- Yên Dung sẽ về, nghe nói nó theo lão bà của ta học được rất nhiều đạo trị gia, đoán chừng chuyền cầm đao đâm đùi người khác cũng học được không ít. Ngươi xem xem lần này Thọ Nhi đi xa, nó xử lý tốt thế nào, nhìn Thọ Nhi cho ca cơ kia hạt châu là hiểu rồi, âm thầm giải quyết vấn đề.
- Yên Dung về, ngươi cứ giao chuyện nhà cho nó, hà, xem xem nó xử lý chuyện be bét trong nhà ngươi ra sao. Tượng Nhi tuy sa sút, nhưng cho ngươi biết, học nghiệp ở thư viện chưa bao giờ bỏ dở.
- Ai nói trẻ nhỏ không được sai lầm? Một cái sai lầm ấm áp làm lòng người thoải mái. Sao chuyện này lại khiến ngươi đau lòng như thế? Kiếm tiên sinh tốt quản thúc một chút, mười sáu tuổi thôi, bất kỳ chuyện gì cũng có khả năng.
Vân Diệp ăn miếng khoai tây thịt muối, vị quá tệ liền nhổ ra, lấy nước sạch xúc miệng, khinh bỉ nói:
- Năm xưa ngươi đánh nhau với ta ở Lũng Hữu có khả hơn đứa bé này không?
Lý Thừa Càn ngẩng đầu lên khịt mũi:
- Vương bát đản chỉ biết nói mồm, có giỏi gả Tiểu Mộ cho Tượng Nhi, ta sẽ tin lời ngươi.
- Phu quân của khuê nữ ta chỉ có thể là kỳ tài cái thế, con ngươi quên đi, nghe nói suốt ngày nó chìm đắm ở Minh Nguyệt lâu, ngươi đừng nằm mơ nữa, ngay ải của ta cũng không qua nổi, đừng nói khuê nữ mắt mọc lên đỉnh đầu của ta.
Lý Thừa Càn muốn nhào tới bóp cổ Vân Diệp:
- Chẳng lẽ đường đường Hành Sơn Vương không xứng với khuê nữ thứ xuất của ngươi?
- Con ta đứa nào là thứ xuất? Đều là do ta sinh ra, chẳng lẽ ta là tiểu thiếp nhà khác à?
Vân Diệp mắt trợn lên, thường ngày nói y cái gì cũng được, nhưng nói tới con y, đều là bảo bối của y, thứ xuất cái rắm, Vân Thọ sở dĩ kế thừa gia nghiệp vì nó là lão đại, nếu con Na Nhật Mộ, Linh Đang là lão đại, chỉ cần thích hợp cũng vẫn là người kế thừa.
Vân Thọ vì chuyện này mà khổ não muốn hét lên, nếu không phải là trưởng tử có thể muốn làm gì thì làm như Vân Hoan rồi.
- Con ngươi không có thứ xuất? Vậy lão nhị nhà ngươi muốn tước vị thì sao? Tôn ti trên dưới xử lý thế nào?
- Tước vị của ta chỉ cho đứa con ăn hại nhất nhà, để đảm bảo nó cả đời bình an, sung sướng. Đương nhiên nó không thể làm gia chủ, gia chủ của Vân gia không nhất định là Lam Điền hầu.
Lý Thừa Càn thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
- Tước vị của ngươi chưa chắc đã truyền cho gia chủ?
- Đúng, đứa con ăn hại nhất mới cần chiếu cố nhất, đứa giỏi giang cần quái gì cái tước vị này, nói thật tiền lương của cái tước vị này chẳng đủ cho ta thưởng hạ nhân.
- Người nhìn cho rõ, người đời nể mặt Vân gia vì Vân Diệp này hay vì Lam Điền hầu, thứ này ngoài đứng trên triều trực ban thì còn có ích, lúc khác dùng làm việc gì?
- Có tin nếu không có cái tước vị này ước thúc, ta đã sống sướng hơn cả trăm lần, dù là đi Bắc Hải chăn dê, hay là đi Nam Hải câu cá kình đều được.
Lý Thừa Càn ngây ra hồi lâu, giơ ngón cái lên:
- Ngươi là người có bản lĩnh, quan chức, tước vị đúng là chỉ ước thúc ngươi. Tô Vị Đạo từng nói với ta, Lam Điền hầu Vân Diệp là cá lớn, nhưng ở nước quá cạn, chẳng thể làm được gì.
- Ta cho rằng đó chỉ là cái cách so sánh thôi, không nghĩ là thật, Lý Tượng không xứng với khuê nữ nhà ngươi, có điều nói đi cũng phải nói lại khuê nữ ngươi như thế e là chẳng tìm được nam tử tương xứng.
Vân Diệp vỗ vai Lý Thừa Càn:
- Thế nào gọi là xứng hay không xứng, ngươi nói chỉ là quyền thế, tiền tài hoặc là tài hoa hư vô xa xăm. Nếu có đứa trẻ chăn dê lọt vào mắt khuê nữ ta, chỉ vì hắn hát bài chăn dê hay, khuê nữ ta muốn theo hắn chăn dê, ta cũng đồng ý, cả đời chúng ta sống vô vị lắm rồi, đừng để con cái chịu tội.
