Nếu như Lưu Hiến nhận lấy thì quá tốt rồi, hắn ở thư viện chỉ là con rối, trong cái đầu ngu độn của hắn lấp lánh hào quang của hoang đế bệ hạ, có cái ô lớn tướng như vậy, Vân Diệp sẽ đối diện với mưa gió không chút sợ hãi, lịch sử đã chứng minh, tất cả những kẻ đối đầu với Lý Nhị bệ hạ đều không có kết cục tốt. Tuy không chắc, Vân Diệp cho rằng khả năng Lưu Hiến làm việc này cao tới tám phần.
Lắp xe lại cho Vương Tại, giao nó cho Hoàng Thử và Tiểu Nha, bảo Tiểu Nha đi tìm Tân Nguyệt nấp sau cây đại t hụ không chịu ra tự đưa xe về nhà, Vượng Tài rất ngoan, không có gì phải lo.
Cái sạp hàng nhỏ của Anh Nương đã biến thành cái quán nhỏ, bán ít đồ ăn vặt, trước cửa hiệu treo một cái hồ lô rượu cực lớn, nói lên bên trong có bán rượu, An Nương bê cái bụng lớn không ngừng chào mời khách vào quán, cái mặt tròn tròn ngập tràn ánh sáng hạnh phúc, với nàng mà nói thư viện đúng là thiên đường, không lo cái ăn cái uống, không có ai tới ức hiếp, tiếp xúc toàn là người đọc sách nho nhã lịch thiệp. Nàng thích nhất là nhìn cảnh người đọc sách tay cầm quyển sách gọi vài món ăn, hâm một bình rượu, trốn trong góc quán nhàn nhã xem sách.
Mỗi khi có người như thế xuất hiện, nàng luôn cho thức ăn đầy đĩa, chỉ cần chén trà trên bàn hết là nàng ân cần rót đầy, làm tám mười lần cũng không chán.
Hoàng Thử vì thế rất bất mãn, muốn trách mắng Anh Nương mấy câu, bảo nàng giữ tròn phụ đạo kết quả bị một câu của Anh Nương làm nín luôn, có muốn để đứa bé trong bụng thêm chút văn nhã không?
Câu này nói ra Hoàng Thử không còn ý kiến gì nữa, hiện giờ hắn dần hòa hợp với người trong thư viện rồi, dần dần hòa nhập vào vòng tròn nhỏ này, tên quản sự xem thường hắn giờ thấy hắn cũng không trừng mắt lên nữa, thi thoảng còn gọi hắn một tiếng Hoàng sư phụ, mỗi lần nghe thấy người ta gọi mình như vậy, lưng hắn bất giác thẳng lên ba phần, còn về phần truyền tài đạo mộ cho con thì hắn không nhắc tới nữa.
Các tiên sinh đều có một số sở thích văn nhã của văn nhân, ví dụ thích bản dập của văn bia, tìm phần mộ của danh nhân, làm điếu văn, hoài cổ gì đó đều tìm Hoàng Thử, luận tới am hiểu mộ cổ thì không ai hơn được Hoàng Thử nữa, lần trước vị Văn Kiệt tiên sinh từ Tấn Dương tới không biết từ cuốn sách nào phát hiện mộ của Vũ An vương Lưu Thượng, cùng Kim Trúc tiên sinh đưa Hoàng Thử đi tìm suốt ba ngày, dựa vào khứu giác đào mộ bẩm sinh của Hoàng Thử, không ngờ tìm được mộ của Lưu Thượng, tuy đổ nát lắm rồi, nếu như không nhìn kỹ không ai ngờ rằng phía dưới chôn một vị vương hầu.
Bọn họ không đào mộ, Kim Trúc tiên sinh tìm được nửa khôi văn bia tàn phá, hưng phấn không thôi, nói gì mà trong Hán Thư Lưu Thượng phân quốc là sai, trong văn thư không nhắc tới chuyện đó, ngay Hàm Đan cũng không nhắc tới, điều này nói lên sử sách ghi sai, không thể dùng nó dạy học sinh, tránh làm học sinh sai theo.
Hoàng Thử chảy nước miếng, cái mộ này không ngờ còn nguyên, không bị đào, hắn dùng xẻng tìm ngay được chỗ chôn quách, từ mức độ mềm cứng của đất mà phán đoán, quách được bào tồn cực tốt, nếu như đào lên, bên trong nhất định có vô số châu báu tài bảo, đem tin tức này nói cho Văn Kiệt tiên sinh, đợi tiên sinh hạ lệnh một tiếng, mình sẽ hưởng thụ một lần kích thích được khai quan giữa thanh thiên bạch nhật.
