Đường Chuyên

Chương 1317: Lá Thư Có Độc




Bất kể Kim Dữu Tín nỗ lực xông pha thế nào cũng uổng công, trên chiến trường nỏ tiễn vèo vèo, chiến sĩ dũng mãnh tới mấy vẫn bị giết chết, nỏ tiễn không giết được thì bị đạn thuốc nổ giết, đến khi chiến sĩ mạnh nhất thành tàn phế rồi mới có người bồi thêm một đao.

Cảnh tượng đó diễn ra khắp xung quanh Kim Dữu Tín, ông ta rống lớn, ném chùy xích trong tay ra, đánh ngã một quân Đường lén lút định tập kích phó tướng của mình, nhìn tên quân Đường đó hộc máu ngã xuống mới cảm thấy dễ chịu hơn, chậm rãi lùi khỏi khu rào thép gai, trở về trận.

- Chiến đấu thế này không còn ý nghĩa gì nữa.

Thiện Đức nữ vương vừa lên tiếng đã định đoạt, hiện giờ chỉ có thể rút lui hoặc ngừng chiến.

Kim Dữu Tín nhìn chằm chằm bà ta:

- Nay sĩ khí của tướng sĩ vừa mới được khơi lên, nếu tùy tiện rút quân là xúc phạm người ngã xuống, xin bệ hạ cho mạt tướng chút thời gian, nhất định sẽ phá được quân trận của người Đường:

Thiện Đức lắc đầu:

- Kim tướng quân còn chưa nhìn ra sao, người Đường đang cố ý để chúng ta đổ máu, vừa rồi khi ông đột phá hàng rào thứ ba bọn chúng mới phái lượng nhỏ quân đội ra tác chiến, mà chúng ta có thể dòn binh lực lên tuyến đầu quá ít, nếu quá nhiều sẽ bị thuốc nổ của chúng tập kích, ông luôn dùng số lượng nhân thủ ngang với chúng tác chiến, ta thậm c hí cho rằng bọn chúng đang luyện quân.

Kim Dữu Tín sao chẳng biết điều ấy, nhìn nỗ lực của mình trôi theo dòng nước, di hài tướng sĩ nằm trên chiến trường, bi thương sinh ra, nước mắt chan chứa.

Thượng Đại Đằng Bì Đàm chắp tay với Kim Dữu Tín:

- Tướng quân đã tận lực rồi, trời đất chứng giám, quỷ thần đều hay, có lẽ ngài chưa biết lúc này tên ác ma Trương Lượng đã đánh vào nước ta, công thành cướp đất, con lão ta là Thực Nhân Nhi càng trắng trợn ăn thịt người, đại quân đi qua đâu, nơi đó như địa ngục, tướng quân chúng ta về thôi.

Kim Dữu Tín bi thương cần khẩn:

- Chúng ta thử lần nữa xem, không thể chỗ nào cũng không tận lực, bệ hạ luôn muốn mang đại quân chạy khắp nơi cứu hỏa là không được, ba đạo quân của chúng luân phiên tác chiến, cuối cùng chết mệt là chúng ta, không bằng cố nhịn, liều thương vong diệt một đạo quân của chúng.

- Xin bệ hạ cho thần thử một đêm nữa, nếu không được chúng ta về nước chịu chết vậy, hoàng đế của chúng nhất định không tha cho chúng ta.

- Kim Dữu Tin vô lý!

Thượng Đại Đằng Bì Đàm rống lên:

Kim Dữu Tín bị nhốt trong lồng co ro một góc, ngây ra nhìn đầu phó tướng của mình lắc lư trên xe tù, hắn không chết trong tay người Đường, mà chết dưới đao của người mình.

Tay trái đã chảy nước vàng, cánh tay này hỏng rồi, hoàng đế bất chấp sĩ khí bị đả kích, bất chấp tướng sĩ phản đối, nhốt mình vào lồng, phó tướng nói một câu muốn nhốt đại tướng quân phải giết ta trước, thế là bị chặt đầu, bao nhiêu chiến công trước đó chẳng được chút tôn trọng nào.

Lợi ích trước mứt luôn quan trọng hơn vận mệnh quốc gia, lần này Trương Lượng đánh rất đúng chỗ, Thiện Đức và Bì Đàm là một thể liên hợp lợi ích, Hạ Quan là đất căn bản củ họ, không thể mất, nghĩ tới đó Kim Dữu Tín buồn cười, chẳng lẽ toàn bộ Tân La không bằng được cái Hạ Quan nho nhỏ.

- Kim tướng quân, hôm nay ngài bị hạch tội không phải vô lễ với ta, vô lý với bệ hạ, mà là vì phong thư này.

Thượng Đẳng Đại Bì Đàm mở thư ra trước mặt Kim Dữu Tín:

Kim Dữu Tín xem thư xong cười lớn, nước mắt ròng ròng, toàn thân run rẩy, ôm đầu viên phó tướng vào lòng gào lớn:

- Vĩnh Nguyên, ngươi chết thật oan uổng.

Bì Đàm ôn tồn nói:

- Ta vốn có thể nói với ngài chuyện này sớm hơn, nhưng nếu không để ngài đi thử, nhất định ngài sẽ không cam tâm, hiện giờ tốt rồi, ngài cũng từ bỏ rồi, Đại Đường dầu sao cũng có chút tình nghĩa với Tân La, thư của tể tướng Phòng Huyền Linh hẳn có thể tin được, ta từng tới Trường An gặp ông ta, đó là một người cực kỳ nho nhã, hơn nữa ngài cũng biết quy củ của Đại Đường, chỉ cần chúng ta cúi đầu xưng thần là được, chẳng qua tiến công nhiều thêm chút thôi.