- Chỉ cần sống vui vẻ cả đời, ta thấy thế là đáng, hiện giờ ta nghĩ thế đấy, sau này không kiếm thêm phiền toái cho bản thân nữa. Hiện giờ dựa vào sổ công lao mà ăn, ta tính rồi, ăn hai ba đời cũng không thành vấn đề.
Lý Thừa Càn vỗ cái đầu hơi choang choáng của mình:
- Ta giờ mới phát hiện suy nghĩ của ngươi rất quái đản, sao trước kia không nhận ra chứ? Nếu người Vân gia ngươi chỉ cười ngươi mình thích, vậy vì sao trước kia ngươi không phản đối hôn sự giữa Thọ Nhi và Yên Dung? Còn nữa, Thì Thì gả cho Tiểu Ảm, Tiểu Nha gả cho Tiểu Hữu, khuê nữ nhà ngươi hình như chẳng gả cho nhà nào quá kém, không giống lời ngươi nói.
- Hôn sự của Thọ Nhi ta hỏi nó rồi, nó thích, tất nhiên ta không phản đối.
- Khi đó Thọ Nhị mấy tuổi?
- Ba tuổi, nam nhân Vân gia nhất ngôn cửu đỉnh.
- Chó chết, vô sỉ.
Hai người chẳng ăn mấy miếng, rượu lại uống hai vò lớn, tâm tình thoải mái hơn nhiều, nam nhân mà, chẳng qua là kiếm người uống rượu, giải tỏa bức bối trong lòng thôi, chẳng cần người khác góp ý, chửi bới vài câu, đùa nhịch vài câu, điều tiết sinh hoạt.
Tác dụng của bằng hữu là ở đó.
- Đây gọi là tâm hữu linh tê nhất điểm thông, Xử Mặc, bản lĩnh đến đúng lúc có món ngon của ngươi có thể dạy ta được không? Khi ta tới nhà ngươi chẳng tốt số như vậy, bị Thừa Càn kéo vào quán bên đường uống rượu chua, ăn rau dại, chẳng như ngươi vừa tới nhà ta đã gặp được tiệc lớn.
Trình Xử Mặc không rảnh để ý tới Vân Diệp, trong bát có bốn năm cái móng giò chưa ăn, tay đã cầm cái móng giò khác chém giết, xương chất cả đống trước mặt. Hôm nay tới thương lượng chuyện Hoa Hoa và Vân Hoan, trước kia chỉ là phụ nhân nói với nhau, nam nhân không xen vào nên chưa tính, còn về phần ăn móng giò là thu hoạch ngoài dự liệu.
Hoa Hoa là thứ nữ của Trình Xử Mặc, mẫu thân là Thanh Hà công chúa, người mang ưu điểm của hoàng gia và Trình gia, có điều khả năng trong quá trình sinh sản có chút vấn đề, sự hào sảng của Trình gia và rộng rãi của hoàng gia trên người nàng có chút phản ứng khác, nàng ghét nhất là loại nam tử èo uột, và Vân Hoan lại thích rúc vào đống nữ nhân, thích ngửi mùi thơm trên thân thể khuê nữ nhà người ta, đó là thứ Hoa Hoa ghét cay ghét đắng, nên chỉ cần ở cùng một chỗ với Vân Hoan là sinh xung đột.
Một tiểu cô nương tự tới tham gia đại sự định thân của mình đã bất ngờ rồi, hông còn đeo cái rìu lớn hẳn là quá đáng lắm? Hiện Hoa Hoa đang vác rìu truy sát Vân Hoan kêu oai oái.
- Khuê nữ thành người nhà ngươi rồi, mai làm vài xe lễ vật, chọn thứ quý vào, Thanh Hà là người thích thể diện, lễ ít là khó chịu lắm.
Trình Xử Mặc ăn xong móng giò, móc cái xương trong răng ra, uống chén rượu rồi khoan khoái nói với Vân Diệp.
- Tất nhiên, lễ ít ta lo lão gia tử về tự tới kho nhà ta lấy, nhưng huynh đệ này, có thể bảo con ngươi đừng vác rìu hô chém hô giết trong nội trạch được không?
Vân Diệp lo lắng nhìn Hoa Hoa cưỡi lên người Vân Hoan:
Trình Xử Mặc xỉa răng hàm hồ nói:
- Hoa Hoa từ nhỏ bị lão gia tử và bệ hạ chiều hư rồi, tuy hơi nóng tính, nhưng tốt lắm, hiếu kính trưởng bối, toàn là ưu điểm, mẹ nó lo gả nó cho nhà người khác bị thiệt, nên mới đồng ý gả cho Hoan Nhi. Cả Trường An chỉ có hậu trạch nhà ngươi là sạch sẽ nhất, nên nó sẽ sống thoải mái ở nhà ngươi. Còn cái tính nóng của nó, ở nhà khác có thể xới tung hậu trạch, nhưng ở nhà ngươi, một tay Tiểu Miêu muội tử đủ bóp chết nó, xem đi, chẳng phải bị Tiểu Miêu xách cổ áo mang đi rồi à?
Nhìn theo tay hắn chỉ, Vân Diệp thấy Tiểu Miêu mỗi tay xách một đứa, chẳng biết là tóm vào huyệt nào mà hai đứa đều không nhúc nhích được. Tân Nguyệt đứng trên lầu, ngón tay vung vẩy, chẳng cần nói cũng biết đang giáo huấn hai đứa.