Đường Chuyên

Chương 1439: Cơ Hội Cuối




Hán Trung vào mùa đông hoa cải mọc khắp núi chưa tới mùa ra hoa, xanh mướt trải kín sườn núi, sương lạnh bao phủ mặt sông, làm cảnh trí trở nên mơ hồ.

Hi Mạt Đế Á si dại nhìn bên bờ, thấp thoáng thấy được bóng dáng Lý Thái, hắn đứng trên tảng đá lớn vẫy tay kêu gọi, ai ngờ được, nói tiễn đến cửa núi, kết quả tiễn tới tận Hán Trung. Nếu chẳng phải Vân Diệp khổ sở khuyên can, có khi hắn tiễn tới tận Ai Cập.

- Đây là lần cuối cùng ta đi xa, tới Ai Cập rồi ta sẽ không tham gia hàng hải nữa, mà quay lại với nam nhân của mình, Vân Diệp, ngươi nói bệ hạ có chặt đầu ta không?

Hi Mạt Đế Á lau khô nước mắt hỏi:

- Chắc không đâu, cô cũng biết mà, mấy năm qua bệ hạ toàn ăn chay, cô lại là nhi tức phụ, khả năng hạ thủ càng thấp.

Vân Diệp trả lời rất vô trách nhiệm.

- Ta thích nơi này, bất kể ngươi hay Thanh Tước, hay là hoàng hậu nương nương bất chấp tất cả bảo vệ đứa con điên dại của mình, chuyện mọi người làm đều khiến lòng ta ấm áp.

- Ngươi xem, nam nhân của ta vẫn đang gọi, ta không nghe thấy hắn nói gì nữa, nhưng ta cảm thụ được tình cảm của hắn, người vô tình thực sự là ta. Nếu như ta còn có chút tình cảm, lúc này phải nhảy xuống sống, bơi tới chỗ nam nhân của ta, xin hắn tha thứ...

- Không cần bơi, ta có thuyền nhỏ đưa cô tới.

Vân Diệp ghét nhất Lý Thái và Hi Mạt Đế Á lúc nào cũng cứ dính vào nhau, lúc thì như kẻ điên, lúc thì thành thi nhân, lời nói ra khiến người ta buồn nôn.

Hi Mạt Đế Á không xuống thuyền nhỏ mà vào phòng khóc rấm rứt, Vân Diệp điên tiết hướng về phía Lý Thái quát:

- Xéo về Trường An, ta sẽ chăm lo tốt lão bà của ngươi.

Mơ hồ nghe thấy Lý Thái chửi mình Vương Bát Đản, Vân Diệp ngoáy lỗ tai, hạ lệnh giương buồm tiến lên...

Thống lĩnh thủy sư Trường Giang Dương Minh Nguyệt tới tận cửa sông đón Vân Diệp, thấy bộ hạ cũ, Vân Diệp không thừa lời, chỉ nói tương lai có một ngày cần hắn phong tỏa Trường Giang.

- Đại soái, cần gì tốn công thế, chỉ cần là thuyền trên mặt nước, hình như đều là người của chúng ta, chỉ Trương Lượng chướng mắt một chút, nếu tương lai có biến, không ai qua được Trường Giang.

- Chúng ta không có tâm tư khác, chỉ bảo vệ mình thôi, ai cũng từ đại đầu binh mà lên, chém giết cả đời mới có địa vị bây giờ. Ta tuy là người không có chí lớn, nhưng chẳng làm chuyện ngu xuẩn bó tay chịu trói, cho nên kiếm đường lui cho các huynh đệ là trách nhiệm của người làm đại soái này.

- Các huynh đệ bao năm theo đại soái, ai cũng muốn ngày tháng tốt đẹp duy trì tiếp, cùng lắm thì chúng ta đi, trên biển là thiên hạ của chúng ta.

