- Chàng nói lão đạo đó tới từ Long Hổ Sơn?
Tiểu Vũ trầm ngâm hỏi:
- Đúng, tên ông ta là Tham Thương, chính là Long Hổ sư, trời mới biết vì sao ông ta chạy tới Trường An giả chết, còn làm trò kinh tởm như thế, nuốt giòi vào bụng là tự hạ thân phận, tự xỉ nhục bản thân, không hiểu chuyện gì xảy ra ép ông ta tới mức ấy.
Địch Nhân Kiệt lấy que trúc chọc con bọ cạp đỏ.
- Ôi, người ta nói nữ nhân sinh con sẽ trở nên ngu xuẩn, thiếp phát hiện từ khi chúng ta thành thân, chàng lại biến thành ngu xuẩn, thế này tới khi con sinh ra không biết chàng đủ trí tuệ dạy nó đọc sách không?
Tiểu Vũ gạt cái tay mò tới của Địch Nhân Kiệt đi, rất lo lắng cho tương lai gia tộc.
- Nàng nghĩ ra thì nói đi, nàng cho rằng suốt cả ngày suy nghĩ dễ chịu lắm à? Phu quân nàng ngày đêm lo lắng cho quốc gia, chẳng những tra gian tặc, còn phải tìm hắc y nữ tử, giờ còn đá Long Hổ sư hai cái, đừng có nhử ta nữa.
Địch Nhân Kiệt gạt con bọ cạp sang một bên, vùi đầu vào giữa cổ Tiểu Vũ, tham lam ngửi mùi thơm từ tóc nàng.
- Ngốc ạ, Tham Thương tới để hóa giải nguy cơ của Long Hổ Sơn, có điều họ tới nhanh quá, đoán chừng phía Trường An vừa có động tĩnh, bọn họ đã hay tin, cố ý biểu diễn màn người chết sống lại ở chợ đông đúc, chẳng hiểu họ nghĩ gì, bệ hạ đang tìm kiếm khắp thế giới người có thể cứu Hủy Tử, họ lại dám chơi trò này, chẳng lẽ họ có cách giải quyết bệnh của Hủy Tử.
Tiểu Vũ ôm ngược lại Địch Nhân Kiệt:
- Ha ha ha, ta biết nên ta mới trốn vào mê lâm, người Long Hổ Sơn chỉ muốn sống, không hại cho quốc gia, nên ta không làm khó họ.
Trường An, thậm chí cả Đại Đường đều nháo nhào, Tây Vực nhờ một trận chiến của Vân Diệp mà trở nên yên tĩnh, nhưng chỉ cần hướng về phía tây thêm chút nữa còn loạn gấp mấy lần …
Hi Đồng không lừa được ai, tiểu lâu của mình bị người ta phát hiện, chém đầu, ném từ tường thành xuống, Hi Đồng ôm đầu người nổi giận, chỉ lên thành nói, một khi phá thành nhất định giết hết người dám phản kháng.
Tự xách đao leo lên tường thành, loạn thạch bên trên ném xuống như mưa, Hi Đồng không chỗ né tránh đành bỏ chạy, còn bị người Ba Tư chế nhạo.
Thói đời thay đổi rồi, không dễ cướp bóc nữa, từ sau khi liên quân Đột Quyết tiến vào Tiểu Bột Luật, nước Toa Sách kháng cự dần trở nên kiên quyết, trước kia chỉ cần chém đầu tướng lĩnh là số còn lại ngoan ngoãn quỳ xuống đất, hiện chẳng biết người Đột Quyết làm gì, hoặc là nói gì, muốn phá thành khó hơn trước chục lần.
Tình cảnh của Hàn Triệt tốt hơn mình rất nhiều, hắn giương cờ truyền giáo để ăn cướp, luôn có người ôm hi vọng, cho rằng chỉ cần mình thành kính, là có thể qua được, thường thì kẻ đó chết nhanh nhất.
Thành Mộc Lộc là nơi Hi Đồng muốn đánh hạ nhất, chỉ cần chiếm được nó, ba tòa thành mình chiếm lĩnh sẽ bảo vệ được bình nguyên phì nhiêu hình tam giác, đây là cơ nghiệp có thể truyền cho con cháu.
Vân Diệp ở phía sau năm trăm dặm, nhưng y ở lỳ thành Toái Diệp không tiến lên một bước, nếu mình cầu viện, nhất định sẽ được, nhưng Cửu Nương không muốn, nàng bị phản bội quá nhiều, luôn ngờ vực quan quân, vì đó là động vật chỉ biết thiệt hơn, không có nhân tính.
Hi Đồng ôm đao đứng trong đêm trăng, trước mắt là thành Mộc Lộc, đã tới dưới thành mà không cách nào hạ được nó.
Cường đạo vốn không nên công thành, nên phóng ngựa cướp bóc, tới vô ảnh, đi vô tung, như thế mới có thể khoái lạc cướp bóc cả đời. Tiếc là lòng người luôn tham lam, chỉ cần có kế hoạch công chiếm thành phố, thường là lúc cường đạo suy bại.
Hi Đồng tự nhận mình là anh hùng, đương nhiên muốn gây dựng sự nghiệp giữa loạn thế, trừ chém giết, hắn chẳng có vũ khí nào thu phục lòng người.
