Đường Chuyên

Chương 1318: Khải Hoàn




- Hầu gia, Lưu Phương tiên sinh sắp tới chưa?

Lưu Tiến Bảo thấy Vân Diệp ghé vào lan can nhìn, lên tiếng hỏi:

Sắp rồi, chỉ một tuần hương nữa thôi, Trình Xử Mặc đang đưa họ về, chỉ cần đánh lui người Đột Quyết là được, ba ngày nữa người Đại Thực mới tới. Có điều thám báo nói tình cảnh của đám Lưu Phương tiên sinh không tốt, tìm y liệu binh chuẩn bị.

Lưu Tiến Bảo chạy tới góc tây bắc tìm quân y, an bài dược vật và nhân thủ.

Na Nhật Mộ thấy Đỗ Như Hối và Vô Thiệt ngồi uống trà không để ý tới mình, liền giao con cho Hoạn Nương, đi tới gần Vân Diệp nói nhỏ:

- Tiểu Miêu cũng tới đấy.

Vân Diệp vỗ mông Na Nhật Mộ một cái, Na Nhật Mộ cười khanh khách chạy đi, không khỏi lắc đầu, lúc này chỉ có thể hoan nghênh Tiểu Miêu, từ thư của Lưu Phương biết được việc làm nàng, Vân Diệp hết sức kính phục, dù mình có yêu nàng hay không, đời này sẽ đối xử với nàng thật tốt.

" Ù ù ù.." Tiếng tù và vang lên, Vân Diệp cưỡi Vượng Tài rời thành, Đỗ Như Hối không đi theo, thời khắc vinh quang này thuộc về Vân Diệp, Tiểu Miêu, Lưu Phương và quân đoàn Thiên Sứ.

Đỗ Như Hối đứng thành, tiếp quản thành lạc đà, dựa theo quân luật, chủ soái không được rời thành, Vân Diệp đi đón Lưu Phương, giao ra quyền chỉ huy là trình tự tất yếu.

Na Nhật Mộ bế con đi theo sau lưng Vô Thiệt, từ xa nhìn Vân Kỵ cưỡi ngựa trong tuyết lớn mù trời, kiêu ngạo nói:

- Lão gia gia, phu quân thiếp thân giỏi chưa, Vượng Tài cũng đẹp, nhìn thế nào cũng thấy tinh thần.

Vô Thiệt đưa ô cho Hoạn Nương, cho tay vào ống tay áo mân mê lá trà và ngọc bài, lão hữu bôn ba mấy vạn dặm, sức khỏe tổn hại, nhất định phải dùng thần quang bồi bổ, vì giữ chút thần quang cho lão hữu, mười ngày qua Vô Thiệt không chiếu nữa rồi.

Sa mạc một mảng trắng phau phau, áo choàng đỏ tươi của Vân Diệp bị gió lạnh thổi phần phật, vì cảm tạ đám Lưu Phương, Tiểu Miêu, Vân Diệp chuyên môn toàn thân võ trang, giáp mặt lạnh băng cũng buông xuống, chỉ thấy hai con ngươi đen xì qua hai cái lỗ tròn.

Từ gió tuyết phi ra một kỵ sĩ, lưng cắm cờ, tới chỗ Vân Diệp, quỳ một gối nói:

- Khởi bẩm đại tướng quân, quân Thiên Sứ còn cách ba dặm.

- Tiến thêm một dặm, nghênh đón quân khải hoàn.

Một vạn kỵ binh khống chế tốc độ, chỉnh tề tiến bước, thời gian hành quân, vô số cờ dựng lên, một cờ soái, mười hai cờ giáo úy.

Lưu Phương không ngồi xe nữa, bên cạnh là Tiểu Miêu và Đơn Ưng, Khúc Trác khác ròng ròng, Cẩu Tử kích động không nói lên lời, chỉ có Hạ Thiên Thương cười, uống rượu hết ngụm ngày tới ngụm khác.

- Vạn thắng! Vạn thắng! Vạn thắng!

Con cháu Quan Trung dùng nghi lễ đặc thù nghênh tiếp đội quân kiệt quệ, Trình Xử Mặc hâm mộ nhìn quân Thiên Sứ, quất ngựa của mình phóng đi, hắn không cho phép bất kỳ ai quấy nhiễu thời khắc vinh quang của đội quân anh hùng này.

Lưu Phương từ xa xuống ngựa, tới trước mặt Vân Diệp chắp tay nói:

- Thần hạ may mắn không nhục mệnh.

- Lão Lưu vất vả rồi, Vân gia trọn đời không quên.

Lưu Phương cười ha hả lên chiến mã đi tìm Vô Thiệt, lão già ấy lúc này đã chuẩn bị trà, trời lạnh thế này, không thể thiếu mấy nhánh gừng cho vào trà được.

Đơn Ưng cưỡi ngựa đi quanh Vân Diệp một vòng, nói:

- Chiến sự đã hết, đệ đi đây, đệ nhớ nhà rồi.

Vân Diệp gật đầu, lấy trong lòng ra một tấm ngọc bài ném cho hắn, Đơn Ưng tiếp lấy, rồi nhận một túi hành trang lớn từ Lưu Tiến Bảo, cưỡi ngựa biến mất trong màn tuyết, không nói một câu thừa.

Nhìn thấy Tiểu Miêu, Vân Diệp cưỡi ngựa tiến lên, nói nhỏ với Tiểu Miêu cúi đầu vò góc áo:

- Về thay đổi nhung trang đi, Na Nhật Mộ đang đợi nàng, nghỉ ngơi cho khỏe, sau này Vân gia không cần nữ tử ra trận nữa.

