Mới sáng sớm Tân Nguyệt liền mang theo nụ cười thỉnh an lão nãi nãi, sau đó cả nhà cùng ngồi quây quần ăn sáng, khi ăn sáng căn dặn Lão Tiền, phu quân không có nhà, phòng vệ phải tăng cường, vì thế gia thần ở xưởng rượu liền tới nhà ở.
Vân Thọ khai xuân sẽ tới thư viện học, tính khí tiểu thiếu gia của Vân Hoan cần phải quản thúc, Vân Mộ trở nên có chút thô bạo, hôm qua lấy nghiên mực đánh nha hoàn của mình, đây là chuyện không cho phép ở Vân gia.
Tôn tử của bá gia Nam An huyện mai trảo chu, mình phải chuẩn bị lễ vật trước, Vân gia cần nhờ người ta nhiều ở Cao Ly, lễ vật không thể nhẹ.
Tân Nguyệt không tình nguyện mang Vân Mộ đi theo tra sổ sách, thuận tiện thu ngân tệ ở tiền trang về, đợi tới khi Tiểu Vũ tính toán xong doanh lợi mới quyết định hướng đi của số tiền này.
- Phu nhân, thương đội Tây Vực năm nay thua lỗ lớn, chẳng những không nộp lên phủ được đồng nào, ngược lại còn chi gia sáu vạn ngân tệ, hơn nữa sổ sách cũng không nộp lên. Do hầu gia lên tiếng nên lão nô không ngăn cản, cũng không hỏi tới, giờ bọn họ lại đòi tiền, hai vạn ngân tệ, phải làm sao xin phu nhân cho biết.
Tổng trướng phòng Lão Tôn giống Lão Tiền đều là người lâu năm trong nhà, một số lời phải nói với họ, tránh sau này sinh khoảng cách.
- Tôn tiên sinh, chuyện này không phải giấu tiên sinh, mà là hầu gia khi quyết định chuyện quân ngũ chưa bao giờ nói với người nhà, hiện thương đội Tây Vực đang mua lạc đà và ngựa cái với lượng lớn, ta không biết dùng vào việc gì, chuyện liên quan tới quân vụ, không trách thương đội Tây Vực được. Đây là mệnh lệnh đích thân hầu gia đưa ra, bọn họ cần tiền thì cấp cho họ, phải ưu tiên, không được làm lỡ.
Lão Tôn gật đầu:
- Lão nô lắm mồm rồi, sẽ đi làm ngay.
Lão Tôn đi rồi, Tân Nguyệt ngồi xuống giường, lật xem sổ sách, Vân Mộ khó chịu vặn vẹo, nhưng vẫn giảu môi không chịu xin lỗi, còn có chút tủi thân. Cha mẹ vừa mới đi, đại nương liền trông coi mình, con nha hoàn kia thật đáng ghét, mình vẽ tranh, nó đứng bên cạnh cắn hạt dưa, tiếng động khó chịu, tức lên không nhìn thứ gì, thuận tay ném đi, có trúng đâu, sao cứ nói mình sai?
Tân Nguyệt lật xem sổ sách một lúc rồi ngây ra, trước kia xem sổ sách với nàng là một loại hưởng thụ, hôm nay thấy nhạt nhẽo vô vị, những con số kia như trêu ngươi mình, tình mấy lần không khớp.
Phu quân lúc này hẳn là tới Tân Phong rồi, phu quân nói sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới Lũng Hữu mới nghỉ ngơi mười ngày.
Lần này xuất chinh phu quân có vẻ âu sầu, trước kia xuất chinh chưa bao giờ như thế, chỉ cần nhắc tới Lũng Hữu và núi Côn Lôn là lòng đầy bi thương, bất kể hỏi thế nào cũng không thổ lộ một chữ, chỉ nói chuyện quái dị, phụ nhân không hiểu. Như vậy nhất định là liên quan tới tổ sư gia rồi, á, hôm nay quên dâng hương cho tổ sư gia.
Tân Nguyệt giật mình, vội vàng kéo Vân Mộ tới gian phòng thờ tổ sư gia, thắp ba nén hương, thành tâm cầu tổ sư gia phù hộ, sau đó lại thắp một nén hương với cái xương đầu lâu, đó là ân nhân cứu mạng của phu quân, không được thất lễ.
Đã cầm quân thì Vân Diệp không còn quyền lợi ngồi xe ngựa nữa, Lại Truyền Phong đi trước mở đường, bản thân tọa trấn trung quân, Ngũ lễ tư mã Phạm Hồng Nhất ở phía sau áp trận, đó là phương thức hành quân tiêu chuẩn.
Đại quân rời địa phận Trường An, Vân Diệp liền hạ lệnh lập đội hình tác chiến hành quân, tốc độ lập tức tăng lênh, hai cánh cảnh giới, thi thoảng xuất hiện trên rặng núi hai bên.
Qua châu phủ không vào, ban đêm cắm trại ngoài thành, Vân Diệp từ chối toàn bộ chuyện chiêu đãi, đại doanh trong quân không cho người ngoài vào, từ giờ phải tạo thành một thói quen cho tướng sĩ, đó là tự cấp tự túc.
Tới Bắc Đình rồi sẽ không có tiếp tế vô cùng vô tận như ở Quan Trung, khi đó dưới trời xanh mây trắng chỉ có ngươi, ngươi còn định dựa vào ai.
Bất giác đã tới Trần Thương, đêm cắm trại nơi hoang dã, Vân Diệp đi tuần doanh tới hậu doanh, thấy Viên Thủ Thành, Vô Thiệt, Na Nhật Mộ đang pha trà tán gẫu, cũng tới ngồi nghe Viên Thủ Thành kể chuyện.
