Đường Chuyên

Chương 367: Chuyện Của Khúc Trác




Vân Diệp nằm trên cỏ xanh, đầu gối lên đùi đầy đặn của Tân Nguyệt, cảm thụ thai nhi trong bụng nàng cử động, mùi thơm tỏa ra từ cỏ xanh cùng cơ thể nữ nhân làm Vân Diệp ngây ngất, chỉ mong sao thời gian mãi dừng lại ở giờ phút này. Nhưng y không dám thoải mái để đầu áp xuống, sợ Tân Nguyệt không thoải mái.

Giữa phu thê với nhau rất kỳ lạ, lời cần nói đã nói hết rồi, chỉ còn lại sự im lặng ăn ý, Tân Nguyệt gãi đầu cho Vân Diệp, làm y có cảm giác một con khỉ đang lấy lòng một con khỉ khác.

- Nhìn thấy ta và Na Mộ Nhật ở cùng nhau, nàng không vui?

Vân Diệp cầm Tân Nguyệt đưa lên miệng hôn nhẹ rồi hỏi, không cần che che đậy đậy với nàng:

Tân Nguyệt kiêu ngạo ngẩng đầu lên:

- Coi thiếp là hạng phụ nữ quen tuông à, thiếp đọc nữ tắc rồi, không phải hạng xuẩn phụ nửa chữ cắn đôi không biết.

Nhìn Tân Nguyệt cao ngạo, vỗ một cái lên mông nàng:

- Nàng còn không ghen à? Ta sắp phải trèo tường trốn rồi, có hầu gia nhà ai cưới một tiểu thiếp mà như đi ăn trộm, cả Trường An chắc có một mình ta thôi.

- Phu quân nói sai rồi, còn có Phòng phu nhân nữa, vả lại Úy Trì bá bá cũng từ chối mỹ thiếp do bệ hạ tặng còn gì? Ví dụ tốt không học, chỉ học cái xấu.

Vân Diệp quên mất mình sống cùng thời với Phòng phu nhân vị phu nhân ghen trứ danh, đó là tấm gương của phụ nữ, còn về phần Úy Trì Cung thì xứng đáng để người ta tôn kính.

" Thê tử tuy hẹp hòi, nhưng cùng nhau trải qua nghèo khó. Thần tuy bất học, nghe cổ nhân giàu không đổi thê, đây không phải mong muốn của thần."

Tân Nguyệt hôn lên mặt Vân Diệp một cái:

- Nhà ta xem như là nhà sạch sẽ nhất Trường An rồi, thiếp thân hờn dỗi trong nhà cũng được phu quân bao dung, nói những lời đại nghịch bất đạo thì chàng cũng chỉ cười, cho nên lá gan của thiếp là do chàng cho, là chàng chiều hư thiếp. chàng tự làm tự chịu. Nhưng chàng yên tâm, thiếp vẫn bao dung được Na Mộ Nhật muội muội, phu quân chỉ có chút sở thích đó thôi, tối đa là gian díu với công chúa, cưới một người đã làm chàng thiếu chút nữa sụp đổ, nếu thê thiếp thành bầy giống nhà người ta, đừng nói thiếp thân, chính bản thân chàng không chịu nổi rồi. Thiếp thích nhất điểm này, coi tất cả đều là người, đều để tâm đối đãi.

- Nói lung tung cái gì, có phải gà đâu mà bầy nọ với bầy kia.

- Thiếp thân nhìn ra rồi, chàng đang bố cục, nhà ta nhân đinh không nhiều, chàng chỉ có thể thông qua cách này lập căn cơ cho nhà ta, tới khi đó bọn họ đều có gia nghiệp của mình. Đứa bé trong bụng thiếp có phúc nhất, nó sẽ kế thừa tước vị của chàng, truyền thừa gia nghiệp đời này tới đời khác.

Vân Diệp xoa cái bụng lớn của nàng, mặt trầm ngâm:

- Vậy thì toi rồi, ngay cả nàng cũng nhìn ra, Trường An toàn lão tặc, nhất định thấy hết. Chỉ e hoàng đế cũng đang cân nhắc chuyện này.

- Chàng đừng lo, nhà ai chẳng thế, không riêng gì nhà ta, ngay cả tông thất cũng nỗ lực đưa gia nghiệp ra ngoài, trứng gà không thể bỏ hết vào một cái giỏ, đạo lý này ai cũng làm theo. Nhà ta chưa là gì cả, so với nhà ra sức mua đất, chàng chỉ kiếm ít tiền mà thôi.