Ai ngờ bị Văn Kiệt tiên sinh ném cho một ánh mắt khinh miệt, bảo Hoàng Thừ vác tấm văn bia tàn phá lên, chút vẻ đắn đo cũng không có đã lên đường về thư viện. Hoàng Thử lòng ngứa ngáy, thi thoảng lại quay đầu nhìn mộ Lưu Thượng, lòng than khóc, tìm kiếm mấy ngày liền, tiền tiêu mấy quan rồi, chỉ vì tầm văn bia nát này à? Thứ béo bở chôn ở dưới kia mà.
Tay ngứa lắm, lăn qua lật lại không ngủ nổi, khiến Anh Nương mắng cho một trận, nói là hắn đụng vào bụng mình, không sợ đứa bé có chuyện sao. Nhắc tới con, tâm thư phát tài của Hoàng Thử tắt luôn, vuốt ve cái bụng lớn của Anh Nương, cảm thụ con mình cựa quậy trong đó, Hoàng Thử lắc đầu, lúc này đừng nói là mộ Lưu Thượng, dù mộ hoàng đế cũng khơi lên được hứng thú của hắn.
Thư viện thay đổi rất nhiều, ví dụ đại môn thư viện trước mặt Vân Diệp, ngoài cao lớn hoành tráng còn mang theo chút âm khí, vì sao lại nói như thế, nguyên nhân là Vân Diệp dẫn Bùi Anh qua đại môn ba lần, mỗi lần đi qua mấy đường hẻm lại quay về bên ngoài đại môn, từ bên trái đi vào thì ra từ bên phải, vào từ bên phải đi nửa ngày lại ra bên trái, rõ ràng cách cửa phòng học không xa, nhưng đi mãi không tới, vì sao chứ?
Bùi Anh đã run lẩy bẩy, hắn tự cho rằng vì mình tạo nghiệt, nên ông trời không tha thứ cho hắn, không cho hắn vào thư viện tị nạn, quỳ ở đó xin ông trời tha thứ. Vân Diệp xách Bùi Anh lên, nhìn vào mắt hắn nói:
- Vào thư viện thì không được tin tưởng bất kỳ yêu ma quỷ quái, cũng không được tin vào thần linh, nếu không bất kể ngươi gặp chuyện gì cũng lập tức đuổi ra khỏi thư viện, một người đọc sách nghiên cứu đạo lý của thiên địa lại tin vào thứ hư vô xa xăm là xỉ nhục của thư viện. Hiện giờ chúng ta chỉ đối diện với một cái mê cung nhỏ thôi, tương lai ngươi còn gặp thứ phức tạp hơn thì sao? Lần nào cũng quỳ xuống cầu xin à?
Ném Bùi Anh nhũn như bùn đi, Vân Diệp chắp tay sau lưng quan sát thật kỹ đại môn, còn có cả đường đằng sau, khỏi phải nói nhất định là lão già Công Thâu Mộc giở trò, muốn khoe thuật cơ quan cường đại của Công Thâu gia, cho các tiên sinh trong thư viện xem, chứng minh mình không phải chỉ có hư danh, hai là nâng cao địa vị của Công Thâu gia ở thư viện, chứng minh học vấn của nhà mình hữu dụng. Đối với sự cạnh tranh lành mạnh này, Vân Diệp giơ hai tay ra hoan nghênh, lấy bản lĩnh của mình ra làm người khác hoa mắt, khoe khoang như thế trong thư viện càng nhiều càng tốt, Vân Diệp không ngại hỗ trợ.
Hôm qua đám chết đâm chết chém kia ăn cho sướng mồm ở nhà mình, vậy mà không có tên nào nhắc tới chuyện này, Lão Lý, Ngọc Sơn, Nguyên Chương, Ly Thạch cùng với cả Triệu Duyên Lăng lương tâm đại khái bị chó ăn rồi, ăn của mình, dùng của mình, hiện giờ còn hè nhau trêu lão tử, cái đám lão già không nên nết này giờ chắc đang nấp một chỗ xem lão tử bêu mặt đây, đợi lão tử phá cái trò trẻ nít này xem mặt các người ra sao, chỉ là một trận thế dựa vào nhầm lẫn của cơ thể làm ra, Công Thâu gia quả nhiên không đơn giản.
