu gì mà nàng nào nàng ấy thơm phưng phức, vừa đi vừa nói cười, mặc dù hai bên chẳng hiểu nhau nói cái gì, nhưng vẫn hết sức thú vị, Vân Diệp thích mê kiểu nói chuyện này, chẳng cần phải đóng giả người cổ, những từ như ****, shit tuôn ra không ngớt, toàn thân cứ lâng lâng như ở trên mây.

Đi qua chỗ tê giác bị voi húc chết, Vân Diệp chỉ đống xương tàn của tê giác, lại chỉ mình, ý tứ là mình đâm chết tê giác. Vừa mới tiếp nhận sự sùng bái của các cô nương liền gặp ánh mắt bị Mông Lỗ lửa đố kỵ gần như đâm xuyên ngực nhìn chằm chằm, trông bộ dạng như sắp khiêu chiến Vân Diệp. Mình dọc đường vất vả canh gác, không ngờ lại chẳng so được với mấy câu nói nghe không hiểu của Hán gia tử, nếu tên này học được tiếng Liêu thì cô nương trong trại làm gì còn phần của mình nữa? Đánh chết hắn cũng không tin cái tên múa vài vòng đã mệt chết có thể giết được ma vương, nhưng xương ma vương bày ngay trên mặt đất, trông bộ dạng đúng là bị giết, anh hùng như vậy không so tài sao được.

Vân Diệp đưa tay ra chuẩn bị giải thích với Mông Lỗ, tay liền thêm bảy tám vòng cổ răng thú, muốn so tài với Vân Diệp không phải chỉ có một mình Mông Lỗ, đưa tay ra có nghĩa là thể hiện chấp nhận khiêu chiến. Hán tử Liêu gia mừng phát điên lập tức đem tín vật lên, do Vân Diệp là anh hùng giết ma vương, vì thể hiện sự tốn kính với Vân Diệp, bọn họ chuẩn bị cùng xông lên. Vân Diệp thu dây chuyền xong không thu tay lại, nói rõ anh hùng có sự tự tin mạnh mẽ, một đánh được mười.

Lúc này tới ngay cả Mông Na mắt cũng mang ái mộ nồng đậm, Liêu gia kính trọng nhất là hảo hán một địch mười, nếu như giết một con lợn rừng là dũng sĩ, giết một con hổ hoặc một con gấu thì là bảo bối của toàn trại, nay có người giết được cả ma vương, còn tiếp nhận sự khiêu chiến của rất nhiều người, đây là đại đại dũng sĩ. Nếu như có cô nương xinh đẹp dùng ái tình giữ y ở lại trại thì dứt khoát là công thần lớn nhất của trại.

Vân Diệp hoàn toàn chẳng hiểu gì vẫn đang cười, cười rất sảng khoái, tựa hồ vừa rồi không phải là tiếp nhận khiêu chiến mà là nhận lễ vật, tự nhiên cho các loại răng thú vào trong lòng, rồi chỉ rừng chuối sau lưng bọn họ.

Sài đao của Mông Lỗ vứt xuống đất, cung tiễn cũng ném đi, hô lên một tiếng rồi lao vào rừng chuối trước tiên, mười mấy con voi ở đằng xa vẫn cứ đủng đỉnh ăn chuối, chẳng thèm ngó tới nhân loại bé nhỏ, dù sao rừng chuối quá lớn đủ cho mình ăn.

Mông Na quỳ trên mặt đất, bụm mặt khóc nức nở, các cô nương cũng thế, chỉ có các chàng trai xông vào rừng chuối, không chút chậm trễ vừa hai chuối vừa nhét vào mồm. 

 

Các cô nương cũng mau chóng tỉnh lại, giống như phát hiện ra một ngọn núi vàng, chạy ùa qua bên Vân Diệp, vừa rồi mặt còn hồng rực như hoa đào, nhìn Vân Diệp si mê ngây ngất như sẵn sàng trao thân tại chỗ, giờ thấy chuối là quên luôn bên cạnh còn có anh hùng gì đó.

Anh hùng không quan trọng bằng no bụng, trưởng lão đã nói, từ hôm nay trở đi, lương thực trong trại không đủ ăn nữa, vì cầm cự tới mùa lương tiếp theo, mỗi người phải giới hạn lương thực, buối sáng cho ba nắm, buổi tối cho bốn nắm.

