Vân gia thôn trang qua một thời gian ngắn náo nhiệt của bán công nghiệp hoá đã trở lại bình thường. Dưới cơn mưa phùn, trâu cày cường tráng đi phía trước, tiểu đồng chậm rãi theo sau, hán tử cầm cày phía sau thỉnh thoảng lại thét to vài tiếng. Trâu của Vân gia thôn trang đến từ thảo nguyên chưa từng cày ruộng, cho nên cần phải hướng dẫn. Nông phụ phía sau thỉnh thoảng lại cắm cây lên đất.
Đất có màu đen đậm, nắm chặt một chút là có nước phì nhiêu chảy ra, vừa nhìn là biết đây là loại đất cực tốt, trên mặt nông gia ai cũng lộ vẻ vui mừng. Vân gia khác với các nhà khác, thu địa tô chỉ lấy vụ đầu tiên, còn lại là phần của nông hộ. Nông hộ mặc dù là tá điền (mượn ruộng), nhưng nói không chừng lương thực một năm còn nhiều hơn cả nhà có ruộng. Trâu cày là của chủ gia, thích dùng lúc nào thì lấy, chỉ cần quy đổi phí dùng trâu thành lúa là được. Mà lúa này thực ra cũng không phải gia chủ muốn thu lấy, mà dùng chính lúa này để nuôi trâu. Không có nông hộ nào phản đối, chủ gia không trồng trọt, nuôi trên dưới một trăm đầu trâu chẳng phải để tiện cho nông hộ hay sao?
Điền Phúc lau mồ hôi, giữ cày vốn là một việc tốn sức, dù có thân thể cường tráng cũng không chịu được bao lâu. Thương tiếc nhìn con trai dắt trâu phía sau cả buổi sáng, miệng mỉm cười. Không chịu khổ không thành người, tiểu hài tử cũng giống những mầm non xuân mới nhú, hiện tại vẫn còn có thể uốn nắn được. Dù đang theo tiên sinh học ở trường, nhưng việc nông này chúng cũng phải làm. Theo Điền Phúc, đây mới là căn bản để lập thân, mệt một chút cũng không sao.
Bà mẹ bưng bình nước tới cho hai cha con giải khát, Điền Phúc cầm lấy tu ừng ực, trong lúc đó cũng liếc thấy vợ mình lén đưa cho con trai quả trứng. Điền Phúc làm bộ không nhìn thấy, con trai tuổi cũng lớn rồi, ăn nhiều một chút cũng phải.
Con trai không thích ăn lòng đỏ trứng, đút lại cho mẫu thân. Điền Phúc thấy được cảnh này thì trong lòng vui mừng, con trai của nông hộ cần phải có đức tính như vậy. Không thích ăn lòng đỏ trứng? Nông hộ trong vòng hai năm nay mới có trứng gà để ăn, không thích lòng đỏ chẳng qua là thương mẫu thân mà thôi.
Nếu không phải Hầu gia hạ lệnh hủy hết các tác phường, thì cuộc sống có thể còn khá hơn. Trước khi tác phường bị hủy, vào lúc nông nhàn mọi người có thể đến lò tranh thủ kiếm thêm được chút tiền. Nhưng tất cả là do triều đình có lòng lo sợ, cho nên Vân gia thôn trang vẫn chưa có ngày yên lành, khiến Hầu gia đành phải dỡ bỏ tất cả đi. Hiện tại toàn thôn trang chỉ còn trồng trọt, xem triều đình còn có thể làm được gì?
Một vị quan nhân đứng dưới hàng liễu bên quan đạo đang nhìn các nông hộ trồng trọt phía xa, Điền Phúc nhổ nước bọt rồi lại gọi con trai dắt trâu chuẩn bị tiếp tục, ngươi muốn xem nông hộ khổ, lão tử khổ cho ngươi xem.
Người đứng dưới tàng cây chính là Ngụy Trưng mặc quan phục. Hai ngày này lão đi loanh quanh Vân gia thôn trang, lão muốn xem tình hình Vân gia thôn trang hiện tại thế nào, từ thiên đường giàu có, đông đúc trở lại như cũ có thể có biến hóa gì không. Cuối cùng lão phải thất vọng, Vân gia thôn trang vẫn thuận lợi vận chuyển như cũ, phố xá kia vẫn náo nhiệt như vậy. Buôn bán la ngựa vẫn thịnh vượng như xưa, chỉ là giao dịch lương thực lại nhiều hơn trước, chẳng lẽ lương thực không còn đủ ăn hay sao?
Ba thành, biên độ tăng trưởng này của lương thực quả thật là tin nhảm. Dưới sự tùy tùng của huyện lệnh, mở liền mấy kho lúa, chỉ thấy từng bồ thóc vàng óng xếp đầy. Cố ý gọi người tới kiểm tra, muốn đâm vào bồ thóc để xem có phải bồ toàn thóc không. Lão nhân nông hộ vô cùng không hài lòng với việc bồ thóc nhà mình bị quan phủ đâm chọc, liền phái tôn tử dùng búa bổ đống lương thực ra, khiến cho lương thực tràn ngập hết cả bàn chân Ngụy Trưng.