Đây là đại môn, cái gọi là cửa chính là con đường để người ta ra vào, đường thì quan trọng nhất là cái gì? Thuận tiện, tiện cho người ta ra vào, nếu làm quá rắc rối thì mất đi ý nghĩa rồi, Công Thâu gia là thế gia kiến trúc, không thể không hiểu đạo lý này, thế giới dù hiện giờ hay sau này, tất cả sự vật đều phải tuân theo một quy tắc nhất định, đó là lấy người làm gốc, tất cả phải tuân theo quy tắc này, nếu không thứ mới xuất hiện không có ích gì hết.
Vân Diệp từ cửa trái đi vào, không quên đẩy Bùi Anh đi trước, có mê cung ắt có cơ quan, tên này mặc giáp, da dày, dùng để chặn cơ quan là thích hợp nhất rồi, đoán chừng Công Thâu gia không dùng mấy thứ cơ quan như nỏ tiễn, cửa ngàn cân, đá lăn dùng với mình, nhưng nước lạnh, bụi phấn thì không thiếu, nếu Lý Thái tham dự vào thì ngay cả cứt đái cũng có thể có, đám học sinh khốn kiếp này lần sau phải phê bình nghiêm khắc.
Bùi Anh chân nhũn nhoét, nhất là thấy Vân Diệp có thái độ tháy chuyện bất thường là bỏ chạy càng khiến hắn khẩn trương, ôm khung cửa không vào.
- Có gan biến người ta thành thái giám, sao không có gan vào mê cung, có chết được đâu, không vào được đại môn, Đậu gia tìm tới nơi ngay cả ta cũng không bảo vệ ngươi được, nghĩ kỹ chưa, vào hay không? Mau ra quyết định, nhân mã của Đậu gia sắp tới rồi.
Bùi Anh mười bảy tuổi sợ phát khóc, hắn không sợ đao kiếm, lên chiến trường đã mấy lần rồi, hắn sợ thứ không biết, nhất là quỷ thần gì đó, khiến hắn run sợ từ tận bên trong, giống như chiến sĩ lên chiến trường giết người không chớp mắt lại sợ một cái ao nước, nguyên nhân là vì hắn không biết bơi, lại biến nước làm hắn chết đuối, từ đó trong tâm lý sinh ra sợ hãi cực độ.
Nói ngon nói ngọt mãi Bùi Anh mới lấy tâm thái sẵn sàng hi sinh để Vân Diệp đẩy qua cửa.
Đường trước Đại Môn tất nhiên là thẳng nếu không sẽ hỏng phong thủy, chẳng có ai vừa qua đại môn đã rẽ, sẽ bị người ta cười thối mũi, tối đa có một tường ngăn, hiện trong đại môn thư viện có một khoảng đất trống, không lớn, tướng ngăn phía trước, bên trên viết câu danh ngôn chí lý "ba người đồng hành, ắt có thầy ta", không biết là ai viết lên, không viết còn hơn, đoàn kết khẩn trương, nghiêm túc hoạt bạt nghe còn thuận miệng hơn, phải sửa mới được.
Bùi Anh theo thói quen đi bên trái, vì đường hơi dốc, nên đi rất thoải mái, thấy kiến trúc không xa, Vân Diệp lấy ra một viên ngọc lưu ly, cái này hình như của Lý Thừa Càn, sao lại ở trong lòng mình? Kệ, trong người mình là của mình, gặp Lý Thừa Càn cũng không nhận, nói là chưa bao giờ thấy, nếu không đồ của hắn không dễ lấy.
Đặt hạt châu lên mặt đất, trong ánh mắt kinh khủng của Bùi Anh, hạt châu tự lăn theo dốc....
Tuy chân hắn nhũn ra, nhưng động tác không gượng gạo chút nào, tức thì trốn ra sau lưng Vân Diệp, cuộc sống quân lữ bao năm không uổng.
