Đường Chuyên

Chương 1279: Người Người Đều Là Nhà Tư Tưởng




Một trận gió thổi qua, mùi thịt nướng khét thổi thẳng vào Đà thành, Đỗ Như Hối che mũi miệng nói với Vân Diệp.

Vân Diệp gật đầu, cả Đà thành lúc này lộn xộn, lạc đà được mã phu thúc đứng lên, những cây cột lớn được tay cầm nâng lên, sức nặng cả tòa Đà thành rơi vào lưng lũ lạc đà, quân sĩ cài chắc lò xo, cả tòa Đà thành liền tách thành 100 phương cách nhỏ lần lượt đi về phía trước, rất trật tự ra khỏi chiến trường mù khói.

Thứ khiến cho đám tử sĩ đang chạy bộ kia tuyệt vọng, chính là Đà thành không thèm để mắt tới công kích cận thân của bọn chúng, loan đao tầm thường không thể nào phá được cương thiết hộ quần của Đà thành.

(Cương thiết hộ quần: váy sắt bảo vệ)

Hơn 3000 tử sĩ tay cầm vũ khí không thể làm gì khác hơn là đứng trơ mắt tại chỗ nhìn thành trì định công kích từ từ di động, cho đến tận lúc phương cách cuối cùng rời đi bọn họ mới phát hiện sau lưng đột nhiên xuất hiện một nhóm lớn kỵ binh lao tới...

Na Nhật Mộ không ngửi được mùi khói, mới vừa rồi bị nôn ọe một trận, Hoạn nương bưng nước để nàng súc miệng. Đợi đến lúc Đà thành hạ trại lại nàng mới ngừng nôn, nằm trên ghế mềm thở hổn hển.

- Ngươi thấy đấy, chiến trường chính là thế này, khắp nơi đều là người chết ngựa chết, không phải là nơi phụ nữ nên ở, năm xưa ta theo công chúa và Hiệt Lợi chạy đông chạy tây khắp thảo nguyên đều có cảm giác muốn chết, giờ ngươi bụng bự lại đi hít huyết tinh khí, cẩn thận bất lợi với hài tử.

Hoạn nương giờ đã chịu thua với Na Nhật Mộ tính khí thất thường.

Vốn Hoạn nương ở Vân gia trang tử vui vẻ qua ngày, ở Vân gia phụng bồi lão tổ tông ăn chay niệm phật, buồn thì tới tự miếu ở Trường An đàm luận phật pháp với lão phương trượng, dù trước giờ Hoạn nương không tin phật. Từ sau khi công chúa chết, Hoạn nương không còn tin thế giới này có cái gọi là thiện báo, chẳng qua là bà rảnh rỗi quá, cho nên phải tìm một chuyện để làm cho khuây khỏa.

Lúc nghe Na Nhật Mộ có bầu, bà liền theo thương đội đến Tây Vực, vốn muốn dẫn Na Nhật Mộ về Trường An, ai biết Na Nhật Mộ không chịu theo về, thà ngồi Đà thành lắc lư còn hơn. Hầu gia có nói 3, 4 tháng là thời điểm quan trọng, muốn chờ hài tử trong bụng vững vàng hơn rồi mới đi, ai dè chiến hỏa xảy ra, muốn không đi cũng không được.

Hoạn nương đã già, trước kia nàng luôn nhớ tới công chúa, nhớ tới thảo nguyên, giờ thì bà không còn nghĩ gì đến thảo nguyên và sa mạc Gobi nữa, chỉ muốn ở trong cái tiểu viện kia cho hết quãng đời còn lại, giờ phụng bồi Na Nhật Mộ ở chỗ này ôn lại chuyện xưa lại thấy ác mộng, thật sự không phải mong muốn của bà.

Đứng trên Đà thành có thể thấy rõ ràng các kỵ binh đang kỵ thương trùng sát, bà với cảnh này quá quen thuộc, năm đó người Đột Quyết rất thích như vậy, lợi dụng tốc độ của chiến mã để vờn người Hán, cho đến lúc chán mới một thương đâm chết, giờ chẳng qua vị trí hai bên đổi ngược lại mà thôi. Bà sống nhiều năm như vậy, phải thấy nhiều cảnh chém giết như vậy, thật ra thiếu ông trời cái gì thì phải trả lại thôi.

Phạm Hoằng Nhất đi truy kích cũng đã tay không trở lại, đám người kia khi hắn đến thì đã đi rồi, bọn chúng không thèm quản sống chết của 3000 tử sĩ. Phạm Hoằng Nhất không dám rời quá xa Đà thành, cho nên chỉ truy kích 10 dặm thì quay lại.

Trình Xử Mặc cũng cho người đưa tin lại, xác định Quy Tư thành vẫn trong tay Quách Hiếu Khác, có điều tình hình rất không lạc quan, thành tường đã sụp đổ vài chỗ, thi thể ngoài thành không ai xử lý, giờ mùi thối đã bốc tận trời không thể ngửi nổi. Đột Quyết dùng rất nhiều người chiếm giữ Quy Tư, Trình Xử Mặc nghĩ dùng 1 vạn nhân mã đột phá vào giúp Quách Hiếu Khác thủ thành chẳng bằng phân tán bên ngoài du kích người Đột Quyết, như vậy tác dụng hơn nhiều. Như vậy rất phải, phàm là một tướng lĩnh, chắc chắn sẽ không để một chi kỵ binh tinh nhuệ đi vứt bỏ chiến mã mà chạy bộ trong thành, dù là thủ hay công đều vậy. Có điều Trình Xử Mặc cũng nhắc trong 15 dặm quanh quân trận khắp nơi đều là cơ quan bẫy rập, tựa hồ đặc biệt nhằm vào chúng ta.

