Đường Chuyên

Chương 1312: Thành!




- Bác Mã, ngươi phái hai nghìn kỵ binh tới thành Ba Cách Lan xem An Cát đi chưa, nếu đi rồi thì thu thập lương thực, bọn ta cắm trại ở đây. Còn nữa, ngươi phái người đi do thám quân tình, đi xa chút, ta cứ cảm thấy không yên tâm.

Giọng trưởng lão từ trong xe truyền ra, Bác Mã tuân lệnh làm theo.

Hạ Lỗ nhảy lên xe ngựa, hỏi:

- Trưởng lão, ngài thấy cuối cùng chúng ta sẽ đi tới đâu?

- Kiếm được một mảnh đất không người là tốt nhất, nếu có người chúng ta giết sạch là có đất đai của mình rồi, người Đột Quyết là dân tộc trên lưng ngựa, cướp bóc là bản tính của chúng ta, con cháu của sói phải đi bắt con mồi.

Hạ Lộ thả rèm xe xuống, do dự một chút lại vén lên hỏi trưởng lão:

- Trưởng lão, có thể giúp ta cầu hôn An Cát không, ta muốn cưới nàng.

Sắc mặt trưởng lão tức thì trắng bệch, vẫy tay gọi Hạ Lỗ vào, nắm tay hắn:

- Hiện chưa phải lúc nghĩ chuyện này, đây là giai đoạn nguy hiểm nhất của người Đột Quyết chúng ta, không được nghĩ việc tư, ngươi là vương của người Đột Quyết, hiện giờ phải nghĩ làm sao để tộc nhân được no bụng.

Hạ Lỗ xấu hổ gật đầu, nhảy khỏi xe ngựa, gọi thân vệ tới an bài cắm trại, chuẩn bị cho trưởng lão lều tốt nhất.

- Sao gả được chứ!

Tiểu Miêu nằm trong bồn tắm nhìn ngực thâm tím cả mảng lẩm bẩm.

Y Lợi Tư thò đầu từ sau màn vào, tỏ mò hỏi:

- Người định gả cho ai, nam nhân đó trông thể nào, có tốt với tiểu thư không? Vì sao nô tỳ chưa bao giờ thấy, hiện giờ tiểu thư bị thương, sao hắn không tới thăm?

Tiểu Miêu ngượng ngùng nói:

- Đó là người rất tốt, cũng rất thần kỳ, có thể làm bài thơ ưu mỹ, làm những thứ khó tin, như khí cầu làm người ta bay lên không.

Y Lợi Tư khinh bỉ nói:

- Không xứng với tiểu thư, chỉ là thi nhân tầm thường mà thôi, người nghe hắn hát là được, vì sao lại gả cho hắn?

Tiểu Miêu lập tức đỏ mặt tranh cãi:

- Nói bậy, đó là tướng quân lợi hại nhất, còn là người uyên bác nhất, lương thiện nhất, không phải là thi nhân tầm thường, ngươi không biết gì cả thì đừng có nói linh tinh.

Y Lợi Tư thè lưỡi ra:

- Vậy vì sao hắn không tới đón tiểu thư?

Tiểu Miêu trần truồng đứng dậy, chỉ tay về phía đông:

- Ai bảo chàng không tới đón ta, chàng đã tới rồi, nghe nói chàng làm ra một cái tòa thành biết đi, hiện đang ngồi tòa thành đó tới đón ta, chàng tới ta sẽ lập tức gả cho chàng.

Y Lợi Tư cười khúc khích, lấy khăn tắm bọc lấy người Tiểu Miêu, nghịch ngợm ghé tới ngực Tiểu Miêu hít một hơi, chớp chớp mắt nói:

- Thật thơm.

Rồi chạy biến mất.

Tắm rửa xong Tiểu Miêu nằm trên chiếc giường mềm mại của nhà thành chủ, liếc nhìn mộc bài trên cổ viết dòng chữ Vân môn Trương thị Tiểu Miêu, đặt lên miệng hôn một cái rồi nhanh chóng thu lại.

Lão nãi nãi nói, nếu như để hầu gia sớm nhìn thấy tấm mộc bài này, nói không chừng không gả được, không dám để người khác nhìn thấy, chỉ mỗi ngày trước khi đi ngủ mới lấy ra xem một lần.

Từ Động Đình Hồ tới Vân gia, ngoài lúc luyện công nhìn người Vân gia tương thân tương ái, lại nghĩ tới thân thế cô khổ của mình, khó tránh khỏi sinh tự thương thân, luôn muốn hòa nhập vào Vân gia. Nhưng sư phụ lại muốn bồi dưỡng sự cô độc cho mình, trong mắt lão nhân gia, tất cả hiệp khách trên đời phải độc lai độc vãng, mình từ nhỏ cô độc căm ghét tận xương cảm giác đó.

Mai Lĩnh cổ đạo gặp được Vân Diệp, không ai hiểu được Tiểu Miêu vui sướng nhường nào, khi Vân Diệp ôm nàng lau nước mắt, Tiểu Miêu cho rằng gả cho Vân Diệp làm tiểu thiếp cũng không tệ, người khác nói làm tiểu thiếp không tốt, sư phụ càng cực lực phản đối, nhưng Tiểu Miêu chẳng thấy có gì không tốt. Na Nhật Mộ, Linh Đang sống rất tốt mà, hơn nữa Na Nhật Mộ đôi lúc còn vô cùng bá đạo vô lý. Mình thì chỉ muốn có một cái nhà thôi, sẽ sống hạnh phúc.

