Có điều khi Trường Tôn thị nhìn thấy tay Tiểu Vũ và Địch Nhân Kiệt đan chặt vào nhau, liền thầm nở nụ cười, bà ta chẳng quan tâm Vân Diệp và Vô Sắc nói gì, dù sao mình cũng sẽ biết thôi, không cần phí công suy đoán.
- Bạch Ngọc Kinh đương nhiên mở lòng với thiên hạ, nay những môn thư viện Ngọc Sơn dạy thoát thai từ Bạch Ngọc Kinh, đại sư cũng có thể tới thư viện Ngọc Sơn xem.
Vân Diệp đường hoàng nói:
- Ngươi nói người như bần ni cũng có thể nhìn trộm đại đạo của Bạch Ngọc Kinh?
Vô Sắc giật mình ngẩng đầu lên:
- Đương nhiên, mỗi năm học giả tới thư viện Ngọc Sơn giao lưu không dưới trăm người. Hiện Vân mỗ chính thức mời đại sư tới thư viện Ngọc Sơn, nếu vị lão nông kia cũng có mặt, có thể đi cùng, viện nông học Ngọc Sơn sớm đã quét đường chờ đợi.
Trường Tôn thị tiếp lời:
- Vô Sắc đại sư, thân phận đại sư không rõ ràng, không tiện ở lại Cảm Nghiệp Tự nữa, nể tình đại sư chủ trì không có sai sót gì, bản cung sẽ cho xây một am Vô Sắc cho đại sư ở nơi thanh sơn thủy tú này. Cảm Nghiệp Tự là nơi bí mật của hoàng gia, đại sư buông tay đi, hôm nay bản cung phải thanh tra triệt để Cảm Nghiệp Tự.
Quay sang bảo cung nữ thiếp thân;
- Ngươi về cung lệnh mấy lão cung phụng tới đây thanh tra cùng bản cung.
Vô Sắc mặt xám ngoét, Vân Diệp mỉm cười lén giơ ngón cái lên với Trường Tôn thị, kết quả bị bà trừng mắt, thủ đoạn miệng nói ngọt ngào lưng đâm dao thì bà ta thuần thục lắm rồi.
- Chúc mừng đại sư, chúc mừng đại sư, từ giờ thực sự nhảy ra ngoài tam giới, không ở ngũ hành rồi. Cảm Nghiệp tự có gì chứ, nói trắng ra là mấy thứ thực vật mang từ Thái Dương thần quốc về, Vân Diệp có thể dựa vào khoai tây, ngọc mễ phong công phong hầu, đại sư ắt cũng có thể. Ở loại chuyện này bệ hạ vô cùng rộng rãi.
Vô Sắc thở dài, chua chát nói:
- Đồng hành có hai trăm bốn mươi người, dọc đường người chết bệnh, người chết mệt, người bị đóng băng, người bị mặt trời sấy khô, còn có người vùi thây trong bụng giao long. Gian khổ đi đường, gian khổ tìm tòi, chỉ có ba người trở về, nay thành làm nền cho người khác.
Vô Sắc ra hiệu mời, Trường Tôn thị và Vân Diệp liền xuống lầu, theo bà ta tới hoa viên, đây là mảnh đất rất lớn, xung quanh có tường bao, nay là mùa xuân, vô số ni cô đang canh tác, từ xa nhìn thấy hoàng hậu, vội vàng quỳ bái.
Vân Diệp không có hứng nhìn những ni cô xinh đẹp đó, chỉ nhìn một cái thứ họ muốn trồng là lập tức đùng đùng nổi giận, run rẩy vốc một nắm đậu phộng cho vào giỏ của Địch Nhân Kiệt, đau đớn nói:
- Đem đi chao dầu, lát nữa nhắm rượu.
- Đấy là hạt giống, sao ngươi dám làm sằng.
Trường Tôn thị không cho, những thứ này giờ đều là của bà ta, đương nhiên chú ý:
- Chưa bóc vỏ thì nó là hạt giống, bóc rồi nó là mổi nhậu.
Vân Diệp rất bực tức, nhìn quanh, cầu khẩn đám người này chưa bóc hết vỏ đậu phộng.
- Chả trách, té ra phải trồng nguyên dạng, trước kia bần ni còn cho rằng thứ này khó trồng, trăm cây không được một, ra là phương pháp không đúng, Vân hầu biết cây này, hẳn biết tên nó?
- Quả trường sinh! Nghe nói ăn vào có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, đại sư, bà chưa bóc hết vỏ nó chứ?
Vô Sắc lắc đầu, còn có chút kiêu ngạo. một ông già từ xa đi tới, Tiểu Vũ kéo áo Vân Diệp, nói đó là người tham gia hôn lễ của mình, Vân Diệp nhìn kỹ, ông già này dáng vẻ tang thương, lại còn què một chân.
- Người từ Thái Dương thần quốc trở về chỉ còn lại hắn, hai người khác đều lần lượt qua đời, chuyến đi này hao hết tinh khí của họ, ngươi có thể ngờ năm nay hắn mới ba mấy không?
- Hắn cũng sắp chết rồi, mạch Điền Tương Tử chỉ còn lại một mình bần ni, không duy trì nổi nữa, cho nên đem cây bắt ruồi tặng ngươi, muốn xem ngươi có thực sự biết vùng đất đó không, nếu ngươi biết, thứ ở đây sẽ giao hết cho ngươi, kỳ thực thứ ở đây đều là của ngươi cả. Vân hầu, hiện giờ ngươi còn thấy kéo hoàng hậu vào là chuyện tốt không?