Phạm Hoằng Nhất đọc tin tức Trình Xử Mặc đưa tới cho Vân Diệp.

- Thật ra nếu như có thể không giết người Đột Quyết thì thật tốt, những người này rất quý báu, chẳng qua đám quý tộc Đột Quyết kia dường như đã bị cừu hận làm làm đầu óc mê muội, mới đầu kế hoạch tây tiến của họ không có mấy sai lầm, chỉ cần họ quyết tâm là nhất định có thể chiếm cho tộc nhân của mình một mảnh đất của an cư lạc nghiệp, lúc đó Đại Đường cũng được lợi nhất.

Vân Diệp thả tay xuống bản đồ rồi ngồi trở về chỗ nói với Đỗ Như Hối.

- Đến giờ Vân hầu vẫn còn suy nghĩ đại kế đuổi hổ nuốt lang?

Đỗ Như Hối nhướng mày kinh ngạc hỏi Vân Diệp.

- Chiến lược và chiến thuật là hai việc khác nhau, đây là một vấn đề toán học rất đơn giản, chúng ta đánh bại người Đột Quyết, giết sạch những người này, sau đó chúng ta còn phải giết người Đại Thực, giết người Đại Tiểu Bột Luật, giết người Toa Sách, giết Thổ Phồn, giết Tân La, Bách Tế, lại giết Mạt Hạt, Thất Vi, thế giới này bao nhiêu người như vậy chúng ta phải giết hết sao? Hơn nữa khi tay chúng ta dính đầy máu sẽ rất khó rửa sạch, sau này muốn sống an lành thì cũng chỉ còn cách giết thì mới được. Thực ra người trên thế giới này của chúng ta chia thành hai giai cấp, một khi giai cấp hình thành, vậy thì chém giết cứ vậy tiếp diễn đến khi nào một phương bị tiêu diệt. Nhân số chúng ta ít, rất có thể sẽ thành phe bị tiêu diệt.

- Ngươi tưởng tượng quá rồi.

Đỗ Như Hối thẳng thắn phản đối ý kiến Vân Diệp:

- Chúng ta và các nước khác vốn khác biệt, cái này giống như trong quốc nội vậy, chúng ta là huân quý, so với bách tính thì khác một trời một vực, chỉ cần thi chính thích đáng sẽ không bị lật đổ. Nếu như là dã thú ngươi có thể suy đoán như vậy, nhưng nói đến con người có nhận thức, hắc hắc, tiểu tử ngươi và lão phu chênh lệch quá xa, những chuyện này là chuyện đàm luận của lão phu cùng lão Phòng, lão Ngụy, Lý Cương, ngươi bây giờ còn chưa đủ tư cách. Giờ ngươi cứ đánh cho tốt, còn lại không cần ngươi quan tâm, triều đình có rất nhiều người tài.

Đã bị mắng lại còn bị chụp mũ kiến thức nông cạn, có điều người ta cũng không sai, lĩnh vực tư tưởng này cũng chỉ có tinh tài mới có quyền chế định, mình quả thật chỉ có thể đánh nhau cho tốt mà thôi.

Đà thành yên tĩnh trở lại, mặt trời bự lại treo trên đỉnh đầu, có đồ che nắng thì thật tốt, bọn quân sĩ hăm hở đến dưới hộ quần của Đà thành, từng luồng gió luồn dưới đáy, đám lạc đà thì nhàn nhã nhai.

Nằm chỗ bóng mát hóng gió không chỉ có Đà thành, Hi Đồng cũng đang làm vậy. Cửu nương dịu dàng tựa vào người Hi Đồng, gò má trắng cũng trở nên rắn chắc, toàn thân mặc đồ ngắn, đi từ Đại Đường tới đây chưa từng thấy nàng mặc váy, tay lúc nào cũng sẵn sàng cầm đao, trải qua ba tháng cướp bóc đã biến một phụ nhân dịu dàng thành một cường đạo bà hung hãn.

Phu quân, chúng ta đã công phá ba tòa thành trì, tài sản lấy nhiều không xuể, nhưng sao lại không thể về?

Hi Đồng cười không ra tiếng:

- Trở về? Không vơ vét hết sao lại trở về? Giờ mới thu phục được 3 tên sa đạo, mục tiêu chúng ta là trở thành vương nơi này, lấy ít tiền về sẽ bị đám Vân Diệp, Hàn Triết, Đan Ưng cười nhạo chết. Lão tử chính là đánh thiên hạ, nàng nhìn tên Hàn Triết, danh tiếng thần vương đã truyền khắp vùng đất này, Cứu khổ cứu nạn, chỉ có thần vương.

Nàng nghe khẩu hiệu của người ta rồi nhìn lại chúng ta, hắc phong đạo. Bà nội nó, nghe là biết không phải người tốt, đợi đến lúc hắn đánh được ít thành, là có thể thay thế ảnh hưởng của người Đại Thực nơi đây. Bái hỏa giáo đã bắt đầu liên lạc với hắn, chuẩn bị chung nhau phát triển giáo lý, mụ nội nó, tên này sẽ thừa nhận thánh hỏa của Bái hỏa giáo là thần hỏa đầu tiên trong hồng mông trên thế giới.

Cửu nương cười duyên:

- Chúng ta vốn là cường đạo, không phải thần côn, đúng rồi phu quân, tên thủ lãnh sa đạo tên Ba Ba có vẻ không yên phận, chúng ta có nên làm gì hắn không?

Hi Đồng ôm Cửu nương vào ngực cười to:

- Tiểu Thiết đã đi làm rồi.