- Lão tử trời sinh độc lai độc vãng, không cần cầu viện bất kỳ ai, đánh được thì đánh, không đánh được thì đi, cơ hội cuối cùng sẽ có ngày rơi xuống đầu lão tử.
Hi Đồng hập hực nói một câu, hạ lệnh rút lui, hắn học được một chiêu ở chỗ Lưu Phương là "quyết đoán dứt khoát!"
Vân Diệp ôm tiểu khuê nữ ngâm nga ca dao, tiếng ca không tệ, nhưng đứa bé không nể mặc chút nào, vẫn khóc không dứt, vén tã ra xem, rất khô, không đái, cũng không ị, nhưng khóc mãi. Vô Thiệt ngồi bên cầm sách xem cứ như bị điếc.
Cánh tay Vân Diệp có dấu răng rất sâu, bị Na Nhật Mộ cắn, bà nương này muốn nhi tử tới phát điên rồi, ai ngờ sinh ra nhi tử lại biến thành khuê nữ, nên không sống nổi nữa. Vô Thiệt từng nói, đáng lẽ sinh nam hài, nàng luôn nghi có người bế nhi tử của nàng đi, đổi khuê nữ vào.
Như bị thần kinh nhìn xuống gầm giường, xem có rơi xuống không, thấy không có gì, liền khóc rống lên, phụ nhân ở cữ không khóc được, khóc là hai mắt sưng húp như quả đào.
Cực kỳ vô lý nói mình sinh khuê nữ là sai lầm của Vân Diệp, nói Vân Diệp căn bản không muốn nàng sinh nhi tử, nếu không vì sao Tân Nguyệt sinh cả hai đều là nhi tử?
- Đứa bé đói rồi, ngươi không có sữa cho nó, dù có hát ra hoa nó cũng khóc, đường đường đại soái ra trận bế khuê nữ hát, còn ra cái gì nữa?
Đỗ Như Hối thực sự không chịu nổi nữa, chui từ phòng gỗ ra nói:
Na Nhật Mộ vẫn nằm trên giường nổi giận, Vân Diệp nhíu mày đặt con vào lòng nàng:
- Con đói rồi, mau cho bú, nhi tử và khuê nữ có khác gì, đều là con chúng ta, chỉ cần nó bình an lớn lên là phúc đức.
Hoạn Nương thấy sắc mặt Vân Diệp khó cói, thở dài đỡ Na Nhật Mộ dậy, thấy Na Nhật Mộ miễn cưỡng cho con bú mới thở phào, đứa bé này ăn rất tham, nó quá đói rồi.
Na Nhật Mộ cho con bú, dần dần tiến vào vai trò người mẹ, dầu sao là cốt nhục của mình, dù nhất thời nghĩ không thông, cũng không thể bỏ mặt con mình.
- Na Nhật Mộ, nàng cả nghĩa rồi, sau này khuê nữ có giá hơn nhi tử nhiều, nhất là khuê nữ của Vân Diệp ta càng quý, ông trời ban cho chúng ta hai đứa con, vậy phải hài lòng tiếp nhận, không thể oán trách, nếu không ngay cả khuê nữ cũng không giữ được. Nàng xem con đẹp chưa, trông rất giống nàng, có điều đầu giống ta, người Vân gia luôn có cái đầu to, trẻ như vậy mới thống minh, tương lai nhất định sẽ khuynh quốc khuynh thành.
Vân Diệp nhìn con bú, vừa an ủi Na Nhật Mộ.
- Thiếp luôn muốn sinh cho chàng một nhi tử, tử tự của Vân gia ta dù sao hơi ít, trước khi thiếp thân đi, lão nãi nãi có nói, nhất định phải thêm cho Vân gia một nam đinh.
Na Nhật Mộ thút thít đáp:
- Chỗ nãi nãi không cần lo, có ta đi nói, sinh con là chuyện mừng rồi, đâu phải muốn gì có nấy? Ông trời như thế thì làm gì còn đáng tiền nữa.
Thói quen này của nãi nãi thật không còn cách nào, bà chỉ mong chạy khắp sân là tiểu tử, Lý Dung, Vân Thọ, Vân Hoan được yêu thương tới tận tim, mấy đứa tôn nữ thì không chú ý mấy, nguyên nhân vì nữ nhân của Vân gia quá nhiều.
Nghe thấy tiếng trống, Vân Diệp vội vàng về lều soái, kỵ binh phái đi hẳn đã về, thành Toái Diệp trống không làm.
Vân Diệp ngẩng đầu lên phát hiện đứng trước lều là Cẩu Tử, tên này khắp người bẩn thỉu, xem ra đã chạy trong sa mạc lâu lắm rồi.
- Hầu gia, Lưu tiên sinh bảo tiểu nhân nói với ngài, ngài phải tiến vào nước Toa Sách, giúp đám Đơn Ưng, Tiểu Miêu thu hút trọng binh của nước Toa Sách sang phía đông, nếu không khi bọn họ xông vào Đại Thực sẽ không còn đường lui.
Chuyện này Vân Diệp và Đỗ Như Hối đã dự liệu trước, hiện cần làm dựa vào kế hoạch vào nước Toa Sách, áp sát Đại Thực, ép tổng đốc Đại Thực Ưu Tố Phúc phái binh đề phòng mình đột kích, nhưu thế mới sáng tạo ra được hành lang thu hút người Đột Quyết về phía tây.