Vô Sắc nói xong cất tiếng cười dài, cười tới nước mắt ròng ròng, không sao kiềm chế được. Vân Diệp sắc mặt thản nhiên, Tiểu Vũ lại hối hận vô cùng.
- Vố là một chuyện cần cho toàn bộ thế gian biết, dù hôm nay nương nương không biết thì sau này cũng sẽ biết, ta sẽ không phạm kỵ húy mà vào Cảm Nghiệp Tự đâu.
Trường Tôn thị trịnh trọng nói với Vô Sắc:
- Đúng là như thế, điểm này bản cung tuyệt đối tín nhiệm Vân Diệp, bất kể chuyện gì làm theo quy củ cũng không hề sai.
Vô Sắc không đáp mà nắm tay lão nông đi tới trước mặt hoàng hậu và Vân Diệp:
- Bần ni không cần gì, chỉ xin mọi người cứu con của bần ni, sinh cơ của nó sắp đứt rồi, Vân Diệp, ngươi phải nhận lời ta, ngươi nhất định phải tận lực cứu con ta, tất cả thứ ở đây sẽ là lễ vật. Đều là người làm cha mẹ, mong nương nương làm chứng.
- Bản cung có thể để con ngươi chiếu thần quang trước.
Nói tới tục mệnh, Trường Tôn thị trước tiên nghĩ tới bạch quang thần kỳ kia:
Vân Diệp thầm thở dài, người trông phải tới bảy mấy này không ngờ lại là ba bảy tuổi, cũng không biết hắn trải qua chuyện gì mà biến thành như thế, bất kể từ phương diện nào mà nói, mình đều cần giúp hắn.
- Vô Sắc đại sư, đừng có mang ý định muốn chết, cho bà biết, nếu bà chết, ta lập tức quịt nợ, người thấy quen sinh tử như ta, chết chả là cái gì đâu.
Bất kỳ chuyện gì chỉ cần dính dáng tới sinh tử tồn vong là trở nên rất vô vị, Vân Diệp uy hiếp rất lâu mới thuyết phục được lão ni không tự sát nữa, người của Điền Tương Tử hình như đều có khuynh hướng tự hủy, đám người này chưa bao giờ coi tính mạng bản thân ra gì, đương nhiên, trừ Điền Tương Tử.
Người không biết nên gọi là lão nông hay tiểu nông kia được đưa tới chỗ Vô Thiệt, như vậy có thể chiếu thần quang một cách vô hạn chết, còn về phần sống được hay không thì xem Tôn Tư Mạc.
Lấy đi ngọc bội, Trường Tôn thị tuy vô cùng không muốn, nhưng trước đại nghĩa, phải khuất phục.
Vân Diệp về tới nhà tự rang một đĩa đậu phọng nhấm rượu, còn đem trồng là số ít đậu phộng chưa bóc vỏ.
Một mình ngồi ở hoa sảnh uống ruộng, mặc niệm vì những người thám hiểm ấy, đều vì một lời nói dối của mình, đám người kia vào sinh ra tử tới Mexico, đám người này quá cứng đầu.
Bọn họ mang cả cà chua về, còn lại toàn là cỏ dại, Vân Diệp muốn đấm ngực khóc để biểu đạt sự thất vọng của mình, may mà thứ thần kỳ là cây thuốc lá, cho nên mới ngừng bi thương, nay được Vân Diệp phơi ở ngưỡng cửa sổ, đợi phơi tốt rồi, liền đem đi sấy, hai mươi năm không hút thuốc lá, Vân Diệp nằm mơ cũng hoài niệm tư vị đó.
Tiểu Vũ ỷ vào được sư phụ yêu thương, lén lút đi vào, nắm một nắm đậu phộng chạy mất, một lát sau Tân Nguyệt bê một cái đĩa vào, nói một đống lời thừa thãi, lấy một đĩa đậu phộng chạy mất. Lại một lát nữa, Vân Mộ tới quấn lên người Vân Diệp như kẹo kéo, rủ rỉ một lúc lâu, còn hôn lên mặt cha một cái, nhận nụ hôn của khuê nữ, vờ không để ý một tay kia của nó lấy đậu phộng đút vào túi.
Lý Thái tới thì đĩa đậu phộng đã tới đáy rồi, thuận tay nhón một củ ném vào mồm, ừm một tiếng, nuốt lời định nói xuống, ăn hết sạch số đậu phộng còn lại, gõ bàn nói:
- Thứ này vừa miệng lắm, làm hai đĩa nữa đi.
- Ngươi vừa mới ăn hai trăm bốn mạng người đấy.
Vân Diệp lạnh lùng nói:
- Nhảm nhí, rõ ràng là hạt đậu, sau lại thành mạng người, ngươi nói chuyện cứ thích phóng đại, giống như báo quân công lên vậy, đại ca ta thẩm hạch hai tháng, cuối cùng bóp mũi chấp nhận. Theo con số người nói thì người Đột Quyết chết ráo rồi, làm gì có đại thắng ở Mã Thập Cáp Đức, chém chết Ưu Tố Phúc, vượt biển, tiến vào La Mã, hiện đang chém giết với người La Mã...
Lý Thái khinh bỉ nhìn Vân Diệp, tiếp tục gõ bàn, ý bảo hắn thực sự muốn ăn.