Dương Minh Nguyệt không hỏi nhiều, đại soái nói thì nghe là được:

- Xem tình hướng đi, dăm ba năm nữa nhất định có biến hóa lớn, kỳ thực hiện giờ ta lo nhất tên Thừa Càn đó không sống lâu hơn được bệ hạ, thế thì quá tệ hại. Nghe đâu bệ hạ một ngày ngự ba nữ, tên đó thì suốt ngày ho khù khụ, nếu không phải Tôn đạo trưởng phát hiện ra sớm thì thành lao phổi rồi. Hiện suốt ngày trốn ở Đông cung dưỡng bệnh, đó mới là chuyện làm ta lo lắng.

Dương Minh Nguyệt cười khì:

- Đại soái quá lo rồi, có Tôn đạo trưởng, thái tử điện hạ nhất định bình an vô sự, nếu có chuyện thì đại soái thấy ai tiếp nhận hoàng vị? Nhi tử của thái tử hay vương tử khác?

- Chuyện này còn quá sớm, ngươi an tâm trong coi Trường Giang đi, đừng nghĩ tới chuyện đầu cơ, triều đường thay đổi liên tục, kẻ thô lỗ như ngươi không kiểm soát nổi đâu.

Vân Diệp lườm Dương Nguyệt Minh một cái:

- Thời gian trước Hành Sơn vương tới Nhạc Châu, ngươi không cùng hắn có dính líu gì chứ? Bỏ ngay ý nghĩ ngu xuẩn đó đi, theo hắn là ngươi sẽ chết không đất chôn, Vương Huyền Sách trong khoang thuyền là tấm gương. Đừng có bị tương lai hư ảo che mờ mắt, ta không muốn phải tự dẫn quân diệt ngươi.

Dương Nguyệt Minh vội quỳ xuống:

- Đại soái, mạt tướng tuyệt đối không có lòng dạ khác, nhưng Hành Sơn vương nói sẽ cưới Đại nương tử, mạt tướng còn cho rằng đại soái đặt cược lên mình hắn.

Sắc mặt Vân Diệp hòa hoãn lại:

- Không có chuyện đó đâu, Vân Mộ sẽ không gả cho một kẻ dã tâm, chuyện ta làm là vì đế quốc này được bình an hoan lạc, chứ không phải vì được mất của kẻ nào. Làm tốt chuyện của ngươi, các ngươi tâm tư đơn giản, nghĩ nhiều sẽ sai nhiều, chỉ cần trung thành với hoàng đế là đủ. Hoàng đế đó phải là hoàng đế sau khi chính thức đăng cơ.

Thuyền tới Động Đình Hồ, thống lĩnh thủy sư thành Dương Nguyệt Lễ, hắn vững vàng hơn so với Dương Nguyệt Minh, đại trại thủy quân của hắn nằm ở vịnh Hải Loa Quân Sơn.

Thủy sư ra khơi đã chuẩn bị xong, đợi Vân Diệp tới kiểm duyệt, không kịp vào thành, đợi gió xuân thổi tới biển là gió mùa sẽ xuất hiện, hạm đội phải thừa gió nam hạ, để lỡ phải đợi năm sau, nên Vân Diệp gõ trống tụ tướng ở Động Đình hồ.

Bách tính Nhạc Châu nhìn thấy một cảnh chưa từng có, đứng sau hàng rào mới dứng bên hồ, nhìn thấy chiến hạm qua lại giữa sương khói sóng nước, đuổi hết thuyền hoa đi, chỉ có hạm đội hải thuyền dài dằng dặc ở gần lầu Nhạc Dương là neo tại chỗ.

Vân Diệp nheo mắt đếm chiến hạm, sáu thuyền hậu cần, mười chiếc quân hạm hoàn toàn mới, Vân Diệp phất tay, quan truyền lệnh vẫy cờ, mười sáu chiếc chiến hạm theo tín hiếu tạo thành các loại chiến trận, khi lá cờ màu đỏ kéo lên, vô số nỏ pháo được đẩy ra, tiếp đó thuyền bia đằng xa bốc khói đen cuồn cuộn...

