Đường Chuyên

Chương 396: Trên Đời Không Có Kẻ Ngu




Một túi xà phòng ném xuống trước mặt Vân Diệp. Đậu Yến Sơn ngồi xổm bên cạnh nhìn Vân Diệp giặt quần áo, miệng há hốc đến tận ót rồi, chỉ cần Vân Diệp vùng vẫy trong gian khổ là hắn thích, sau đó mình giả bộ thần thánh ra cứu giúp, tôi tớ Đậu gia từ trên xuống dưới đều rất thích kiểu này của hắn.

Y phục cũng giặt xong, Vân Diệp lại rửa sạch toàn thân một lần, xà phòng cạo đau da, thứ này trơn trượt, khó cầm không nói, còn toàn là gai nhỏ, cho nên lần này tắm rất khó chịu.

Đậu Yến Sơn đứng dưới tán cây đa cạnh bờ sông nhìn, Vân Diệp vốn muốn đuổi người này đi, nhưng thấy trên dễ cây đa buông xuống bò đầy đĩa, ngửi thấy mùi của hắn con nào cũng dài người ra, y liền bỏ ý định đuổi hắn, đều là nam nhân, nhìn một cái cũng sẽ không thiếu một miếng thịt, nhưng Đậu Yến Sơn nói không chừng sẽ mất mấy lượng máu.

Y sam trải trên tảng đá được ánh nắng chiếu khô cong, mặc vào rất thoải mái, Đậu Yến Sơn với lỗ tai dính mấy con đỉa bắt đầu nói chuyện với Vân Diệp, con đỉa nào cũng hút máu no căng, thật giống như trong giây lát Đậu Yến Sơn mọc thêm mấy cục thịt.

Đỉa có tiếng là quỷ hút máu, chỉ cần đốt một phát không hút đủ là sẽ không buông, loài này vừa hút máu vừa phun nước bọt, loại nước bọt này sẽ làm tê liệt thần kinh, đồng thời sẽ ngăn cản máu đọng lại, người bị đốt không hề hay biết, tỷ như Đậu Yến Sơn hiện tại.

- Đậu huynh, sau tai huynh có thêm mấy cục thịt khi nào vậy, thế này trông huynh uy vũ hơn rất nhiều đấy.

Đậu Yến Sơn không hiểu Vân Diệp nói gì, bất giác sờ sau tai mình, mò lấy một cái đỉa kéo mạnh xuống, tay dính đầy máu, vòi đỉa thu còn nửa đoạn, còn nửa đoạn vẫn bám chặt vào sau gáy hắn.

Đậu Yến Sơn hét ầm lên, nhanh chân bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất trong căn trúc lâu của hắn.

Dẫn theo Vượng Tài đi tới chỗ vừa rồi Đậu Yến Sơn đứng, chỉ vào đàn đỉa ngọ nguậy như giòi bọ cho Vượng Tài thấy, bản năng trời sinh của động vật khiến Vượng Tài liên đích lui về phía sau, lui thẳng đến ngoài phạm vi thân cây đa bao phủ mới dừng chân lại.

Rất tốt, hiện tại Vượng Tài biết phân biệt đỉa rồi, không cần quan tâm cho nó nữa, nếu như người có thể trở về, có nên mang mấy con đỉa trở về cho Tôn Tư Mạc, lão đạo sĩ đã suy nghĩ nát óc về chuyện máu đông rồi, nói không chừng hắn có thể từ trên thân con đỉa ngộ ra điều gì.

Về tới trúc lâu của mình, Vân Diệp trải một tấm bè tre ở cửa, bảo Vượng Tài đi vào trúc lâu, buổi tối ở đây quá nguy hiểm, hậu thế rất ít dơi hút máu, hiện tại nhất định rất nhiều, cho dù không có thứ đó, chỉ muỗi thôi cũng khiến Vượng Tài ăn đủ vị đắng, cái túi Thiện Ưng đưa cho vẫn còn, dược thảo bên trong vẫn đang phát huy tác dụng, chỉ cần mang theo nó, trong phòng thường sẽ không có muỗi.