Lời vừa mới dứt đám thiếu niên đã nhao nhao phản đối, như thế sao đủ ăn, sẽ đói bụng, trải qua đấu tranh gian khổ của Mông Na, trưởng lão đành đồng ý, thiếu niên quan trọng, nên phải ưu đãi, sáng cho bốn nắm, tối cho ba nắm, như thế mới trấn an được đám thiếu niên kích động. Nghĩ tới bộ mặt bất lực của trưởng lão, Mông Na kiêu ngạo vô cùng, mình là người thông minh nhất trong số người trẻ tuổi.

Vân Diệp nghe trưởng lão kể mình dẹp yên đám thiếu niên ra sao thì thiếu chút nữa cười tắt thở, cho rằng bọn họ là một đám người đầu óc đơn giản không hiểu chuyện đời, về sau mới phát hiện, không hiểu chuyện đời và ngu xuẩn là hai khái niệm khác nhau, để một lần có thể mang nhiều chuối nhất có thể, Vân Diệp tròn mắt nhìn bọn họ trong thời gian ngắn làm ra sáu cỗ xe.

Chỉ cần công việc là không có cái nào nhẹ nhàng, nếu như có ai nói công việc nhẹ nhàng thoải mái thì cũng chỉ là tinh thần có được niềm vui thôi, chứ không phải là cơ thể, dù ngươi có vui vẻ đến mấy cơ thể cũng sẽ nói với ngươi đến lúc nghỉ ngơi rồi.

Ví như thân thể của Vân Diệp nói với y, cần phải nghỉ ngơi, nhưng mọi người đều đang làm việc, mồ hôi của Mông Na chảy xuống lưng, y phục màu lam đã ướt đẫm, dính bết vào cơ thể thiếu nữ mê người của nàng, nhưng vẫn vận chuyển chuối từ trong rừng ra hết chuyến này tới chuyến khác, mỗi nải chuối đều rất nặng, dài cả mét, bên trên còn có hoa, Mông Na không cho bẻ đi, nói về nấu nhừ với thịt ăn rất ngon.

Xe do trúc buộc thành rất nặng, đằng sau chất đầy chuối, mỗi cỗ xe phải mấy trăm cân, xe kéo của các cô nương hơi nhỏ một chút, xe của nam tử to hơn xe cải tiến hai bánh đời sau.

Xe của Mông Lỗ càng lớn, nhìn hắn kéo xe đúng là sự kết hợp giữa sức mạnh và vẻ đẹp, cơ bắp rắn chắc, đùi tráng kiện, khuôn mặt kiên trinh bất khuất, bước chân chậm mà kiên cường nói lên hán tử mới trưởng thành này đã là một nam tử thật sự rồi, thi thoảng còn quay đầu lại cổ vũ Mông Na đằng sau, hắn không giúp được Mông Na, chỉ có thể cổ vũ tinh thần cho nàng.

Bầu ngực tròn tròn của Mông Na bị dậy thừng vắt chéo khiến lộ ra nguyên hình, nha đầu này thì ra khêu gợi đến thế.

Có lẽ do tính ương bướng trời sinh, nàng cũng chất đống chuối lên xe, loại xe dựa vào hai cái cây trúc phía dưới này phải khắc phúc lực ma sát rất lớn, nếu như Lý Thái ở đây sẽ lắc đầu nói một câu "rác rưởi", nhưng trong rừng không còn thứ xe nào tốt hơn.

Mỹ nữ làm việc cũng chẳng đẹp đẽ gì nữa, nhất là khi kéo xe, mím môi mím lợi, Vân Diệp nhìn thấy huyết quản gồ lên trên cổ nàng như con giun, cũng nhìn thấy đôi chân không ngừng run lên của nàng, nàng đã rất mệt rồi, không nói một lời tiến về phía trước.

Dây thừng siết vào vai, hòa cùng với mồ hôi, đau rát, đó là cảm thụ của Vân Diệp, hẳn cảm thụ của người khác cũng như thế.

Vốn chỉ cần kiếm thêm người là được, nhưng đám ngốc nghếch này muốn mang lại niềm vui bất ngờ cho tộc nhân, cũng muốn thể hiện mình tài giỏi thế nào, nên không đồng ý tìm người, hại Vân Diệp cũng có trong đoàn người kéo xe.

Đường voi đi mấp mô, nhất là cái thứ này vừa ăn vừa ỉa, trên đường toàn là phân, đống nào đống nấy to uỵch. Mông Lỗ dùng cành trúc quét phân sang một bên mới cho đội xe đi tiếp, làm tốc độ của mọi người chậm đi rất nhiều.