Tân Nguyệt dịu dàng ôm mặt Vân Diệp, ánh mắt đầy yêu thương lẫn sùng bái:

- Thời gian qua chàng trốn trong nhà không ra ngoài, chuyện bên ngoài không biết, cũng không hỏi tới. Thái tử thành thân chỉ đi một ngày, Nhất Nương gả đi cũng chỉ cõng muội ấy ra ngoài cửa, truyền khắp hào môn rồi. Lần này Tiết Duyên Đà kết minh không thành là do chàng bố trí bên trong, Thổ Cốc Hồn xưng thần với Đại Đường ta, tới ngay cả Liêu Đông cũng do chàng mưu tính. Thiếp thân ra ngoài mặt mũi lớn thế nào khỏi phải nói. Phu quân, rốt cuộc là chàng trốn cái gì, khi chúng ta triều bài hoàng hậu nương nương, nương nương có nói chàng đừng trốn ở trong nhà, Đại Đường không có lời kiểu nói như công cao hơn chủ.

Vân Diệp ngồi dậy, nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc rồi bảo Tân Nguyệt:

- Bụng nàng ngày càng to rồi, hai tháng nữa là sinh, thời gian tới đừng ra ngoài, ai mời cũng không đi, chúng ta ở học Lý Tịnh đóng chặt cửa từ khách, không tiếp ai hết.

Nhưng chuyện chẳng bao giờ được như người ta mong muốn, khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Vân gia vẫn phải mở rộng đại môn, nghênh tiếp thiên sứ tới, là lão bằng hữu Đường Kiệm.

Vân Diệp một thân thanh y, đứng ở trung đình đợi Đường Kiệm tuyên chỉ, cái lão già này hai năm qua càng ngày càng có xu thế trẻ ra, áo choàng da gấu trơn bóng, bông tuyết rơi trên đó là trượt đi, không còn lại chút nào, không giống Vân Diệp chỉ đứng một lúc là đầu toàn tuyết trắng, như còn già hơn Đường Kiệm.

- Đường công không ngại khổ nhọc, tung hành bố trí thảo nguyên, búng tay một cái là làm sứ tiết Tiết Duyên Đà bị tiêu diệt, đúng là thủ đoạn cao minh, mừng thay cho Đại Đường, chúc mừng Đường công.

Đường Kiệm hình như không nghe thấy lời Vân Diệp nói, cởi áo khoác ném cho thiếu niên đằng sau, thiếu niên nhe răng trắng cười với Vân Diệp, nhìn kỹ rất lâu mới phát hiện ra là tiểu tử Khúc Trác của thư viện, ba tháng trước thư viện có một nhóm học sinh tới các ban ngành trung ương của Đại Đường nghe sai bảo, trong đó không có Khúc Trác, hắn không phải học sinh, không có tư cách đó.

- Sao, nhìn thấy đệ tử đắc ý lập công ở thảo nguyên lại không dễ chịu hả? Nếu bảo ngươi bôn ba vạn dặm thì không khác nào giết ngươi, cho nên chuyên lập công dựng nghiệp, ngươi cũng khỏi mơ. Bọn ta tới đây do bệ hạ sai bảo, để ngươi biết ngọn nguồn sự việc, tránh sau này ngươi chỉ phóng hỏa, không để ý chuyện về sau.

Khúc Trác là đệ tử của ta? Còn lập đại công ở thảo nguyên? Vân Diệp tròn mắt nhìn Khúc Trác, quả nhiên tên này ôm áo da gấu cười nhẹ, bộ dạng đắc ý, ta rất tựa hào, nhưng ta thích cái bộ dạng khiêm tốn tới buồn nôn cơ.

Hiện giờ không phải lúc vạch trần hắn, hắn đi với danh nghĩa thư viện, bất kể thế nào cũng thành sự thực, giờ vạch trần chỉ có hại vô ích.

- Đường công, lát nữa để tên đệ tử khốn kiếp của ta lại để ta hỏi kỹ một ít bài vở ở thảo nguyên.

Nhìn Khúc Trác một cái, không thèm để ý tới nụ cười nịnh bợ của hắn, cùng Đường Kiệm vào nội trạch.