Khí hậu ở Nam Chiếu cổ quái, không ấm áp so với nghìn năm sau, lúc này mới tháng ba lũng sông cũng đã rất nóng, nhưng đỉnh núi xa xa hình như có cả tuyết trắng, càng đi lên trên càng lạnh.

Căng sợi tơ ở cửa, buộc chặt lên cột nhà, trong gian nhà này khi Vân Diệp, Vượng Tài ngủ sẽ không lộn xộn, về phần Tham Qua nữ vương có thể di chuyển được hay không thì mặc kệ nàng ta.

Nghĩ đến sợi xích sắt buộc vào cổ ban ngày, Vân Diệp lại kéo thêm vài sợi cạnh giường mình.

*****

Khi Vân Diệp cho rằng bản thân đã quen thuộc khu rừng, ai ngờ một đêm ba lần kinh sợ, từ trong cửa sổ trên đỉnh lò sưởi nhìn ra bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy ánh sao lấp lánh, trong rừng quả là một khung cảnh hiếm thấy, địa vô tam xích bình, thiên vô tam nhật tình, đây là đánh giá của hậu thế đối với vùng này.

Không dám nghĩ đến trong nhà sẽ xuất hiện tình huống gì, nãi nãi, Tân Nguyệt, Na Nhật Mộ, a, còn có đứa con nhỏ của mình, không biết Tân Nguyệt đã bỏ cái tật vỗ lưng khi cho con bú hay chưa, luôn khiến cho con nôn ra sữa, còn dám nói con ăn no rồi, hôm nay nãi nãi niệm xong kinh phật chưa, không biết không có mình nói chuyện có cảm thấy cô đơn hay không? Na Nhật Mộ chắc sẽ không lấy đồ trang sức của Tân Nguyệt nữa, lần trước bị Tân Nguyệt đánh cho một trận, cũng không biết khôn ra hay chưa.

Nhuận Nương, hiện tại ca ca không ở nhà, muội đừng trèo tường gặp tình lang của mình nữa, Tần lão nhị đã vì việc này bị vài trận gia pháp rồi, Đại Nha, đừng cùng với Thiện Ưng mắt đi mày lại nữa, tên hỗn đản kia là quỷ nghèo, còn nợ chúng ta rất nhiều.

Lại nghĩ đến mấy đứa nhỏ, còn có Thì Thì và Tiểu Võ, Vân Diệp cảm giác ngực như bị một tảng đá đè lên, bị đè đến mức không thở được.

Chỉ mong họ có thể xem hiểu tiêu ký mình để lại, nếu như Lý Nhị có thể thấy được nhất định có thể phát hiện ra bí mật, hắn chính là một người tồn tại chuyên phát hiện bí mật của người khác, cảm tình nồng hậu trên mặt chữ đối với hắn chỉ là một truyện cười.

Bên ngoài không có gió, một chút động tĩnh cũng không có, thỉnh thoảng từ xa truyền đến tiếng vượn hót, khiến đêm tối càng thêm yên lặng, điểu minh sơn canh u ( chim hót núi càng vắn), nói chính là đạo lý này.

Lật qua lật lại ngủ không được, bèn khoác áo đứng dậy, Vượng Tài vùi đầu trong đống cỏ khô cảnh giác ngẩng đầu, thấy là Vân Diệp lại vùi đầu vào cỏ, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

- Ta đói quá, nếu ngươi còn gạo thì cho ta thêm đi.

Thanh âm thanh thúy của Tham Qua từ đối diện truyền qua, nếu như chỉ nghe thanh âm, ở trong bóng tối sẽ đem cho người ta vô hạn mơ màng, đáng tiếc Vân Diệp biết ngủ trên giường đối diện là một nữ nhân to con, nữ nhân rất to.