Vân Diệp đi theo hạt châu, hạt châu lăn càng nhanh, Vân Diệp đi càng nhanh, y mặc kệ tường hai bên, cũng mặc kệ hạt châu lăn vào tường sẽ bắn đi đâu, cứ đi theo hạt châu, nguyên nhân chỉ có một, chỗ thấp nhất của thư viện là hoa viên, đại môn xây ở chỗ cao nhất, vì nó cách sông rất gần, tuy sông Đông Dương chỉ là một con sông nhỏ, nhưng nó cũng có lũ, đề phòng lũ nhấn chìm, chủ nhân ban đầu nơi này lót nền đại môn cực cao, cho nên cứ đi theo hạt châu, ít nhất không bị đi ra ngoài. Tường hai bên nhiều chỗ giống nhau, lại có nhiều lối rẽ, có lối rẽ có thể nhìn thấy cây cối đằng xa rồi, nhưng Vân Diệp mặc kệ hết, vẫn đi theo hạt châu, đi một vòng, qua rất nhiều cửa, hạt châu dừng lại ở tường chắn phía trước, đây là chỗ thấp nhất. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Đi tới trước tường chắn, nhìn câu châm ngôn của phu tử, nhìn thế nào cũng thấy mấy chữ này ngứa mắt, "ba người đồng hành, ắt có thầy ta", câu này không sai, chỉ là Công Thâu gia sùng bái Chí thánh tiên sư sao? Bọn họ cố chấp cho rằng tổ tiên mình mới là lợi hại nhất, từ chối sùng bài người khác, ở Sóc Phương, Vân Diệp đích thân lĩnh giáo rồi, không thể đặt châm ngôn này ở đây, như vậy sự xuất hiện của nó chỉ tác dụng che giấu gì đó, ông ta muốn che giấu cái gì đây?
Cúi đầu nhìn đá xanh trên mặt đất, ngay hoa văn gần như cũng liền nhau, còn cố ý lẫn lộn độ cao, dùng vật đối chiếu để thay đổi diện mạo thực tế ở mặt đất. Chương trình tìm kiếm ở đời sau từng phỏng vấn một kẻ lừa đảo, ở Thiểm Tây có một cái dốc tựa hồ có sức mạnh thần kỳ, xe nếu như không phanh sẽ tự chạy lên đỉnh dốc. Đổ một chậu nước, nước sẽ chảy lên trên, được coi là dốc quỷ, cuối cùng chuyên gia trắc địa đo đạc xong phát hiện chỗ cao nhất là chỗ thấp nhất, chỗ thấp nhất là chỗ cao nhất, mắt người bị vật tham chiếu đặc thù lừa gạt mà thôi.
Lão già Công Thâu Mộc đáng chết, còn xây hai đường vành đai ở bên tường chắn, nhìn thì thẳng, thực tế là đường cong, thư viện tự khi nào cần thứ giống dốc quỷ ở đời sau rồi, thứ hay ho như thế này ai còn có tâm tư học tập? Vào rồi sẽ tìm các ngươi tính xổ.
Ba người đồng hành ắt có thầy ta à? Từ khi nào mấy lão phu tử cũng biết dùng tiêu điểm rồi? Cái dấu phẩy to tổ bố kia Công Thâu Mộc tường ta mù chắc? Bảo Bùi Anh đi chạm vào dấu phẩy kia, ai ngờ tên tiểu tử đó khẽ dùng ngón tay chạm vào một cái rồi chạy ù lại, nấp sau lưng Vân Diệp.
Hết cách Vân Diệp đành tự ra tay, ai ngờ nó cố định, xoay trái xoay phải không được, xem ra sai rồi. Vân Diệp quan sát lại, cuối cùng tìm ra mánh khóe, chữ nào cũng hoạt động được, trừ dấu phẩy, dấu phẩy này là vẽ rắn thêm chân. Chạm vào ba người, may mà rất nhẹ, lại chạm vào mấy chữ đằng sau, không tệ, hoạt động cả, còn lại dễ rồi, chỉ là trò chơi văn tự, xếp vài lần mà không ra, nếu lấy từng chữ xếp theo lượt phải xếp vô số lần, Vân Diệp phát cuồng trong lòng, con mẹ lão Công Thâu Mộc, lão tử không có thời gian mà đùa.
Mật mã tám chữ, có cả đống cách sắp xếp, Vân Diệp không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ, tìm ra quy luật từ ý nghĩa hơn, được rồi, lão tử xếp thành câu hào khí nhất vậy.
