Cuộc sống gia đình vui vẻ chẳng được bao lâu, khi nhạn từ phương bắc bay về thì thiên sứ cũng tới, Vân Diệp phong Hoài Hóa tướng quân, đại đô hộ Bắc Đình đô hộ phủ.
Lưu Nhân Nguyện phong Trung Võ tướng quân, thống lĩnh Thủy sư Lĩnh Nam, phong tước Dương Sơn huyện tử.
Ý chỉ đã xuống, không ở được nữa, đi Bắc Đình không phải một hai năm là về được, Tô Định Phương đã ở đó năm năm, vốn hắn ta nổi lên rực rỡ ở trận chiến Liêu Đông, song sự xuất hiện của Vân Diệp khiến một danh tướng phải ở Bắc Đình ăn cát.
Vân Diệp trước kia rất lãnh đạm với ly biệt, sống ở Đại Đường lâu cũng trở nên đa sầu đa cảm, trước khi đi nắm tay Lý An Lan:
- Chuyến này đi lâu thì năm năm, nhanh thì hai ba năm, chúng ta một nam một bắc, nàng hãy trân trọng, nếu ở phương nam không vừa ý hãy tới Trường An, tòa phủ kia luôn có một phần của nàng.
Lý An Lan sợ tái mặt, vì nam nhân này chưa bao giờ căn dặn mình như thế, kéo ống tay áo y:
- Nếu chàng thấy chuyến đi này không lành thì đừng đi nữa, chúng ta ra biển, chỉ cần chàng còn sống, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Vân Diệp ấn mũi Lý An Lan:
- Mất hết không khí rồi, ta đang mong nàng nói những lời đứt ruột đứt gan, nàng lại xúi ta làm đào binh.
Nói xong vò đầu Lý Dung, cưỡi Vượng Tài lên đường, lần này tệ rồi, tên thiên sứ chết tiệt kia thành giám quân chiếc Đại Đế, Lưu Nhân Nguyện chỉ có quyền chỉ huy, không có quyền thao tác, cụ nội nó chứ, Lưu Nhân Nguyệt tức suýt chết.
Vân Diệp không còn là thống lĩnh Thủy sư Lĩnh Nam nữa, không có quyền dùng quân hạm đưa mình về nhà, y cũng không muốn ngồi thương thuyền chậm như rùa, thứ đó quá nguy hiểm.
Lần này đi Bắc Đình với Vượng Tài mà nói là khảo nghiệm cực lớn, hiện giờ về Trường An vừa vặn kiểm tra năng lực đi đường xa của nó. Cùng ba trăm thân vệ hộ tống, rầm rộ hướng về Trường An.
Rời Hoàng Phố quan tiến vào Mai Lĩnh cổ đạo, trên Mai Lĩnh đúng là trống toàn mai, đáng tiếc không còn quả mai nào nữa, thứ này từ tháng năm đã bắt đầu chín, hiện giờ chỉ kiếm được cành mai.
Đội ngựa xuyên qua Mai Lĩnh cổ đạo như cơn gió, cái danh Hoài Hóa tướng quân đủ để Vân Diệp nghênh ngang ở chốn hoang vắng này. Rời Mai Lĩnh cổ đạo một trăm dặm là tới Đại Dư quan, khi đoàn người Vân Diệp tới dưới quan thì cửa quan đóng chặt, đây vốn là nơi trú đóng của giáp binh, trước kia đề phòng Phùng Áng phản loạn, hiện giờ hình như là đề phòng Vân Diệp phản loạn.
Đây không phải là lời nói đùa, sáu nghìn Huyền Giáp quân tinh nhuệ nhất trú ở đây là vì thế, tên thống lĩnh Huyền Giáp quân chó má còn tuyên bố, nếu thủy sư Lĩnh Nam có hành động khác thường, bọn họ sẽ nam hạ đạp bằng Ung Châu.
