Đường Chuyên

Chương 222: Già mà không chết sẽ thành tinh




Quan tâm tới chính trị thời sự là đặc điểm chung của nhân sĩ kinh thành, Trường An nếu không có đề tài oanh động mỗi ngày thì sao xứng là tòa thành đứng đầu thiên hạ.

Trước khi trống dọn đường vang lên, tin tức Đậu gia đại chiến Ngọc Sơn thư viện đã thay thế tin hôm qua lễ bộ thượng thư Lưu Nguyên Lãng bất hạnh thượng mã phong liệt nửa người thành điểm nóng mới.

Tin đồn có cánh, chỉ cần có cái khe hở nhỏ là nó lốn lách vào, mới đầu không sai biệt là bao, đều nói thư viện Ngọc Sơn và Đậu gia vì Bùi Anh mà nổ ra tranh chấp, lão tổ tông Đậu gia không chịu bỏ qua v..v..v., vì sau vì cái tên Bùi Anh quá nữ tính, mau chóng thành lão tổ tông Đậu gia người gia mà tâm chưa già, vì một hồng nhan Bùi Anh không ngại tranh giành với Lam Điền hầu của thư viện Ngọc Sơn, một già một trẻ quyết định đại chiến ở Ngọc Sơn.

Hồng nhan sánh với thiếu kiệt tất nhiên là tương xứng, tự nhiên xen vào ông già bát tuần da gà tóc trắng định hoành đao đoạt tình, dưới tin đồn như thế, lòng dân ngả về đâu khỏi nói cũng biết.

Đậu Yến Sơn về Trường An lập tức biến tiến triển sự việc báo cho trưởng bối trong nhà, bị chửi mắng té tát, nhận mười gậy gia pháp, tập tễnh từ nhà thờ tổ đi ra liền nghe được tin dữ kinh động, xách đao bất chấp mông bị thương, muốn tới thư viện tìm Vân Diệp liều mạng.

Lão tổ tông Đậu gia đức cao vọng trọng mấy chục năm, giờ bị người ta trực tiếp hạ xuống mức ngang hàng với Vân Diệp, một là bậc huân quý tuổi cao đức thiện, một là tên lưu manh mới nổi, đứng đầu Trường An tam hại không phải là lưu manh thì là cái gì. xem tại TruyenFull.vn

Bị phụ thân Đậu Hoài Đức ngăn lại, đoạt lấy đao trong tay hắn, ném cho hộ viện rồi xoay người tới đại đường, chỉ nói hai chữ:

- Đi theo.

Ngoan ngoãn theo phụ thân tới đại đường, nhìn thấy lão tổ tông đang cười nói vui vẻ:

- Lão phu cả đời cẩn trọng, tới già vào chốn hoa cỏ, không tệ, chẳng có gì cả, chỉ cần là nhân vật có hạng ở Trường An, ai chẳng có vài tin đồn chuyện xấu khoác lên trên người, mấy ngày trước lão phu nghe vài vị lão hữu nối nhau qua đời, trong lòng hối hận lắm, tương giao thân thiết như vậy, sao không làm vài chuyện thú vị khiến người ta hồi tưởng? Nhớ lại chỉ có bóng đao ánh kiếm và thơ ca họa, không khỏi nhạt nhẽo. Nay Lam Điền hầu giúp lão phu bù vào phần phong hoa tuyết nguyệt, trong lòng không nuối tiếc nữa.

- Đậu gia thanh danh quá tốt, vậy là không ổn, cả nhà lớn như thế không có vài đứa bại gia tử sao mà được, đám Yến Sơn cứ thường tới chỗ hoa cỏ cũng không sao, giúp Đậu gia tuyên truyền một chút, Đậu gia không chỉ có tiên sinh đạo học, cũng có nhã sĩ phong lưu.

Đậu Yến Sơn quỳ sụp xuống, vừa khấu đầu vừa nói:

- Tôn Nhi không dám nữa, mong lão tổ tông xử nhẹ.

Ông cụ úi da một lúc mới đứng dậy được, đám con cháu bên cạnh không ai dám đỡ, ông ta chưa bao giờ cho ai đỡ, lần trước có đứa nhi tử làm thế, bị đày tới sa mạc làm Hổ tử rồi, từ đó trở đi ngoài lão phó bảy mấy tuổi bên cạnh, không ai dám đỡ ông cụ.

Đi tới bên cạnh Đậu Yến Sơn, thở dài:

- Gia gia không có ý trách cháu, Đậu gia thực sự cần một số đứa hoàn khố, Tam Thập Lang do gia gia cố ý để nó phóng túng đấy, chỉ là không ngờ vì thế rước lấy đại họa, hại Tam Thập lang đáng thương của ta.

- Phụ thân, Bùi gia khinh người quá lắm, Lam Điền hầu tự coi mình quá cao, đều không coi Đậu gia ta vào mắt, theo hài nhi thấy, Đậu gia ta nên dùng uy gió mạnh quét lá, nhanh chóng tiêu diệt hai nhà đó, nếu không thanh danh Đậu gia ta mất hết.

Đậu gia lão tâm Đậu Hoài Ân đứng dậy nói:

- Lão tam không được.

Lão đại Đậu Hoài Nghĩ vội ngăn cản.

