Mắt thấy mặt trời sắp ngả về phía tây, Trường Tôn thị vẫn chưa về, quan phục dày cộp mặc trên người đã sắp ướt đẫm mồ hôi rồi, trong giày mồ hôi ướt nhẹp, tất dính vào chân, cực kỳ khó chịu.
Ngó quanh, chỉ có hai tên thái giám đang dựa vào hành lang ngủ gà ngủ gật, Lý Thái ném Vân Diệp ở nơi này rồi không thấy tung tích đâu nữa, đại khái là đi tìm người giám định xá lợi thật hay giả, cái tên này chưa bao giờ tin lời người khác, phải tự mình chứng thực mới tin, đó là tật xấu mà thư viện tạo thành cho hắn, cả đời này đại khái không có hi vọng thay đổi.
Cởi giày ra, giặt tất, mùi vị thật ghê tởm, dù sao Vân Diệp cũng nín thở gặt xong tất, đặt tất lên tảng đá, chắc một tuần hương là khô thôi. Banh giày ra, xua mùi đi, chân thì cho vào ao, nước mát lạnh bao chủ chân, sướng mê tới, chắc là chân mặn lắm, cá đều bị thu hút tới, lượn lờ xung quanh rất hưởng thụ vị đó.
Trường Tôn thị nhất định là đánh mạt chược với Lý Uyên rồi, hiện Lý Uyên dựa vào mạt chược mà sống, mỗi ngày không đánh mười mấy ván là khó chịu, hiệu quả rõ ràng, từ khi có mạt chược, tốc độ tạo người của ông ta cuối cùng đã chậm lại, hai năm mới cho Lý Nhị thêm một đệ đệ một muội muội, xem như là tốc độ tăng trưởng bình thường. Nếu không phải có mạt chược tương lai không biết có mấy người xưng vương, công tích Tào Tháo làm cả đời ở Đại Đường chỉ ngang hàng với mạt chược.
Dưới cây liễu yên ắng, chẳng ai mang đệm tới cho, mông ngồi trên tảng đá lâu dễ bị trĩ. Đường đường là hầu gia ở trong cung mà không to bằng rùa ở sông Kim Thủy, không thấy đám hoạn quan đang lắp lều tránh nắng cho lũ rùa đấy à, dưa chuột cả quả không ngừng ném xuống, thậm chí còn có ít thịt, thế này thì hầu gia đế quốc chịu sao nổi.
Cuối cùng đã nghe thấy cái giọng kéo dài của hoạn quan rồi, Vân Diệp nhảy bật dậy, thoáng cái đã mặc xong tất, đi giày vào, mỗi cơ thịt trên mặt đầu điều chỉnh vào vị trí tốt nhất, vỗ hai má, tính mạng Hi Đồng dựa vào cả cái mặt này. Nếu như nói tới tận bây giờ Lý Nhị còn chưa biết có một tên nghịch tặc vào Vân phủ thì đánh chết Vân Diệp cũng không tin.
Thủ lĩnh mới của Bách kỵ ti nghe nói là một vị cung phụng hoàng cung theo Lý Nhị rất lâu, đám người biến thái này đã thể hiện toàn vẹn năng lực khi Lý Nhị lên ngôi, một bước mười kế, âm hiểm tuyệt luân, ngoan độc vô tình, loại người này không thích hợp làm quan trong triều, chỉ thích hợp làm cung phụng ở thâm cung. Hoàng đế khác khi dùng xong loại người này đều chém hết, chỉ có Lý Nhị nuôi bên người, không giết một ai.
Lần trước trong hoàng cung bày tiệc nhà, Vân Diệp bị Lý Thừa Càn kéo tham gia, bất tri bất giác uống nhiều một chút, bị đám người đó hỏi này hỏi nọ, mấy lần suýt lộ tẩy, may mà bọn họ không hiểu những câu từ hiện đại, cho rằng say rượu nói linh tinh, nếu không thì phiền toái to. Cái đám người kiếm chỗ ngồi đều thích ngồi trong bóng tối, ai mà dám xem thường.
- Trời nóng thế này chạy vào hoàng cung làm gì?
Trường Tôn thị xem ra thắng tiền, tâm tình rất tốt, nhìn thấy Vân Diệp không châm chọc:
- Nương nương không biết, hàn xá gần đây luyện ra được một loại dầu từ bạc hà, nghe Tôn tiên sinh nói rất có lợi cho da phụ nhân, thần nghe thấy có tác dụng này, vội mang vào tặng cho nương nương, mặc dù nương nương chẳng cần tới thứ tục vật này, nhưng là chút tâm ý của vãn bối, mong nương nương nhận cho.
- Ồ, Tôn tiên sinh nói hữu dụng thì bổn hậu phải xem sao, bạc hà thường dùng để tỉnh táo, chưa bao giờ nghe nói dùng ở phương diện này.
Lấy một cái bình nhỏ từ trong tay cung nữ, mở nút gỗ mềm ra, lắc nhẹ, mùi hương thơm mát của bạc hà tỏa ra, làm tinh thần phấn chấn, thứ này là kết tinh tâm huyết thời gian qua của Xứng Tâm.