- Ta bị lạnh suốt dọc đường, suốt ba tháng chỉ được ăn thịt, không được nhìn thấy chút rau xanh nào, trước tiên cho ít cơm rau, rượu ngon nhà ngươi cũng làm một bầu, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Giáo huấn đệ tử thì thừa thời gian, đợi lão phu cơm no rượu say rồi ngươi hẵng giáo huấn đệ tử.

Mỗi khi sứ giả tới luôn đòi của Vân gia một bữa cơm, chuyện này gần như thành quy củ rồi, nhìn Đường Kiệm dáng vẻ phong trần là biết ông ta mới về kinh, chưa kịp về nhà đã bị Lý Nhị đuổi tới Vân gia.

Rượu thịt thoáng cái đã chuẩn bị ăn, khi ở giữa là một đĩa sủi cảo, Đường Kiệm không hiểu ra sao?

- Vân hầu, không lễ không tết vì sao lại có hoành thánh? Chẳng lẽ trong đó có điển cổ mà lão phu không biết.

- Tất nhiên là có, về nhà sủi cảo, cuốn xéo thì mì, đó là tục ngữ, Vân gia là chốn nhà quê, Đường công từ ngàn dặm trở về, tất nhiên là dùng sủi cảo chiêu đãi. Hoành thánh gì chứ, đó là cách gọi của người trong thành, nhà ta gọi là sủi cảo.

- Ha ha ha, thì ra là lão phu dốt nát, thịnh ý của Vân hầu, lão phu không từ chối nữa.

Gió cuốn mấy tàn, lão già này xem ra đói thực rồi, nhai sủi cảo nhồm nhoàm, chớp mắt đã làm hết nửa đĩa, sủi cảo trứng gà rau xem ra rất hợp với khẩu vị của ông ta. Khi còn non nửa, Đường Kiệm dừng đũa, đem cái đĩa cho Khúc Trác quỳ ở bên.

- Bề trên ban, không dám từ chối, vãn bối xin thất lễ.

Khúc Trác rất dứt khoát, nhận lấy địa gạt sủi cảo vào mồm, tốc độ hơn Đường Kiệm ba phần.

Đường Kiệm rõ ràng rất thích Khúc Trác, có một sự bao bọc của trưởng bối với con cháu.

Rượu ngà ngà say, Đường Kiệm khoan khoái co chân ngồi trên giường ấm, chân đắp một cái chăn mỏng, nhìn tuyết phơ phất bên ngoài tới xuất thần, người có tuổi hay thương xuân bi thu, chẳng có gì lạ.

- Vân hầu, chuyến đi vạn dặm này e là lần cuối cùng lão phu làm sứ tiết Đại Đường, ta cảm thấy già rồi, không dùng được nữa, đây chẳng phải chuyện mới nhận ra nửa năm một năm. Lão phu có một thỉnh cầu, xin Vân hầu chấp nhận.

Không cần nghĩ, chỉ cần ông ta chuyên môn đưa Khúc Trác theo lại nói bản thân đã già, thế là đủ hiểu ông ta muốn gì.

- Không được, Khúc Trác là nhân tài nuôi lợn, nay thư viện mỗi năm tăng thêm một trăm con lợn, thiếu một quan lợn thích hợp, Khúc Trác rất thích hợp, mai hắn phải tới chuồng lợn nhậm chức, trách nhiệm trọng đại, không được rời đi.

Đường Kiệm mặt tái đi, vỗ bàn chỉ Vân Diệp quát lớn:

- Uổng phí của trời, uổng phí của trời, một người cơ biến vô song, khéo léo nhanh nhạy, không ngờ ngươi sai khiến như tiện dịch, không sợ trời phạt à?

- Tiện dịch? Thư viện ta đã bao giờ có tiện dịch, ông nghĩ ta chưa bao giờ nuôi lợn à? Còn cả Lý Cương tiên sinh cũng đã nuôi lợn, Thục vương thích sạch khi đi qua chuồng lợn còn biết ném cỏ vào trong, Hứa Kính Tông là sĩ đại phu thanh quý hiếm có, nay cũng sắp ôm lợn mà ngủ, ông lại dám nói là tiện dịch, đúng là sâu mùa hè không biết cái lạnh mùa đông.