Mặt Tiểu Miêu càng đỏ hơn, đến cổ cũng phơn phớt hồng, dẫn tỷ muội Ly Lợi Tư chạy về phía thành lạc đà.

Hạ Thiên Thương rất muốn học Đơn Ưng phất áo tiêu sái bỏ đi, nhưng hắn không có loại bản lĩnh bình an vô sự về được Trường An trong gió tuyết thế này, đành ngại ngùng đứng nguyên tại chỗ.

- Lão Hạ, chuyến này vất vả cho ngươi rồi, văn thư công tích chín cấp đã lên đường, sau này ngươi sẽ nhập vào Bắc Đình đô hộ phủ, không thuộc về hình bộ nữa.

Hạ Thiên Thương kinh ngạc nhìn Vân Diệp, nhanh chóng xuống ngựa, quỳ gối trầm giọng nói:

- Đa tạ đại soái.

- Đó là thứ ngươi đáng được nhận, vạn dặm chinh chiến, công huân chưa đủ báo đáp công lao của ngươi.

Nhân Hùng, Cẩu Tử, Khúc Trác khống chế còn không tới một vạn bộ hạ, trong ánh mắt nghi hoặc của họ, Khúc Trác lớn tiếng nói:

- Từ giờ trở đi chúng ta là con dân của Bắc Đình đô hộ phủ, có thể mặc sức sinh sống trong biên cảnh Bắc Đình, tuyệt đối không có bất kỳ ai tới xua đuổi các ngươi, mỗi người các ngươi sẽ có một mục trường màu mỡ, mười con bò, một trăm con cừu, chỉ cần sau này chăm chỉ chăn thả, Vân gia sẽ mua gia súc, lông cừu của các ngươi, đồng thời cung cấp bảo hộ cần thiết, từ giờ trở đi, các ngươi không còn là thủ hạ của ai nữa, sinh mệnh và cừu dê chỉ thuộc về bản thân các ngươi.

Hạ Thiên Thương kinh ngạc:

- Đây là một đội hùng sư bách chiến, giải tán như vậy có tiếc quá không?

- Chẳng có gì đáng tiếp, áp bức quá lâu không phải chuyện tốt, cho họ cuộc sống tự do báo đáo công lao của họ là xứng đáng.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Tiêu Miêu đã chạy đi xa lại quay về, cẩn thận tới bên Vân Diệp nói:

- Tiểu Miêu có mấy phó nhân, hi vọng hầu gia đừng ngăn cản họ theo đuổi sinh hoạt của mình.

Vân Diệp kéo giáp mặt lên cười:

- Đó là chuyện của nàng, xử lý xong nói cho ta kết quả là được, bất kể nàng quyết định ra sao, ta cũng sẽ đồng ý, nàng không cần khó xử.

Tiểu Miêu khẽ vâng một tiếng, tới chỗ đám Mạc A Tư và Tiết Tây Tư, trước kia theo mình xuất chiến có năm mươi người, hiện còn lại chưa tới mười lăm người.

Ma A Tư chỉ Vân Diệp hỏi:

- Đó là trượng phu của người sao?

Tiểu Miêu gật đầu:

- Đúng, chàng là vị hôn phu của ta.

Tiết Tây Tư cấp thiết hỏi:

- Chủ nhân xử trí đội kỵ binh cường đại này?

Tiểu Miêu do dự một chút rồi nói:

- Tiết Tây Tư, ta biết suy nghĩ của ngươi, nếu ngươi chưa ghét chiến tranh thì tiếp tục chinh chiến đi, đi chiến đấu vì bản thân, chỉ cần ngươi có thể mang được những kỵ binh này đi thì họ là bộ hạ của ngươi, ta sẽ xin phu quân ta cho các ngươi trang bị tốt nhất, tùy các ngươi chiến đấu.

Mạc A Tư lắc đầu:

- Lão nô chán chém giết rồi, để lão nô theo tiểu t hư tới quốc gia xinh đẹp tiểu thư thường kể, lão nô muốn cướp vợ lập gia thất. Tiết Tây Tư muốn chiến đấu thì để hắn đi, hắn và những kỵ binh kia kết tình hữu nghị sâu nặng, chắc muốn chiến đấu tới chết.

Vân Diệp xuất hiện sau lưng Tiểu Miêu, không hiểu bọn họ nói gì, nghe Tiểu Miêu phiên dịch lại, nói với nàng:

- Trên thành lạc đà có vô số khải giáp và vũ khí của người Đột Quyết, bất kể họ cần bao nhiêu cho bấy nhiêu.

Vân Diệp không cần đội quân hỗn loạn này, bọn họ đã quen với cuộc sống cướp bóc, cho dù mình mang cừu dê ra thưởng, đoán chừng không mấy người động lòng, vì cướp bóc là loại chuyện gây nghiện.

Quả nhiên Tiết Tây Tư trưng cầu ý kiến của bộ hạ, một người tên A Ba Tư bước ra đại diện cho quân sĩ lớn tiếng hô mình không muốn giải tán đội ngũ.

Cuối cùng người đồng ý tới Bắc Đình làm mục dân chưa tới một nghìn, đó còn là tính cả người già yếu tàn phế, Vân Diệp lắc đầu, vốn định giải quyết nhanh gọn những người này, giờ xem ra có biến hóa mới...

HẾT!