Ba thầy đồng hành, ắt có ta đây. Câu này vừa xuất hiện, trong tường phát ra tiếng cành cạch, Công Thâu gia đúng là vẫn kiêu ngạo như xưa. Tường chắn tách ra một cái khe, Vân Diệp mừng rỡ, xem ra đoán đúng rồi, hai người phí rất nhiều công mới kéo ra được, mệt tới thở như chó thở, không biết vì sao Công Thâu Mộc không làm cửa nhẹ một chút, nếu ai cũng phải dùng nhiều công sức thế mới mở được cửa thì cái cửa này là thứ vứt đi.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, Vân Diệp cảm giác dưới chân có cái gì đó trượt đi, vì cảnh giác Vân Diệp nhanh chóng cúi người xuống, một vật thể hình cầu lướt qua trên đầu, Vân Diệp toát mồ hôi lạnh, thứ đó mà nện vào đầu còn làm người nổi không, thằng chó nào ác thế?
Y chỉ biết tức giận quên béng mất đằng sau còn có người, y thì né được rồi, Bùi Anh bị thứ kia đập vào mặt, rú lớn ngã lăn ra đất, Vân Diệp bấy giờ mới nhìn rõ là một cái bao cát.
Cửa thì đi qua rồi, nhưng khung cảnh rất quái dị, nhiều nông hộ đang ở đó trồng cây du, trồng chi chít, như một bức tường, không ai để ý tới Vân Diệp, cứ như y là không khí.
Vân Diệp đối diện với tình hình càng quỷ dị thì càng bình tĩnh, Bùi Anh đã vô dụng rồi, cứ để hắn nằm đó đi, Vân Diệp nghĩ cái bao cát này là kiệt tác của Lý Thái, Lão Công Thâu chưa tớ mức nhàm chán như thế, ông ta làm cho thư viện một cái đại môn có khoa mật mã, ngõ ngoài tường chắn chỉ là trò chơi đánh lừa thị giác của người ta mà thôi, làm người ta đi về phía sau mà không hề biết, chắc cơ quan cổ đại đều như thế. Người Trung Quốc chú trọng vạn vật thiên địa để ta dùng, thuật cơ quan cũng vậy, muốn chỗ nào cũng đạt tới mức thiên địa nhân hợp nhất, nhưng vì thế mà chỗ nào cũng có đường lui, cả mật mã cũng vậy.
Chỉ cần nhìn cách trồng cây du kia là biết đây mới là một mê cung, cây du mọc rất nhanh, năm sau sẽ lấp kín chỗ trống, chỉ cần nó cao hai mét, sẽ thành mê cung hoàn mỹ.
Thư viện ba mặt bao quanh bởi núi, một mặt là sông Đông Dương, đối diện bờ sông là những căn nhà mới xây của Lý Khác, các tiên sinh ở đó, thư viện cũng tăng thêm rất nhiều nhà, cũng hai tầng, tường ngoài không có chút trang trí nào, khe hở giữa các viên gạch dùng xi măng chét vào, trông rất chỉnh tề.
Không có thời gian kiếm Công Thâu Mộc tính xổ, giờ phải tìm được Lưu Hiến, hỏi rõ thái độ của hoàng đế với Bùi gia ra sao, mình phải đứng đúng bên, đây là vấn đề chết người không đùa được.
Cây du mới trồng đông một nhóm, tây một nhóm chưa thành quy mô, tất nhiên không ngăn được bước chân của Vân Diệp, vài bước đã qua hoa viên, tới chỗ các tiên sinh của thư viện làm việc, không đi tìm Lý Cương, Vân Diệp gõ cửa phòng Lưu Hiến trước.
Cửa phòng mở ra, nhưng không chỉ một người, Lý Cương cũng có, phía sau còn có một thái giám rất già, từ y phục của ông ta có thể nhìn ra có phẩm cấp, không ngờ còn là lục phẩm, trong hoàng cung thế là cực phẩm rồi, người của nội thị tỉnh có thể ra vào hoàng cung một cách tự do từ khi nào vậy? Vân Diệp không nói gì cả, đợi Lưu Hiến và Lý Cương cho mình một câu giải thích hợp lý, đưa ra quyết định quan trọng như thế không thể không nói lời nào.
- Nô tài Vô Thiệt bái kiến Lam Điền hầu.
Hai người kia không nói, thái giám tên Vô Thiệt lên tiếng trước.
- Nhìn áo của ngươi thì làm việc ở cục dịch đình đúng không? Chức tới lục phẩm khỏi phải nói cũng biết ngươi đúng đầu cục dịch đình, không biết ngươi tới thư viện có việc gì?