- Ngài hãy cố chịu vài ngày, về nước rồi sẽ thả ngài, ngài vẫn là Đại tướng quân của Tân La.

Bì Đàm đắc ý bỏ đi, Kim Dữu Tín ôm chặt đầu Vinh Nguyên trong lòng:

- Bọn họ đều sợ chết, đều lừa mình lừa người thôi, ta cùng quân Đường tác chiến, biết chúng đối xử với người phản bội ra sao, mấy nghìn người Mạt Hạt bị chôn sống, hoàng đế của chúng còn trói thái tử và thần tử sủng tín nhất xem hết cả quá trình.

- Cao Ly hết rồi, Tân La hết rồi, Bách Tế cũng khó thoát được kiếp nạn, đó là vận mệnh của chúng ta, ngay từ đầu chúng ta đã sai, khi Đại Đường chinh phạt Cao Ly, chúng ta phải giúp Cao Ly chứ không phải là thần phục Đại Đường. Phản bội Đại Đường là cái sai thứ hai, đã sai phải sai tới cùng mới là chính xác nhất.

- Đáng tiếc chúng ta chẳng làm đúng bất kỳ chuyện gì, cho nên bệnh đã vào cao hoang, không cứu được nữa, Vinh Nguyên ta xuống cùng ngươi! Ta quá mệt rồi.

Khi trời sáng, vệ sĩ phát hiện Kim Dữu Tín đã chết từ lâu, ông ta nôn ra rất nhiều máu, nhuộm đỏ cả đầu viên phó tướng...

Thiện Đức khóc ba ngày, Bì Đàm say ba ngày, không biết do đau thương hay sợ hãi, trên xe tù có bốn chữ dùng móng tay cào ra --- Ta đợi các ngươi.

Bốn chữ này hoàn toàn phá tan ảo tưởng của Thiện Đức, lòng quân đã loạn, đành phải dẫn quân về nước, Bách Tế Vương Nghĩa Từ cũng dẫn quân về Bách Tế, Trương Lượng lui ra biển, Ngưu Tiến Đạt và Trương Kiệm hợp quân, bạo loạn ở Cao Ly lắng xuống, tất cả như chưa từng xảy ra.

Cỏ tháng tám tàn theo gió bắc

Trời đất Hồ lạnh ngắt tuyết sương

Gió xuân thổi lộng đêm trường

Vạn nghìn lê trắng rộn ràng nở hoa.

Vân Diệp đứng trên thành lạc đà, nhìn trận tuyết đầu tiên của mùa thu, vô sỉ ăn cắp thơ của người khác, được vô số lời khen.

Trải qua nhiều năm rèn luyện trên chính đàn, da mặt y đã không còn đỏ vì ăn cắp thơ nữa, không ngâm hết cả bài đã coi như để lại một đường sống cho con cháu rồi.

- Vân hầu làm thơ đã tới trình độ mở miệng thành thơ rồi, hiếm có nhất bài nào cũng là tuyệt cú, làm lão hủ ngâm mình trong thi đàn bao năm phải xấu hổ.

Đỗ Như Hối nghĩ rất lâu không nghĩ ra bài thơ thích hợp, không khỏi nhụt chí:

- Phu quân thiếp thân xưa nay là thế, làm thơ điền khúc không gì không tuyệt, ngài không so được đâu, dù nương nương cũng khen phu quân thiếp thi tài thiên hạ vô song, chỉ bệ hạ không biết vì sao chẳng bao giờ khen cả.

Na Nhật Mộ bế con đứng góp vui, tuy là mẹ hai đứa con rồi vẫn không thay đổi bản sắc ngây thơ, nói ra làm người ta tức chết.

Vô Thiệt dùng lò nhỏ nấu trà, vô cùng chuyên chú, chuẩn bị đón tiếp lão hữu Lưu Phương, hiện giờ họ chỉ còn cách ba mươi dặm, cả năm không gặp lão hữu, tha hương dị quốc gặp lại, lòng đầy mong đợi.

Đây là chuyện đại hỉ, công thần quay về tất nhiên phải khảo thưởng một phen, thành đã đóng ở nơi hoang dã, quân tốt đang giết dê mổ bỏ, bếp lớn dựng lên, hơi nước hầm hập. Phụ nhân xách giỏ thu hạch hết số rau cuối cùng trong thành, theo quy củ Vân gia, về nhà là phải ăn bánh bao.

Trời tuyết lớn, đầu bếu để mình trần, vung hai cái dao phay ra sức băm thịt, tuyết rơi lên lưng tức thì biến thành nước mồ hôi chảy xuống đất.

Lưu Tiến Bảo không ngừng dọa dẫm đầu bếp:

- Cẩn thận một chút, nếu mỡ của ngươi rao vào nhân bánh, cẩn thận lão tử băm ngươi làm nhân, dù sao ở đây cũng không có thịt lợn.

- Lưu gia, ngài tránh xa một chút, ta biết hầu gia thích sạch, làm cơm cho hầu gia bao năm đã xảy ra chuyện đâu, ngài cứ đợi mà ăn bánh bao đi, giờ chưa được, khách còn chưa tới mà.

Gặp phải tên đầu bếp còn ngang hơn mình, Lưu Tiến Bảo đành liếm môi bỏ đi, lâu lắm rồi không được ăn bánh bao, nghĩ mà chảy nước mắt, hơn một năm xa nhà rồi, chỉ cần nhìn bánh bao là nhớ tới bà nương trong nhà, tuy xấu một chút, nhưng khuôn mặt đó nhìn thế nào cũng không đủ.