Lão chưa từng thấy có nông hộ vô lễ với bản thân như vậy, trước đây đi đến đâu, nông hộ chỉ cần nghe được tên tuổi của lão là cung kính mời lão vào nhà. Hôm nay muốn vào nhà nông hộ nào cũng phải nhờ lệnh của huyện lệnh mới vào nổi.
Bái phỏng Vân Diệp hai lần y đều không có ở nhà, Ngụy Trưng biết Vân Diệp nhất định đang ở hoa viên phía sau, chỉ là không muốn gặp. Lão có khóc cũng không có tác dụng gì. Hay cho một người tiến thì trời long đất nở, lùi như sóng lớn vỡ đê, Vân Diệp đã phản kích đến cực điểm, cũng đẩy nguy hiểm về lại phía đám quan văn. Hiện tại thành Trường An cực kỳ tiêu điều, các thương nhân dường như đánh hơi thấy nguy hiểm, đều hết sức thu lực, sợ triều đình lại làm thêm một chuyện khốn nạn khác. Cả tháng không có cửa hàng nào mở mới, mà đóng cửa thì lại rất nhiều, hơn nữa điều này còn trở thành xu thế.
Hộ bộ thượng thư Trường Tôn Vô Kỵ cắn răng kiên trì, trong tổng thuế thu được năm ngoái thì có đến 3 thành là thương thuế, năm nay có thể thu được 2 thành là tốt lắm rồi. Trường An từ trước tới giờ thương thuế là chủ lực, góp đến 3 thành, thậm chí hơn trong toàn bộ thuế thu được. Trước đây mọi chuyện diễn ra tự nhiên cho nên không ai để ý đến thương thuế, hiện tại mới thấy đây là một khoản thu không thể coi thường.
Vân Diệp dẫn theo bọn muội muội đang ở một chỗ trong Vân gia làm cỏ, lúa đã gặt xong, giờ ngô gối vụ đang sinh trưởng tốt. Diện tích cũng không lớn lắm, chỉ trên dưới nửa mẫu, đầu xuân năm nay Vân gia gần như chỉ trồng ngô trên ruộng, ngô có bộ rễ sâu, lúa lại có rễ ngắn, hai loại không hề ảnh hưởng tới nhau. Mặt khác phần ruộng còn lại cũng chỉ còn đậu tương, lá đậu xanh tốt phủ kín ruộng đồng, làm như vậy rất có lợi cho đất trồng, rễ đậu tương sẽ lưu lại nhiều phân đạm. Hiện tại trong Vân gia thôn trang, chỉ cần nông hộ không trồng hạt kê thì đều gối vụ thế này.
Vân Diệp cẩn thận dùng cuốc bới cỏ khỏi gốc ngô, tiểu Nha theo phía sau ca ca nhặt cỏ bỏ giỏ rất nhu thuận. Thì Thì bên kia luống dùng cuốc còn thuần thục hơn xa Vân Diệp, phía sau có nhị nương tử Vũ gia theo nhặt cỏ, không biết làm sao, sau khi hai người xô xát lại trở thành hảo bằng hữu, hiện tại Tiểu Vũ đang dạy Thì Thì viết chữ, thậm chí còn dạy rất nghiêm túc.
Về phần Nhất Nương đã sớm biến thời gian làm nông thành thời gian hò hẹn. Bùi Ngọc ở phía trước làm cỏ, Nhất Nương ở phía sau thu nhặt, đầu mày cuối mắt khiến công việc chậm hơn. Vân Diệp cuốc được hai luống rồi mà bọn họ còn ở tít phía sau.
- Nhanh tay lên chút, khi ta không tồn tại hay sao? Nửa năm nữa thân gia tới Trường An liền cho các ngươi thành thân, chuyện thì kể đến bao giờ cho hết hả, lề mề thế gặp mưa thì sao? Mặc kệ các ngươi làm trong mưa nhé.
Bổng đả uyên ương chính là như vậy, Nhất Nương tính tình hướng nội, rất dễ xấu hổ, vừa nghe Vân Diệp liền cúi mặt làm, Bùi Ngọc thì da mặt dày hơn bì, nói với Vân Diệp:
- Đại ca, trong thư viện quản nghiêm, lâu lắm đệ mới về nhà một chuyến nên có nhiều chuyện để nói, ca ca thứ lỗi nha.
Công tử ca tao nhã biến đâu mất rồi? Chỉ mấy tháng không gặp, thư viện đã biến một vị công tử thành lưu manh thế này? Nghe nói hiện tại hắn còn là hãn tướng trên sân bóng.
- Bài vở thư viện đã làm chưa? Nghe nói hiện tại ngươi đang theo Nguyên Chương tiên sinh học sử, đây quả là việc tốt, Nguyên Chương tiên sinh tinh thâm sử học, hiện tại lại muốn biên soạn Tùy sử, chính là thời gian tốt, phải cố mà học.
Vân Diệp lo lắng Bùi Ngọc sẽ học theo y, như vậy thì thật không hay, con đường này đã định trước là vô cùng ngoắt ngoéo, không có đại nghị lực là không thể kiên trì đến cùng, tương lai cũng nhất định trắc trở nặng nề, y chỉ hy vọng Bùi Ngọc đừng hứng thú với toán học, theo Lý Cương, Ngọc Sơn, Nguyên Chương đều tốt, dù cho theo Ly Thạch học họa cũng là một lối thoát, toán học, hoá học, vật lý thì để bản thân y cùng Lý Thái là đủ.