- Hoài Ân đừng gấp, báo thù rửa hận tuy quan trọng, nhưng không hơn cơ nghiệp Đậu gia, Tam Thập lang là nhi tử của con, cũng là tôn tử của ta, người Đậu gia không có lý nào chết uổng, con đích thân đưa Tam Thập lang lên đường, lão phụ sao không biết đau khổ trong lòng con, nhưng cái nhà này vẫn phải truyền thừa, khổ cho con rồi.

Đậu Hoài Ân quỳ trên mặt đất khóc rống lên, Đậu Hoài Nghĩ và Đậu Hoài Đức dìu ông ta ngồi lên giường.

- Yến Sơn, cháu tới thư viện Vân Diệp nói sao? Kể cho ngọn ngành, một chữ cũng không được che giấu.

Ông cụ nghiêm khắc nói:

- Tôn nhi không gặp được Vân Diệp, chỉ nghe gác cửa nói một câu.

- Câu gì?

- Hầu gia nói người không có ở đây, chỉ có mỗi câu đó, về sau tôn nhi tự cho rằng mình phá được cơ quan của bọn họ, ai ngờ đi sai một bước, lọt vào bẫy của Vân Diệp, tôn nhi vô dụng, xin lão tổ tông giáng tội.

Quần Đậu Yến Sơn nhuốm đầy máu tươi, vẫn quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích:

- Hầu gia nói người không có ở đây? Thú vị đấy, nói cách khác giữa hai nhà Đậu Bùi, Vân Diệp không chút do dự đứng về phía Bùi gia, y bị ngốc sao? Bùi Tịch cũng không dám bao cho Bùi Anh, Vân Diệp lấy đâu ra cái gan đó, với cái nhà nhỏ toàn phụ nữ đó, không chịu nổi một đòn của Đậu gia ta, y dựa vào cái gì?

Ông cụ ngay từ đầu đã không coi Vân gia vào đâu, Vân Diệp với ông ta chỉ là con bọ ngựa, giờ bọ ngựa múa chân tay muốn chặn cái xe của Đậu gia, nhìn thế nào cũng là tìm được chết, y lấu đâu ra lá gan đó, hay là người khác cho y mượn?

- Lão Đại, giao dịch với Tiết Duyên Đà tạm dừng đi, đồ sắt, vải vóc, tơ tằm dừng hết, vi phụ cảm thấy chuyện này không đơn giản, lần trước thái thượng hoàng đã có ý cảnh cáo rồi, ta luôn nghĩ nhà nhiều người, thêm một thương lộ là thêm một đường sống, trong nhà cũng dư dả hơn, không để chi phụ chết đói, giờ xem ra lão phu tham quá rồi, thiếu niên giới sắc, trung niên giới nộ, lão niên giới đắc, lão phu có lòng tham, chẳng lẽ đó là nguyên nhân Đậu gia gặp cảnh khó khăn này.

Căn dặn chuyện trong nhà xong, ông cụ lại hỏi Đậu Yến Sơn:

- Cháu là người trẻ, hẳn đã tiếp xúc với Vân Diệp, ân tượng về y ra sao?

- Bẩm lão tổ tông, Vân Diệp thông minh hơn người, học thức uyên bác, chuyện nam thiên bắc địa đều có thể nói lưu loát, rõ ràng mang dấu ấn danh môn, y có hơi cổ hủ, cũng hơi vô lại, nhưng luận phẩm chất là người tốt nhất trong đám thiếu niên, rộng lượng, tự tin, coi tiền tài như rác, nhưng lại yêu tiền tài như mạng, có bản lĩnh của Đào Chu Công, cũng có bản lĩnh bại gia hàng đầu, hài nhi một lần nghe bằng hữu giảng, Vân Diệp có lần say rượu ngông cuồng hô:" Trời sinh ra ta ắt sẽ dùng, ngàn vàn tiêu hết lại có ngay", hài nhi gần như bị khuất phục bởi câu này.

Đậu Yến Sơn không có chút thù hận nào, đánh giá Vân Diệp cho ông cụ nghe.

- Một thiếu niên tuấn kiệt như thế mà không nhìn rõ thế cục à? Cố tình chắn trước mặt Đậu gia là có ý gì? Giờ nhớ lại câu "hầu gia nói người không có ở đây", trong đó có một nụ cười khổ bất đắc dĩ. Hoài Nghĩa, Hoài Đức, Hoài Ân, ba đứa lấy tinh thần đi, Đậu gia phải đón nhận mưa gió chưa từng có rồi.

Lão tổ tông đúng là lão tổ tông, Vân Diệp chỉ lộ ra chút khó chịu là bị ông ta nắm bắt ngay được, Đậu gia sáng đèn cả đêm, trời vừa mới sáng mười mấy thớt khoái mã đã rời Trường An đi khắp nơi.

Lưới đã giăng, Lý Nhị là con nhện lớn ngồi ở giữa cái lưới, bất kỳ chút động tĩnh nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ông ta, mười mấy thớt khoái mã rời đại môn Đậu gia lập tức truyền tới ông ta, nhìn mấy tờ giấy trình lên, ông ta chỉ làm một cái động tác chém đầu, Hồng Thành liền khom người rời đi.