Ngục tốt mặc áo đỏ cười bồi tới chắp tay nói:
- Ba vị đừng hét nữa, không có lệnh của bệ hạ và nương nương không ai dám thả ba vị ra đâu, ba vị thương tiểu nhân trên có mẹ già dưới có con nhỏ, đừng nổi giận, nếu giận thì tiểu nhân đưa mặt tới cho ba vị đánh.
Lý Thái giơ nắm đấm lên muốn đánh ngục tốt, đột nhiên thấy Vân Diệp đang ngồi ăn, liền thu nắm đấm lại, đá ngục tốt ngã nhào, sau đó ngồi xuống ăn cùng với Vân Diệp, từ hôm qua tới giờ, hắn không có hạt cơm nào vào bụng.
Lý Thừa Càn kêu một lúc cũng nghĩ ra cái gì, quay lại giường nằm xuống, người mất đi sức sống, ít nhất sự day dứt vừa rồi đã giảm quá nửa.
Vân Diệp trước mặt hoàng đế nói tên hòa thượng kia là kẻ lừa đảo, hoàng đế sẽ không tùy tiện dùng dược hoàn của lão ta, tuy vừa rồi Vân Diệp bị ăn đòn, nhưng luận tới tín nhiệm, tên yêu tăng kia có cưỡi ngựa cũng chẳng theo kịp.
Rượu thịt không tệ, là tác phẩm của ngự trù, chưa nói ngon hay không, ít nhất đẹp mắt. Lý Thái ăn xong, đỡ Lý Thừa Càn dậy uống thuốc.
- Rõ ràng ngươi đã phái thích khách vào cung, sao ngươi vào cung không mặc nhuyễn giáp? Nếu có giáp đã chẳng bị đánh thảm như vậy.
Lý Thừa Càn nghe vậy ho khù khụ, đưa tay vén áo Vân Diệp lên, liền nhìn thấy kim ti nhuyễn giáp, lại ho, vén áo Lý Thái lên, cũng có bộ giáp tương tự, mà bộ giáp này hắn cũng có...
- Ngươi đừng chọc huynh ấy nữa, còn nôn ra máu là không sống nổi nữa đâu.
Lý Thái cẩn thận đặt Lý Thừa Càn nằm xuống giường, trách móc Vân Diệp:
Khi Trường Tôn thị tới nhìn thấy cảnh tượng làm bà giận điên, Lý Thừa Càn nằm trên giường ngủ, hai tên kia nằm trên đống cỏ ngáy khò khò, không có chút vẻ hối cải nào.
Run rẩy hỏi ngục tốt lấy roi, mở cửa phòng ra đánh túi bụi ba tên nghiệt súc, ba người chạy vòng quanh lao phòng, bà ném roi đi, ngồi xuống khóc nức nở.
Trường Tôn thị thích nhất là Lý Thái, Vân Diệp và Lý Thừa Càn cùng đẩy hắn ra, dỗ mẹ vốn là chuyện đứa nhỏ nhất nên làm mà.
- Mẫu hậu, hiện giờ hai nhi không tiện nói, qua mấy ngày nữa người sẽ biết chuyện đại ca làm là vì tốt cho phụ hoàng, bọn con không phải muốn đối phó với phụ hoàng, hiện giờ, tương lai đều không thể, bọn con cũng chẳng phải vô tâm, nếu không làm sao lúc này có thể ngủ được.
Trường Tôn thị không phải người vài ba câu mà lửa nổi, nghe lời Lý Thái ngẩng đầu lên, mắt đã không còn giọt nước mắt nào nữa, đầy uy nghiêm của hoàng hậu:
- Nó cho rõ.
Vân Diệp hít một hơi khí lạnh xoa đùi, Trường Tôn thị đánh người khác Lý Nhị, toàn chơi chỗ không giáp, tất nhiên là bị đánh đau.
- Nương nương đáng lẽ không nên thấy lạ về trò lừa gạt của tên yêu tăng đó mới phải, thần không ngờ vài trò biến cỏ khô thành cỏ xanh của lão lại làm nương nương và bệ hạ tin lão có tài khởi tử hồi sinh, thứ đó tên là hoàn hồn thảo, nương nương ra hiệu thuốc là có thể tìm được, mang về thần cho một cây vào lòng ấp hai này là nó sống lại, còn trị được bệnh, vừa vặn hợp với bệnh bây giờ, mũi bị nương nương tát chảy máu.
Trường Tôn thị áy náy bảo cung nữ đi tìm hoàn hồn thảo Vân Diệp nói, nghiến răng ken két:
- Cho dù các ngươi biết tên phiên tăng đó không có ý đồ tốt, có thể thông qua con đường khác can gián, sao phải dùng thích khách.
- Không liên quan tới thần và Thanh Tước, là Thừa Càn bị mỡ lợn làm lú đầu, thần ba lần gõ cửa bị ném đi ba lần, nên không thể can gián.
Trường Tôn thị trầm mặc hồi lâu hỏi:
- Cá chết thì sao, đặt ở ngoài ba ngày, chết hẳn rồi, nhưng hòa thượng kia tụng kinh siêu độ xong liền sống lại là vì sao?