Vân Diệp không chút nể nang, nghiêm mặt giáo huấn, trên đời này không có sức lao động nào là đê tiện thấp kém hết:

- Đường sư chớ giận, tiểu tử ở thư viện từ gánh nước biến thành quan lợn, đúng là nâng đỡ, không phải xỉ nhục. Ngài không biết ở thư viện đang thí nghiệm một hệ thống nuôi lợn, đầu nguồn là lợn, phân lợn có thể nuôi cá, ao cá có thể nuôi lợn, bùn ao là phân bón tốt nhất, có thứ phân bón này hoa màu có thể tăng thêm ba thành. Ngụy vương thiên tuế còn ủ phân lợn dưới hầm, nối với ống, có thể đốt lửa nấu cơm, chiếu sáng, sưởi ấm. Đó là một đề tài nghiên cứu, một khi thành công có thể tạo phúc cho nông hộ thiên hạ, tuy bẩn nhất thời, nhưng là đại nghiệp để tiếng thơm muôn thủa. Nếu như tiên sinh lệnh tiểu tử đi làm quan lợn, tiểu tử nhất định vui vẻ chấp nhận.

Đường Kiệm gãi đầu, tất cả mọi việc trên đời này chỉ cần thư viện xen vào là biến vị, tiện dịch biến thành chuyện tranh nhau vỡ đầu, mình vốn định dốc hết học vấn dạy Khúc Trác. Nghe họ nói chuyện như thế, nói không chừng không có sức dụ hoặc bằng nuôi lợn.

Lập thân, lập công, lập đức, lập ngôn là con đường mỗi một sĩ tử phải qua, nếu như nuôi lợn có thể lập thân, lập công, lập đức, vậy một thân học vấn Tung Hoành gia của mình há chẳng phải trò cười.

- Đường công, thuật Tung Hoành của ngài đúng là tinh diệu tuyệt luân, xuyên qua bề ngoài nhìn vào bản chất, phân tích sự vật càng gãi vào chỗ ngứa. Đây là môn học vấn đáng nể, chỉ là các vị xưa nay không truyền ra ngoài, giấu điển tịch ở Nam Sơn, bao năm qua bị sâu mọt ăn không còn bao nhiêu nữa, ngài không sợ truyền thừa bị đoạn tuyệt à?

Là người lọc lõi chốn ngoại giao, không nghe ra ý khác trong lời của y thì uổng phí một thân học vấn.

- Vân hầu có gì chỉ giáo?

- Không có gì, ngài chỉ cần mỗi tháng tới thư viện giảng thuật Tung Hoành một ngày là được. Nếu như chấp nhận, Khúc Trác thuộc về ngài, nếu không đồng ý, ta cho hắn sách phân lợn suốt đời.

Đường Kiệm cười lắc đầu:

- Lão phu bắn nhạn cả đời, giờ xem như bị nhạn mổ mù mắt, hay cho cái kế giả điên giả dại, lão phu sớm nghĩ tới mới đúng. Thư viện nếu như toàn là hạn ghen ghét hiền tài, làm sao có thể trong vòng vài năm ngắn ngủi đứng đầu các học phủ của Đại Đường, làm sư phụ như ngươi xem như đã tận tâm tận lực vì học sinh rồi. Lo lão phu giấu nghề, nâng cao giá trị của đệ tử, để lão phu bất giác coi trọng hắn hơn, còn thuận tay dắt dê của lão phu, mỗi tháng tới thư viện giảng bài một ngày, tính kế hay lắm, ha ha ha, lão phu nhận rồi.

Vân Diệp đứng dậy vái dài, Khúc Trác phủ phục trên mặt đất, nghẹn ngào hành đại lễ với hai vị sư phụ, từ một giới hàn y, có thể làm hiền giả đương thế động lòng, đúng là may mắn ba đời.

Lời tiếp theo thành thoải mái hơn nhiều rồi, Vân Diệp và Đường Kiệm trò chuyện vui vẻ, kể một số chuyện vui về các đại thần, Vân hầu tham hoa háo sắc càng là trọng điểm.

Vân Diệp quen bị người ta lấy ra làm trò cười rồi, dù là Đường Kiệm cũng đừng mong lay động được thần kinh của y.

Người bị cười nhạo dửng dưng tất nhiên mất đi tiêu điểm đề cười, bất tri bất giác từ nói chuyện lạ ở Trường An thành phong vân trên thảo nguyên.