Tên đó hiện không để ý tới thoa son trát phấn nữa, mỗi ngày trừ tới xưởng nước hoa thì chạy lung tung khắp chợi, đồ ăn vặt mua cả đống, ngay cả rau sống cũng hận không thể lao vào ăn mấy miếng. Mới đầu không hiểu, về sau nghe hắn nói mới biết, Lý Nguyên Xương vì để hắn có thân thể thơm tho liền không cho hắn ăn thứ khác, chỉ ăn chút gạo, sau đó ăn các loại cánh hoa, tới nhụy hoa cũng ăn. Cuộc sống đó duy trì suốt ba năm, cho nên hiện giờ chỉ mong nếm thử toàn bộ thức ăn thế gian, hiện ép dầu bạc hà ra là để hàng ngày bôi lên mặt, làm da bóng mượt hơn.
- Không tệ, bổn hậu nhận rồi, không có chuyện gì nữa thì về đi.
Trường Tôn nhận lễ rồi, ngay nguyên do cũng chẳng hỏi đã đuổi Vân Diệp đi, trở mặt vô tình đúng là đặc quyền của hoàng gia.
Vân Diệp cố ý nâng cái bọc lên, chỉ cần Trường Tôn thị hỏi tới thì y có đủ lý do trần thuật chuyện của Hi Đồng, ánh mắt của Trường Tôn thị quả nhiên thu hút vào đó, hỏi:
- Có chuyện gì thì nói đi, không cần dùng kế dục cầm cố túng trước mặt ta, thứ trong bọc của ngươi giá trị chưa đủ đâu, ngươi thử xem.
Thích nhất là Trường Tôn thị thẳng thắn như thế, mở bọc, lộ da gấu trắng ra, đang muốn khoe khoang một phen thì nghe Trường Tôn thị phẫn nộ:
- Ta tưởng là bảo bối gì, thì ra là da gấu đen, ngươi trêu bổn hậu sao?
Da gấu đen? Đây là da gấu trắng cơ mà, sao lại thành da gấu đen, hai thứ này sao mà giống nhau được? Nhìn kỹ lại, đúng là da gấu trắng, trắng phát sáng, sao bà ta lại nói là da gấu đen?
- Nương nương, đây rõ ràng là da gấu trắng, sao có thể là da gấu đen?
Vân Diệp gãi đầu nhìn Trường Tôn thị, chẳng lẽ bà nương này muốn ăn bẩn?
Trường Tôn thị rất nghi hoặc, rõ ràng là da gấu đen, sao Vân Diệp lại nói là da gấu trắng? Nhìn dáng vẻ của y không giống giả bộ, chẳng nhẽ hôm nay ta đánh mạt chược tới hoa mắt, nhưng nhìn kỹ lại thì đúng là da gấu đen.
- Hoa Nương, ngươi nhìn tấm da gấu đó xe, là màu trắng hay đen?
Trường Tôn thị hỏi cung nữ thiếp thân ở bên.
Cung nữ do dự một chút mới nói:
- Nương nương, nô tỳ thấy là da gấu xám.
Vân Diệp và Trương Tôn thị nghe mà ngẩn người, Vân Diệp đứng sang bên cạnh nhìn da gấu, quả nhiên là màu xám, đi xa nhìn, không ngờ phát hiện màu càng lúc càng thẫm, Trưỡng Tôn thị cũng đi qua đi lại nhìn, bà cũng phát hiện nhìn gần là da gấu trắng, nhìn xa là da gấu đen.
Cả hai nghĩ mãi mà không ra, Vân Diệp trầm tư nói:
- Nương nương, chẳng lẽ da gấu này trong suốt, dựa vào góc độ nhìn mà thay đổi màu sắc.
Qua chứng minh, da gấu đúng là biến màu, theo ánh sáng mà biến từ trắng thành đen, đây là bảo bối, Trường Tôn thị thích tấm da gấu này, trên đời chỉ có một tấm.
- Lễ vật không tệ, xem như là chí báo hiếm có trên đời, có chuyện gì nói đi, nói trước, chuyện trên triều đường là không được, phải cần bị bệ hạ mở miệng.
Cho dù bị da gấu mê hoặc, Trường Tôn thị vẫn rất có chừng mực, giữ vững giới hạn không nượng bộ.
Khi Vân Diệp đem ngọn nguồn sự việc kể ra, Trường Tôn thị mặt âm trầm:
- Ngươi chắc chắn Điền Tương Tử đã chết.
- Nếu như hắn có thể sống sót được dưới điều kiện tán khốc như thế thì vi thần không có gì để nói, xá lợi của lão ta đã được Thanh Tước dùng làm lễ vật hiếu kính bệ hạ rồi. Vi thần cho rằng rất đáng tin, cho dù lão ta còn sống thì sao, không còn nanh vuốt thì tối đa chỉ là ông già trên tám mươi, sợ gì lão ta.
Cho Vân Diệp niềm tin không phải là lời của Hi Đồng mà là phán đoán của Tôn Tư Mạc, khi Vân Diệp và Điền Tương Tử gặp nhau, ông ta phát hiện Điền Tương Tử có bệnh phổi nghiêm trọng, có thể sống hơn một năm là lớn mạng rồi, kết hợp với lời Hi Đồng nói, Vân Diệp lựa chọn tin Điền Tương Tử đã chết.