Đường Chuyên

Chương 308: Thân Bất Do Kỷ




Hôm nay đẹp ngày, bên ngoài mặt trời chói chang, cuộc sống không có kẻ địch truy sát với Đậu Yến Sơn mà nói là một ngày đẹp, thức dậy từ cái giường trúc đơn giản, hắn cảm thấy cột sống kêu răng rắc, nửa tháng chạy năm nghìn dặm, hắn phục bản thân vô cùng.

Đậu Tam mang cho hắn một chậu nước rửa mặt, mặt nước phản chiếu một khuôn mặt tang thương mỏi mệt, râu ria mọc đầy mặt, già đi tới mười tuổi, tóc xõa trên vai, xơ xác khô vàng. Ngược lại thân hình tráng kiện hơn nhiều, tay nhéo cánh tay, cứng đơ, thiếu niên trắng trẻo xưa không thấy đâu, hai chân cũng phát tiển theo hướng kỵ binh, khi khép lại có khe hở như lòng bàn tay ở cẳng chân, đi lại như con vịt.

Từ lúc ở Lăng Châu bị Bách kỵ ti bám theo, hắn không còn nhớ rõ đã chạy bao nhiêu đường, chết bao nhiêu người, đám đệ tử Đậu gia trung dũng nối nhau xông về phía thám tử Bách kỵ ti, sau đó không quay lại nữa, hắn chỉ biết cắm đầu chạy, phải chạy nhanh như đám tín sứ mới được, không có mưu kế gì hết, chẳng có gì để mà mưu với kế, chỉ có so tốc độ, vì bất kể ngươi dùng cách gì thì đều không thể tinh thông bằng thám tử của Bách kỵ ti.

Cho tới khi vào được núi lớn, những cái đuôi đáng ghét kia mới dần biến mất, nơi này là địa bàn của Nam Chiếu, người Đường sẽ không vào. Lãnh địa của nữ vương Tham Qua luôn là cấm địa của người Đường, Đậu gia dùng mười mấy mạng người mới liên thông được con đường cứu mạng này, mỗi năm cung cấp vô số gấm vóc và lương thực không uổng phí, lãnh địa của nữ vương Tham Qua thành nơi che chở cuối cùng của Đậu gia.

Hôm nay phải đi gặp nữ vương béo ú ngu xi kia, cần giữ phong phạm của thế gia công tử. Lão quản gia Đậu Tam cạo mặt cho hắn, cắt lông mũi, búi tóc, đội kim quan, thay cái giày rách nát, giày da hươu đúng là thoải mái, một tuần hương sau, công tử phong lưu lại xuất hiện trên đời.

Tiếng lợn ủn ỉn dưới lầu trúc lần nữa nhắc nhở Đậu Yến Sơn mình đang ở đâu, không phải Trường An cẩm tú, không phải trong trang viên ấm áp dễ chịu, mà là Nam Chiếu ác liệt vô cùng, nghĩ lại đêm qua mình ngủ trong căn nhà với lợn là hắn đã buồn nôn. Trời rất nóng, từng luồng hôi thối xuyên qua khe trúc truyền lên, lởn vởn xung quanh, cố nhịn sự khó chịu, Đậu Yến Sơn chuẩn bị tham gia buổi tiệc nữ vương chuẩn bị cho hắn.

Tiến vào lầu trúc lớn của nữ vương, Đậu Yến Sơn thống khổ hết mức, hắn thà ở cùng lũ lợn kia chứ không muốn ở cùng gian lầu với nữ vương, chưa nói cái khác, dưới lầu trúc của nữ vương còn nuôi nhiều lợn hơn, béo hơn, cho nên mùi lợn cũng nồng hơn.

Nếu như chỉ là mùi thối thì Đậu Yến Sơn trải qua gian hiểm vẫn chịu đựng được thì cảnh dâm uế trong lầu trúc làm hắn nổi kích động tự sát, không phải là chưa thấy những ảnh ướt át. Ở Yến Lai lâu, Xuân Phong các những thiếu nữ uốn éo trong điệu múa lời ca, cảnh đẹp dưới lớp sa mỏng luôn làm người ta ngây ngất, tiếng rót rượu róc rách, phối hợp với mùi hương son phấn, cảm quan kích thích tột độ.

Hắn nhắm mắt lại, rất lâu sau mới mở mắt ra, chỉ hi vọng điều mình vừa thấy đều là ảo ảnh, là ác mộng. Chỉ tiếc rằng tất cả đều là thật, bốn năm đại hán trần truồng người đen xì tranh nhau lấy lòng cái núi thịt trên giường trúc, một hán tử hơi trắng một chút vác thứ lúc lắc dưới háng bóc chuối cho nữ vương, tự mình cắn chỗ không ngon trên cùng, phần còn lại nhét cái miệng to đùng.

Đậu Yến Sơn dám thề mình không nhìn thấy động tác nhai, cái quả chuối tiêu lọt vào, ực một cái biến mất, hai bay tay nần nẫn đẩy hai cái đầu bù xù đang gặm trên bộ vú cực lớn, ngồi dậy, thịt mỡ lay động như sóng gợn.