Dùng ống trúc thổi than bên trong lò sưởi, rất nhanh đã có lửa hồng bốc lên, Tham Qua đã có chút sức lực, vùng vẫy đứng dậy, muốn đến bên cạnh lò sưởi.

- Cẩn thận, ta căng mấy sợi tơ trong phòng, từ từ thôi, đừng để bị thương.

- Ta thấy ngươi căng tơ rồi, mấy sợi dây nhỏ tí có thể làm bị thương ai? Ngươi phải dựa vào nó bảo vệ bản thân sao?

Nàng mới vừa đi hai bước đã bị sợi tơ ghìm lại, mượn ánh lửa, Vân Diệp thấy có máu chảy ra.

Tham Qua ngừng bước thoáng lui về phía sau, nhìn vết thương trên cánh tay mình nói:

- Sợi dây của ngươi rất bền.

Vân Diệp từ chối cho ý kiến, cầm một khúc củ từ khô đặt lên bếp nướng, vỏ củ từ rất nhanh đã bị nướng đen, tay bóp một cái vỏ bóc ra, củ từ to như ngón tay tỏa ra mùi thơm như bánh màn thầu nướng.

Đưa cho Tham Qua đang bò qua một nửa, nửa còn lại thì đưa ra phía sau, lập tức có âm thanh rôm rốp truyền tới, chỉ cần là ăn, Vượng Tài sẽ không bỏ qua.

Đồ ăn rất ít, có còn hơn không, vài củ từ khô bất kể như thế nào cũng không lấp đầy bụng của hai người một ngựa, thảo nào Đậu Yến Sơn nói trận đói mình đã từng trải qua đáng sợ thế nào, khi dạ dày của ngươi co vào một chỗ, ngoại trừ đồ ăn, trong đầu của ngươi không còn cái gì khác.

Đậu Yến Sơn rất khắt khe, hắn chỉ cung cấp khẩu phần lương thực cho một mình Vân Diệp, nếu như nấu cháo, miễn cưỡng đủ hai người ăn, thế nhưng lại thêm một con ngựa thì còn lâu mới đủ.

Đây là biện pháp mới hắn phòng ngừa Vân Diệp chạy trốn, không có đồ ăn, đi không ra khỏi rừng, đây là đạo lý trẻ con cũng hiểu, biện pháp đơn giản nhất trên thế giới thường cũng là biện pháp hiệu quả nhất, đừng nói một người dựa vào kiến thức về rừng của mình có thể xuyên qua hồng hoang, đó chỉ là một truyền thuyết, vì sao một tiểu đội thám hiểm ít nhất cũng cần ba người, đây là có đạo lý. Chỉ có ba người mới có thể miễn cưỡng hỗ trợ lẫn nhau, hai người cũng không được.

Trong rừng đúng là có rất nhiều đồ ăn, nhưng đại bộ phận là chuẩn bị cho dã thú, nếu như không có một dạ dày đủ mạnh, tiêu hóa không được các đồ ăn nguyên thủy này.

- Vì sao ngươi lại đưa cho ngựa của mình lương thực, dù cho bản thân chịu đói cũng muốn cho nó ăn no, ngựa không phải là nên ăn cỏ sao?

Tham Qua chưa thấy qua ai lại đi đối tốt với ngựa của mình như vậy.

- Ta chỉ giải thích một lần, ngươi hãy nghe cho kỹ, đối với ta mà nói, Vượng Tài là huynh đệ của ta, nó không phải là một con ngựa, là bạn của ta, trong số các sinh mệnh quan trọng nhất trong cuộc đời ta, Vượng Tài chính là một trong số đó.

Không muốn nói cho nàng việc Vượng Tài, việc này cũng không nói qua với Tân Nguyệt, có chút bí mật có thể giấu ở trong lòng thì tốt hơn, Vượng Tài là sinh vật bí mật gần kề bản thân nhất, Vân Diệp thậm chí có một loại cảm giác thân thiết với Vượng Tài.