- Thời Tiền Tần, có một người Trần Thương săn được một con quái thú giống dê lại giống lợn, định dâng lên vua, nhưng có hai đứa bé khuyên ông ta không nên làm thế, vì con quái thú này tên là "Vị" mới sinh ra đã ăn thịt mẹ, hút não người, người Trần Thương nghe được muốn giết nó.
- Đột nhiên con Vị lên tiếng:" Ngươi đừng giết ta, thả ta ra, ta đi bắt hai đứa bé kia, chúng là long phượng thai, có nam thì xưng bá, có nữ thì xưng vương.
- Người Trần Thương nghe thế liền đi bắt hai đứa bé. Nhưng đột nhiên hai đứa bé biến thành hai con gà thần, một bay tới Hà Nam, nghìn năm sau chuyển sinh thành Hán quang vũ đế Lưu Tú, một con khác bay lên đỉnh Trần Thương, hóa thành gà đá, mình to như dê, sáng bóng như ngọc. Các ngươi xem, núi Trần Thương có phải giống gà trống không? Theo ta thấy gọi luôn là Bảo Kê cho rồi, cái tên này hay hơn Trần Thương nhiều.
Vân Diệp nghe tới đó kêu một tiếng nhỏ, lão già này rốt cuộc là thần tiên hay là thần côn, y biết sau khi Đường Huyền Tông bỏ chạy, liền sửa tên Trần Thương thành Bảo Kê.
Lão thần côn kể chuyện xong rót cho Vân Diệp một chén trà:
- Tiểu tử, ngươi đuổi đại quân chạy như chó, nhưng lại định nghỉ ở Lan Châu mười ngày là sao? Vì sao không chọn ấp lớn như Thông Đô, lại chọn nơi nhỏ bé như Lan Châu.
- Đây là chút lòng riêng của tiểu tử, chuẩn bị đi hoang nguyên tế bái ân sư, làm tiên sinh chê cười.
Hai mắt Viên Thủ Thành lập tức rực sáng, cười lớn vỗ vai Vân Diệp:
- Tốt lắm, có lòng hiếu thảo là tốt, nghe nói ân sư ngươi là bán tiên, không biết tin đồn này có thật không?
Vân Diệp lắc đầu:
- Tiểu tử cũng không biết, gia sư cũng cần ăn cần uống, đi đường không đạp gió cưỡi mâ phục lão nhân gia cũng do tiểu tử giặt, cũng bị cảm lạnh, tiểu tử không cho rằng lão nhân gia là thần tiên.
- Thế mới đúng, Thích Ca Mầu Ni cũng bị người ta ám toán, cũng bị trật chân, ( nguồn từ Phật gia điển tịch), Lão Tử xuất quan cũng nhận đồ ăn, tiên nhân không nhất định phải hô phong hoán vũ, ngoại trừ Trương Đạo Lăng nhảy bách núi xuống không chết, chưa nghe thấy bán tiên nào có truyền kỳ về phương diện này.
- Thần tích gần đây nhất là đạt ma bước trên cỏ lau vượt sông, lão phu đích thân tới xem, thuần túy là tin đồn. Sự tích của Trương Đạo Lăng cũng do đám đồ tử đồ tôn thổi phồng mà ra, lão phu chuyên môn lật xem cổ tịch của Lông Hổ sơn tìm chứng cứ, chẳng thấy thấy chuyện thần kỳ nào, quá nửa là do hậu nhân vì truyền giáo mà cố ý bịa đặt. Tiểu tử, ngươi cũng biết đó, đám ngu phu ngu phụ ở thôn dã thích tin mấy thứ này.
- Giống như "thiết khẩu thần đoạn" của lão phu đại bộ phận là thổi phồng, Huyền học là một môn học vấn, chứ không phải là thần thông, đó gọi là "ngự thần toán tính ra vô thường", chính là dựa vào điều kiện ngươi biết dựa theo quy luật mà tính toán sự tình phát triển. Nhiều chuyện trên đời này đều có quy luật, giống ngươi lăn một tảng đá xuống núi, nếu không có thứ gì cản lại, nó sẽ lăn xuống đáy dốc.
- Hoàng hậu thân thể hư nhược, lại có bệnh hô hấp, thêm vào giỏi sinh nở, hắc hắc, cho nên theo quy luật thông thường tính thọ vốn không sai. Nhưng ngươi và Tôn Tư Mạc xuất hiện, giống tảng đá kia đột nhiên bị một cái cây lớn chặn lại.
Té ra đây là bộ mặt thật của thần khẩu thiết đoạn, nếu như thế có thể tính ra số mạng một con người, chẳng bằng để Tôn Tư Mạc làm còn chính xác hơn lão già này.
- Tiểu tử, ngươi bái tế tiên triết có thể cho lão phu xem được không?
- Tất nhiên, gia sư rất hiếu khách, có khách từ xa tới, gia sư sẽ mừng vô cùng, tiểu tử thay gia sư tạ ơn.
Vân Diệp đứng dậy bái tạ Viên Thủ Thành:
- Cho lão phu đi với.
Vô Thiệt mặt nghiêm túc, Vân Diệp gật đầu.
- Thiếp cũng muốn bái tế lão tổ tông nhà ta, cảm tạ lão tổ tông giao phu quân toàn vẹn cho chúng ta.
Na Nhật Mộ chắp tay hướng về bầu trời.
- Mọi người cùng đi, bái tế tiên sư là một phương diện, còn có một địa phương kỳ quái ta nhất định làm rõ, khi ấy sẽ mang quân sĩ theo cùng, có một con suối vô cùng thần kỳ, ta muốn đào ra xem bên trong rốt cuộc có cái gì...
Vân Diệp nói tới đó răng nghiến lại:
HẾT
__________________