Đó là mụ khổng lồ, ngồi trên giường còn cao hơn Đậu Yến Sơn, hai cái mắt ti hí lún sâu vào trong đống thịt nhìn thấy Đậu Yến Sơn liền sáng lên, loại ánh mắt này Đậu Yến Sơn rất hay thấy, bản thân hắn cũng có, chỉ là khi hắn nhìn thấy Hồ cơ tuyệt mỹ mới lộ ra ánh mắt tán thưởng này, ánh mắt tham lam hận không thể nuốt vào bụng, bao lâu rồi chưa có ánh mắt đó nhỉ?

Có nam nhân đang thù địch mình, Đậu Yến Sơn là người mẫn cảm, hắn có thể cảm thụ được chút thù hận lờ mờ của Vân Diệp, đương nhiên cũng cảm nhận được tên nam nhân đang dựng huynh đệ lên không hề che dấu sự ghen ghét với mình.

Là khách tới nhà người khác làm khách, tất nhiên phải mang theo lễ vật, từ lão quản gia đang trố mắt ở đằng sau lấy chiếc hộp đàn hương, cố gắng không nhìn bộ ngực cực kỳ đồ sộ đang lay động trước mắt, khom người nói:

- Tại hạ từ Trường An xa xôi tới nương nhờ nữ vương bệ hạ, nhận ơn của bệ hạ không có gì báo đáp, chỉ có chút quà mọn dâng lên, mong được một nụ cười của nữ vương bệ hạ.

Cũng không biết nghe có hiểu không, nữ vương đen đúa to lớn kéo tay Đậu Yến Sơn cười toe toe, xoa nắn rất lâu mới nhận lấy cái hộp gỗ, mở ra ngay trước mặt, thấy không phải là thứ đá sáng lấp lánh thì không vui lắm.

Bị cái bàn tay dính nhớp không biết sờ vào cái gì xoa nắn tay mình nửa ngày, Đậu Yến Sơn toàn thân sởn gai ốc, hắn quyết định trở về phải dùng cát khô chà thật sạch tay mình, nếu như bị sờ nắn lần nữa, Đậu Yến Sơn chuẩn bị bỏ cái tay này luôn.

Cố áp cảm giác muốn lộn mửa xuống, vội giải thích:

- Bệ hạ chớ coi thường thứ dược cao màu đen này, nếu như để nó lên lửa hơ, một ngày hít lấy thứ khói xanh bay ra, bệ hạ sẽ trường sinh bất lão, trẻ mãi không già, mỗi ngày bệ hạ vui sướng vô biên, thứ dược cao này có một cái tên mỹ lệ, gọi là vong ưu thảo...

Đường xá có xa đến đâu, cứ đi rồi sẽ đến, đó là chân lý thực sự, Hi Đồng sẽ trở về, hoàn cảnh gian nan tới đâu, Đậu Yến Sơn cũng không tắt lửa thù hận, giống như Trường Tôn thị chưa bao giờ ngừng suy đoán Vân Diệp, đó đều là sự phát triển tự nhiên của sự vật.

Lý Thái là đứa trẻ ngoan, nhận được sách toán học mới soạn từ chỗ Vân Diệp, đồng ý nhiệm vụ lên lớp cho y, Lý Thái tiến bộ rất nhanh, quá dư sức làm nhiệm vụ này. Đương nhiên tất cả quyền lợi làm tiên sinh cũng chẳng thể bỏ qua được, kẻ thù của Lý Thái nhiều lắm, tiết võ thuật ăn cú đấm kia làm hắn cả đời khó quên, từ lúc sinh ra tới trước khi đến thư viện hắn chưa bao giờ ăn đòn, ai ngờ hai năm qua còn ăn đòn bù vào toàn bộ thời gian đó, nhũ mẫu nhìn thấy hắn toàn thân bầm tin cứ ôm lấy hắn mà khóc, còn chuẩn bị tới chỗ hoàng hậu cáo trạng, cáo trạng vô ích, Lý Thái đã thử rồi, chỉ không ngừng an ủi nhũ mẫu đừng thương tâm, mình sớm muộn cũng có một ngày đòi lại, đảm bảo không thiếu một cú đấm nào.

Ghen ghét học sinh giỏi là bệnh chung của trường học, Vân Dệp không quản, Lý Thái là người rất biết chừng mực, biết nặng nhẹ, cùng lắm là một trận đòn thôi, có gì đâu.

Lý Cương viết cho Đạo Tín hòa thượng một phong thư rất dài, Vân Diệp cho vào lòng cảm thấy phồng lên, y biết Bạch Mã Tự ở Lạc Dương, cũng chỉ biết luận điệu quỷ quái liên quan tới bạch phi mã thôi. Đạo Tín ở nơi đó, Nhất Chỉ Đầu chẳng biết là do Thiên Long hòa thượng hay Đạo Tín Thiện sáng tạo ra, chẳng nhớ nữa. Vân Diệp rất lo gặp Đạo Tín bất kể mình nói gì ông ta cũng đáp bằng một ngon tay, thế thì gay, chuyện gì cũng phải tự đoán, đúng là một tuyệt chiêu lừa đảo, nếu như Đạo Tín không biết Nhất Chỉ Đầu Thiện, mình có thể dùng tạm.