Ở Vân gia ai cũng biết khi hầu hạ hầu gia không cẩn thận chậm trễ, không sao, hầu gia sẽ chỉ cười, nhưng coi rẻ Vượng Tài hầu gia sẽ giận dữ, khi xử phạt sẽ không lưu tình chút nào.

Tiểu Nha là muội tử Vân Diệp thương yêu nhất, gây ra họa gì cũng sẽ không bị trách phạt, chỉ khi dùng nến đốt đuôi Vượng Tài thì Vân Diệp sầm mặt ba ngày, từ đó về sau, Tiểu Nha không dám trêu cợt Vượng Tài nữa.

- Ngươi là ai, nhìn ra được ngươi không phải là một người bình thường, khách nhân của ta rất kiêu ngạo, nhưng hắn đối với ngươi hình như rất thân thiết, ngươi nói các ngươi là địch nhân, việc này có thể sao?

- Trước đây Đậu Yến Sơn là một vị quý công tử, hiện tại chạy đến Nam Chiếu tới là bởi vì nhà của hắn bị người ta hủy rồi, gia gia bị hù chết, phụ thân tự sát, người nhà của hắn lưu lạc tứ phương, có người làm nô làm tì. Cô có biết không, ta chính là một trong những người làm hại hắn cửa nát nhà tan, cho nên giữa chúng ta không có khả năng giải hòa, chỉ có sinh tử tương bác. Tin tưởng cô cũng sẽ không cùng đội trời chung với hắn, cho nên, chúng ta là minh hữu tự nhiên.

Tham Qua tới cùng đã làm nữ vương nhiều năm, sự tình suy nghĩ rất chu toàn, suy nghĩ một hồi mới gian nan hỏi:

- Ngươi muốn đạt được cái gì từ chỗ bọn ta? Chúng ta quá nghèo, tế khí của tổ tiên ta sẽ không cho ngươi, lương thực của bọn ta không đủ ăn, cũng không thể cho ngươi, ta nghe nói nữ tử của Đại Đường rất đẹp, cho nên ngươi cũng chướng mắt nữ nhân trong bộ lạc, chúng ta chỉ có những thứ đó, ngươi tới cùng muốn cái gì, mẹ nói qua, muốn đạt được trợ giúp thì phải trả lương thực, ta sợ không trả nổi lương thực ngươi muốn.

- Mẹ cô là một người cẩn thận, thù lao ta muốn chính là cô phải đưa ta ra khỏi rừng, ta là người của thế giới phồn hoa, ở chỗ các cô một ngày cũng không được, ta đối với bọn cô cũng không có bất luận ý đồ gì, ta chỉ muốn về nhà.

- Ta không tin người Đường, thủ lĩnh của Nam Chiếu cũng sẽ không tin người Đường, các ngươi đã chiếm vùng đất giàu có nhất, dòng sông êm dịu nhất, lương thực của các ngươi nhiều ăn không hết, nghe nói y phục của các ngươi cũng rất nhiều, mỗi người đều có hai bộ phải không? Vì sao các ngươi còn muốn cướp đi mảnh đất có thể sống sót cuối cùng của chúng tôi? Mẹ từng nói, dục vọng đối với đất đai của các ngươi không có điểm dừng, cứ muốn chiếm lấy toàn bộ đất đai, cho dù mỗi người các ngươi đều có đất to như tuyết sơn, các ngươi cũng không trồng trọt được mà.

- Nếu như ngươi đúng là địch nhân của hắn, vậy đừng trợ giúp hắn, để cho ta giết chết hắn, báo thù cho sáu nam nhân của ta.

Tham Qua có sự nhìn xa hiểu rộng mà thổ dân khác không có, không quản Vân Diệp nói cái gì nàng cũng không tin tưởng, cho dù hiện tại Vân Diệp nói bầu trời tối đen, nàng cũng sẽ lắc đầu theo phản xạ, Đậu Yến Sơn đã cho nàng bài học khắc cốt minh tâm, tỷ như nói cái chết sáu nam nhân của nàng.