Luôn nghĩ tới cảnh hầu gia ôm Na Nhật Mộ ngủ, bầu ngực trắng như tuyết của Na Nhật Mộ như ở ngay trước mắt, kéo cổ áo, cúi đầu nhìn ngực mình, chẳng những nhỏ, còn cỏ mảng lớn bầm tím, mấy ngày trước vốn to lên, hiện giờ bị trọng thương hình như lại nhỏ đi rồi.

Tiểu Miêu phiền não lăn lộn trên giường, Đơn Ưng đi khắp nơi tuần thị, thu gom quân sĩ đang cướp bóc, mai phải rời đi, đêm nay mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng.

Nhìn đám thổ nhân thành Ba Cách Lan co ro ở góc tường, phụ nhân mặt bôi đầy tro than ôm chặt lấy con kinh khủng nhìn mình, Đơn Ưng thấy cái thế giới này cực kỳ vô vị, mình chinh chiến chẳng hề có ý nghĩa gì cả, chiến sĩ đơn thuần làm hắn thấy căm ghét, đao chém đầu người không đại biểu cho vũ dũng, vinh diệu, nó chỉ đại biểu cho sự tà ác.

Lão Tử nói, khi thói đời đi xuống, nhân tâm mỹ hảo sẽ đi xa, tà ác ngóc đầu dậy, chuyện tà ác đó Đơn Ưng đã thấy quá nhiều, hiện trở nên trơ lỳ, nhàm chán.

Phải về nhà thôi, Đại Nha đang đợi mình, trong nhà chỉ có hai đứa con, mình và Đại Nha còn trẻ, nếu mình bỏ thêm chút thời gian cho Đại Nha, năm sau nói không chừng còn có thêm đứa con nữa.

Hắn nheo mắt nhìn núi xa, quay lại nhìn thành Ba Cách Lan mù mịt khói, dùng mã sóc khều một tên bộ hạ đang lao lên người nữ nhân, hô:

- Về nhà thôi không chơi nữa.

Phá thành chém giết đã kết thúc, với người Ba Cách Lan mà nói thì khổ nạn mới chỉ bắt đầu, khi mọc trời mọc, quân Thiên Sứ rút đi trong ánh mắt khiếp sợ và thù hận của người Ba Cách Lan.

Lưu Phương thò đầu ra ngoài cửa sổ, nói với A Ba Tư:

- Chúng ta không tới để chinh phục, chúng ta tới để truyền bá thù hận, chỉ có thù hận mới là thứ tình cảm khắc sâu nhất trên đời.

A Ba Tư sùng bái nhìn lão nhân gầy gò trước mắt, dọc đường đi hắn được thấy vị lão nhân này bài binh bố trận, mở ra con đường máu giữa thế lực đối địch ra sao.

Cái đầu to kia mang trí tuệ thật lớn, cái miệng trên chòm râu trắng luôn nói ra mưu kế chính xác vào những lúc tuyệt vọng, đó mới là trí giả.

Trước gia mình cũng có lãnh địa, cũng có một người cha trí tuệ, khi mình còn nhỏ luôn thấy lời cha nói toàn là lời nói nhảm vô nghĩa, khi nằm trên đường đếm sao, nhớ lại cuộc sống quá khứ mới phát hiện cha mình trí tuệ biết bao, đáng hận mình tới lúc cùng đường mới nhận ra thân ở trên núi báu mà không biết.

- A Ba Tư, mục đích của chúng ta sắp đạt được rồi, ta cũng sắp phải về quốc gia của ta, sau này không hỏi tới thế sự nữa, trước đó ta muốn an bài tốt cho ngươi, thế nào, có suy nghĩ gì thì nói đi.

Lưu Phương nhắm mắt tựa hồ vẫn biết A Ba Tư đang nhìn mình, nói ra chuyện mấy ngày qua hắn lo nhất.

- Chủ nhân tôn kính, A Ba Tư không dám hi vọng được ngài toàn lực giúp đỡ, chỉ mong ngài cho ta chút lực lượng, để đòi lại thứ mà gia tộc mất đi, thậm chí không cần đòi lại, chỉ cần đốt cháy thành phố kia ra tro là được.

- Đó là thành phố phản bội, sống ở bên trong là một đám phản bội, ta muốn toàn bộ bọn chúng phải chết, phải xuống hỏa ngục nhận thẩm phán! Toàn bộ.

Lưu Phương mở mắt ra:

- Ngươi muốn hủy tòa thành nào, muốn giết những ai? Ngoài ra, ngươi theo tông giáo người Đại Thực từ bao giờ?

- Chủ nhân, A Ba Tư không có tín ngưỡng, chỉ cần có thể báo thù, ta không ngại thờ phụng ma quỷ. Tòa thành mà ta muốn hủy diệt tên là "thành", là tòa thành xấu xa nhất nhân gian, ta muốn mượn lực lượng của ngài để hủy diệt nó, chỉ có lửa mới có thể để mảnh đất đó sạch sẽ hơn.