Vân Diệp cười ngặt ngoẽo, Lý Nhị muốn trường sinh tới điên rồi, người ta kiếm mấy con cá phổi ở Châu Phi liền lừa được bọn họ tới mức này, không hiểu sự thông tệ thường ngày đi đâu mất.
- Nương nương, ngươi mang con cá kia tới đây cho thần giết một lần xem có sống lại được nữa không, loại cá đó rời mặt nước bốn năm còn chẳng chết, ba ngày là cái gì.
Nhìn Vân Diệp cười lăn lộn, Trường Tôn thị bị thái độ ác liệt của Vân Diệp làm tức chết, vỗ cổ y một cái, tuy tức giận nhưng không thương tâm nữa, bà có lý do giải thích hành động quái dị của Lý Thừa Càn cho Lý Nhị rồi, với đứa con thái tử này, bà chú tâm không phải bình thường.
Cửu tử hoàn hồn thảo mang tới, xác định thứ này đã chết khô, vì nó là dược liệu hôm nay mới cho vào cung.
Vân Diệp cầm lấy hoàn hồn thảo, nhổ một ngụm nước bọt lên nó, dưới ánh mắt của Trường Tôn thị, cây cỏ đó nửa canh giờ sau dần dần cuộn lá lại, đúng là sống lại.
Trường Tôn thị sai người cầm lấy cây hoàn hồn thảo, vội vàng bỏ đi, Vân Diệp ở sau gọi với theo nói cây này mai mới xanh lại, cần sớm trồng vào bồn hoa.
Trường Tôn thị đi, ba người có thêm vết bầm, đau rát, Vân Diệp không biết mình tạo nghiệt gì mà thành huynh đệ hai tên khốn kiếp này..
Ba người cộng lại gần trăm tuổi rồi, còn bị ăn đòn, đúng là kỳ văn, Lý Thừa Càn bị cha đánh không xuống giường được, Lý Thái ăn đòn ít nhất, về phần Vân Diệp, Lý Nhị chẳng đánh y mấy, ngược lại một trận roi của Trường Tôn thị quất cho trên đùi vẫn còn bầm tím.
Roi da trâu đấy, Trường Tôn thị lại là người từng luyện võ, Vân Diệp xem kỹ rồi, có tám vết, đến hoa văn trên roi cũng hiện rõ ràng, nữ nhân nói cho cùng vẫn thiên vị con mình, Lý Thừa Càn đầu sỏ được sáu cái, Lý Thái ít nhất, ba cái, mình quả nhiên là được bà ta yêu thương nhất.
Thời gian qua đúng là và thương tâm vừa thương thân, tối ngủ không ngon, đại lão phủ Tông Nhân gần Khúc Giang, tới tối là muỗi ùn ùn kéo tới, không mang theo châu đuổi muỗi, sáng tình lại sưng khắp người.
Lạc thú duy nhất h iện giờ là đánh ngục tốt chơi, muốn gì không có cái đó, còn không cho mang thức ăn bên ngoài vào, trong cung có thích khách, sợ có kẻ lòng dạ bất trác hại ba người trong lao.
Con mẹ nó, kẻ lòng dạ bất trắc bị nhốt bên cạnh đây này, nếu ba người họ bị hạ độc chết, đoán chừng Lý Nhị đốt thành Trường An xem khói lửa.
Chẳng có việc gì làm, ba người trong lao bày đủ thứ trò chơi.
- Cửu tử hoàn hồn thảo sao lại trị nữ tử kinh nguyệt không thông? Chẳng lẽ không thể cải tử hoàn sinh à, thế mới đáng tiền.
Lý Thái làu bàu hỏi:
- Có lẽ người phát hiện ra thuốc này còn uất hơn ngươi, gặp được thứ thần kỳ như thế mà chỉ có chút tác dụng.
Vân Diệp tách bánh bao không ăn hết ra, đặt dưới ánh mặt trời, không được lãng phí lương thực.
Đã bị nhốt ba ngày, chỉ có một lần Trường Tôn thị tới, trừ ngục tốt và ngự y thì không thấy được ai khác. Vết thương Vân Diệp và Lý Thái mờ đi rất nhiều, chỉ Lý Thừa Càn còn phải uống thuốc, nên trong nhà lao toàn mùi thuốc.
Lý Thừa Càn hai tay chắp sau đầu, miệng ngậm cọng cỏ, nói:
- Thực ra ta thấy bị giam tốt lắm, ba ngày qua hết ngủ lại ngủ, cực kỳ thoải mái, chẳng muốn ra ngoài nữa, ta giống như quay lại mười mấy năm trước. Biết không Diệp Tử, năm xưa khi ta từ Lũng Hữu về, vì đánh nhau với các ngươi, chẳng những bị giam còn bị đánh một trận, khi đó còn nhỏ, cứ thấy bị oan, giờ nghĩ lại đều là phúc phận.
- Nhiều năm qua phụ hoàng không đánh ta nữa, nhưng tình cha con cũng nhạt đi, các ngươi có cảm giác này không, trừng phạt qua lời nói còn nặng hơn trừng phạt da t hịt.
Lý Thừa Càn nói tới chuyện xưa bùi ngùi không thôi, nhưng hai tên còn lại có cái nhìn khác.