Liên minh không có kết thành, coi như là thổ dân ngu xuẩn nhất, sau khi ăn quả đắng một lần, họ tình nguyện chết trận cũng không chịu tin tưởng một người bằng hữu không đáng tin. Huống chi người bằng hữu này thoạt nhìn càng nguy hiểm hơn người kia.

Nói chuyện không ổn thoả coi như hết hy vọng, Vân Diệp nằm trên giường chốc lát ngủ ngay, hiện tại trăm mối lo không có chút tác dụng, không bằng dưỡng tinh thần ứng phó khảo nghiệm cho ngày mai.

Trời đã sáng, nhưng không có mặt trời, bầu trời đầy mây, trong không khí giống như ướt nhẹp, hít một hơi thấm vào ruột gan, đây là tác dụng thải khí ô xy của rừng, duỗi duỗi người, trở mình đứng dậy khỏi giường, trước tiên thu hồi mớ dây thừng lại, đây là phòng tuyến cuối cùng của mình.

Dẫn theo Vượng Tài ra cửa, lão quản gia của Đậu gia sắc mặt phiền muộn, nhìn thấy Vân Diệp khom người vấn an, hắn là một người rất có tố chất, biết rõ Vân Diệp là sinh tử đại địch nhà mình, hắn vẫn vững vàng nhớ kỹ thân phận của mình.

- Đêm qua Vân hầu ngủ ngủ ngon không? Nơi ở đơn sơ, ủy khuất hầu gia rồi, nếu như tại Trường An, tiểu lâu nhà ta nhất định sẽ làm hầu gia thoả mãn, nhưng tòa tiểu lâu xinh đẹp đó, lão nô mắt mở trừng trừng nhìn nó hóa thành tro bụi, không biết Vân hầu có còn nhớ rõ tòa tiểu lâu đó hay không?

Vân Diệp dường như không nghe thấy ý châm chọc trong lời nói của lão quản gia, vẫn chế giễu:

- Hôm qua thấy Đậu huynh mọc thêm mấy cục thịt, nhìn qua uy vũ bất phàm, không biết mấy cục thịt đó có to thêm hay không, không bằng ta đi vào xem Đậu huynh thế nào, phải tận bản phận của khách nhân chứ.

Lão quản gia cho dù tính tình có tốt, vừa nghĩ đến đầu thiếu gia sưng to như đầu heo, hắn chỉ vào Vân Diệp lớn tiếng nói:

- Vân hầu, ngươi đừng khinh người quá đáng, hôm qua ngươi rõ ràng thấy trên cây đa có đỉa nhưng lại không nói, làm hại thiếu gia nhà ta bị hơn mười con đỉa đốt, ngươi thật ác độc.

Nghĩ đến hôm qua sau gáy Đậu Yến Sơn toàn là đỉa hút no máu, chạy mà đỉa lắc lư, giống như sau gáy mọc thêm bộ lông đỏ, làm cho Vân Diệp vừa tức cười lại kinh hãi, mấy thứ trong rừng không phải đơn giản.

- Lão đậu, ông ở trong Đậu gia ít cũng 50 năm rồi chứ, sao mà già đầu không có khôn vậy, loại chuyện biến người thành ngọn nến mà ông cũng làm được? Ông không có con cháu, nếu như con ông cực khổ nuôi lớn bị người ta làm người ngọn nến đốt lên, ông sẽ có tâm tình gì, cho nên việc lão tử làm đường đường chính chính, làm việc ăn tươi nuốt sống như Đậu gia, nếu như không có báo ứng, ông trời còn có mắt sao?

Lão quản gia muốn phân biện nhưng bị Vân Diệp ngăn cản, y nói:

- Công tử nhà ông không phải là muốn chút vàng sao? Trong đám tôi tớ nhà ngươi có thợ mộc không, ta cần sự trợ giúp của hắn làm mấy vật dụng để đi đãi vàng, đỡ cho các ngươi bị chết đói trong rừng cây.