- Ba ngày sau buổi đấu giá kết thúc, lão phu nhận được công văn lệnh ngày đêm tới Tây Đột Quyết, cùng người nắm quyền Tây Đột Quyết thực hành chính sách kết giao xa tấn công gần. Sau khi Thống Diệp Hộ bị thúc thúc hắn giết chết, Tây Đột Quyết phân tranh không ngừng, tuy còn hùng mạnh, nhưng là mặt trời xế bóng rồi. Vốn tưởng rằng tới Thiên Tuyền sẽ thương đàm với Tứ Diệp Hộ, đem một con cự lang lưu ly của người cho hắn, để hắn đồng ý không quan tâm tới Tiết Duyên Đà là được.

- Ai ngờ Tứ Diệp Hộ bị người ta giết chết năm ngoái rồi, giờ người nắm quyền Đốt Lục chỉ có thể khống chế một dải Thiên Tuyền, ngay cả Thạch Quốc cũng bất ổn. Lão phu đoán không tới một năm, Đốt Lục sẽ bại vong, cho nên mang nguyên tắc không thể lãng phí, ta mang một con cự lang hiến cho Hí Lợi Thất, kẻ này cực kỳ giỏi quyền mưu, lại quen ẩn nhẫn, thực lực cường đại, có tiếng nói ở Thiên Tuyền.

- Tiểu tử, ngươi tính rất chuẩn, bỏ thứ mồi nhử này ra, Hí Lợi Thất tức thì mất lý trí, đồng ý mặc kệ phân tranh giữ Đại Đường và Tiết Duyên Đà, chỉ cần không tổn hại tới họ là được. Hạng người tầm nhìn hạn hẹp như thế mà ở Tây Đột Quyết cũng có danh mưu hổ. Lão phu lo có điều ngoài dự liệu, liền phái người đi khắp ngơi nghe ngóng, nhưng người bên cạnh bị Hí Lợi Thất trong coi rất chặt, không cho tùy ý ra vào, chỉ cho phép phó dịch đi mua bán.

- Vân hầu chẳng không ngờ, lão phu cũng không ngờ, Khúc Trác thông qua mua bán quen được ấu tử của Sa La, sau khi Sa La biết lão phu là sứ tiết Đại Đường, lập tức dùng binh mã đưa đám lão phu tới nhà hắn, đương nhiên một con cự lang làm lễ vật là không thể thiếu. Lần xung đột này đã hoàn toàn lột bỏ lớp khăn che trên đầu Tây Đột Quyết cho lão phu thấy, một tập đoàn thống trị hỗn loạn, ngáng gạt lẫn nhau thì không có hi vọng nào hết, chỉ cần lôi kéo phân hóa là dễ dàng đạt được mục đích.

- Người Tiết Duyên Đà, Thổ Cốc Hồn mang theo con sói ngươi bán cho tới Thiên Tuyền, chỉ tiếc ràng ở yến hội náo nhiệt, con sói đó không may bị ấu tử của Sa La va vào rơi xuống đất vỡ tan.

- Tất nhiên bọn họ nổi giận, đao cũng rút ra, Sa La thấy chuyện không thể làm khác, lệnh chém đầu sứ giả Tiết Duyên Đà, Thổ Cốc Hồn, bữa tiệc đó có thể nói là cực kỳ đãm máu. Vân hầu, chỉ mấy con cự lang pha lê đã khiến hai quốc gia thân thiết như huynh đệ biến thành kẻ thù. Lão phu đoán, trước khi Đại Đường ta hành động, Tiết Duyên Đà, Thổ Cốc Hồn sẽ liên hợp tấn công Tây Đột Quyết.

- Quá trình đàm phán cũng không thần kỳ như ta nghĩ, nói trắng ra một đám người đâu có lợi thì theo, ta cho rằng sẽ có đủ các loại đấu trí đấu dũng, xen kẽ âm mưu quỷ kế, nói một câu phải nghĩ tám năm cơ.

Vân Diệp rất thất vọng, vốn tưởng Khúc Trác có kỳ công cái thế gì, ví dụ như giết người, làm gián điệp, hay tán công chúa của người ta, thì ra là dẫm phải phân chó. Câu chuyện truyền kỳ chỉ là ăn may, dựa vào tính cách và cái miệng tới đâu cũng quen được, làm quen với một tên hoàn khố, kết quả tên hoàn khố giúp một việc nhỏ mà thôi.