- Chuyến đi này sinh tử chưa rõ, phúc họa khó lường, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?

Sau khi kết thúc cuộc diễn tập ý nghĩa không lớn, Vân Diệp kiểm duyệt tướng sĩ, chuyện môn đứng lại trước mặt Lại Truyền Phong, vì tận dụng cơ hội cuối cùng này cho con cháu, ông già n ăm mươi này vẫn đeo chiến đao đứng ở trên cùng, ông ta là thống lĩnh tất cả võ sĩ trên hạm đội.

- Ti chức là kẻ kém cỏi, đại soái cho ti chức vô số cơ hội, nhưng tới giờ ti chức vẫn chưa có tước vị thực sự, cho nên ti chức muốn lợi dụng cơ hội này, liều một phen xem có thể kiếm được tử tước không.

Lại Truyền Phong cười gượng, thủy sư Lĩnh Nam sau qua lần thay máu lớn, ông ta không còn thích ứng được với điều khoản hà khắc của quân nhân nữa, vì không để Vân Diệp mất mặt, tránh kéo chân thủy sư Lĩnh Nam, dứt khoát lựa chọn về Trường An, vì ông ta là quân nhân lão thành, không lui về, Lưu Nhân Nguyện căn bản không thể chỉnh đốn hạm đội.

- Không phải là báo tước cho ngươi rồi sao? Một cái tử tước nho nhỏ, bệ hạ sẽ nể mặt ta mà phê thôi, dựa theo công huân của ngươi không có vấn đề gì.

Vân Diệp hơi đau đầu, Lại Truyền Phong bất chấp tính mạng làm càn, khiến y khó xử.

- Đa tạ đại soái, ngài không cần làm thế, ngài không cần vì Lão Lại này mà cúi đầu với người ta, ti chức biết rõ, đại soái và môn hạ tỉnh bất hòa, thế nào cũng có tiểu nhân giở trò. Có điều khong sao hết, nếu như lần này ti chức lập đại công, bọn chúng sẽ không còn cớ nào ngăn cản nữa.

Vân Diệp lòng chua chát, mình đối phó với Vương Hiếu Kiệt, Trường Tôn Vô Kỵ cũng đối phó với Lại Truyền Phong, về chính trị đó là điều rất công bằng. Trường Tôn gia không dùng lực lượng ngầm đối phó với Lại Truyền Phong, Vân Diệp cũng phải làm theo quy củ.

Tính ra là Vân Diệp nợ Lại Truyền Phong.

- Chuyến đi này rất nguy hiểm, ta không tán thành ngươi đi, nếu ngươi muốn, tới Minh Châu làm thủ tướng không thành vấn đề, cần gì xem rẻ mình, với ta cũng là một loại dày vò.

Vân Diệp hết lời khuyên giải.

- Đại soái, ti chức ở Trường an sắp chán chết rồi, tới Minh Châu cũng có gì khác biệt, đêm luôn mơ mình còn tác chiến ở chiến hạm, ở nhà không ngủ được, chỉ có lên chiến hạm treo võng mới ngủ say, đó là mệnh của ti chức.

Bất tri bất giác đã già, cuộc sống ngày càng vô nghĩa, Lại Truyền Phong là võ sĩ, nên kết thúc phải là sa trường chứ không phải chiến trường, ở điểm này ông ta đơn thuần hơn huynh đệ Dương Nguyệt Minh.

Quan chỉ huy hạm đội là Trình Xử Lượng, thiếu niên được Vân Diệp đích thân đưa vào thủy sư Lĩnh Nam đã thành mãnh tướng kinh nghiệm phong phú. Nhìn thiếu niên năm xưa chảy nước mũi đứng trên Ưng Chủy Nhai, Vân Diệp thực sự không biết nói gì, phái hắn đi hoàn toàn là chủ ý của Trình Giảo Kim.