Thống lĩnh Huyền Giáp quân thường là người nhà Đoàn Chí Huyền, Đoàn Mãnh trước kia học ở thư viện, giờ không biết phân phối đi đâu, Huyền Giáp quân luôn thù địch Thủy sư Lĩnh Nam, từ khi Đoàn Chí Huyền qua đời thì càng không có qua lại. Đoán chừng đây là sách lược của Lý Nhị, ông ta trị quân luôn đặt hai người đối đầu với nhau vào một chỗ, cho rằng thế mới an ổn.
Chẳng biết tên thống lĩnh là ai, nhưng không thèm để ý tới yêu bài Hoài Hóa tướng quân, chỉ nói, muốn nhập quan phải đợi trời sáng.
Chẳng phải là ai làm khó ai, Huyền Giáp quân là thế, bọn họ biết biến báo thì còn khó hơn chết, Vân Diệp không hiểu, tới giờ quân lương của họ vẫn là kê, thứ này ở Quan Trung không ai trồng, quan đốc lương của họ vẫn vác cái mặt người chết đòi kê, cho gạo trắng còn trở mặt.
Khi ở binh bộ chạm mặt đám khốn kiếp này không ít, toàn bộ Huyền Giáp quân chỉ có ba vạn, không thêm không bớt, chết một thay một, là quân đội duy nhất phục dịch tới năm mươi tuổi.
Vì chuyện này Vân Diệp thiếu chút nữa đánh nhau cùng Đoàn Hòa đại thống lĩnh của Huyền Giáp quân, thể chất người Đường rất yếu, năm mươi tuổi là phải dưỡng già rồi, nhất là trong quân ngũ thao luyện vất vả càng già nhanh. Ở quân khác tới bốn lăm tuổi mà chưa thành đội chính sẽ được xuất ngũ, tên Đoàn Hòa vô lương tâm này muốn vắt cạn tiềm lực cuối cùng cùng của người ta.
Lý Nhị biết nguyên do hai người cái nhau, lập tức năm mươi lão hán ở Huyền Giáp quân, bảo Vân Diệp chọn năm mươi trai tráng lục chiến đội, dùng vũ khí gỗ tiến hành diễn luyện đối kháng. Trong ánh mắt kinh ngạc của Vân Diệp, năm mươi lão binh đánh lộn nhào tinh nhuệ của Vân Diệp.
Lý Nhị, Đoàn Hòa vô cùng đắc ý, chấp nhận ý kiến của Vân Diệp, mở rộng đội ngũ ai nấy chọn vũ khí của mình đấu với nhau. Mặt Lý Nhị tức thì tối sầm, Huyền Giáp quân chiến lực vô song, nhưng nếu đối đầu với thuốc nổ và dầu hỏa của thủy sư Lĩnh Nam thì chỉ có chết sạch.
Là quân đội tinh nhuệ nhất Đại Đường, Huyền Giáp Quân cũng có thuốc nổ và dầu hỏa, nhưng đám ngu xuẩn cho rằng đao trong tay đáng tin hơn, Đoàn Hồng còn mỉa mai nói quân đội không phải dựa vào vũ khí để luận hơn kém, quân nhân mà không có dũng khí thì cầm vũ khí của thiên thần cũng vô dụng.
Rõ ràng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, đợi khi bị đánh tan tác hắn mới biết dũng khí và vũ khí đều không thể thiếu.
Vân Diệp có thể diễu võ giương oai với quân đội khác, nhưng trước mặt Huyền Giáp quân chẳng có mấy thể diện. Có điều Huyền Giáp quân trên tường thành cũng không quá đáng, thả mấy sọt bánh kê xuống, nhìn đã chẳng có chút khẩu vị nào. Theo chỉ dẫn của quân sĩ Huyền Giáp quân đi về phía bắc, nơi đó nghe nói có cái miếu đổ, có phiến ngói che thân vẫn hơn là ngủ giữa trời.
Gia tướng đem ngựa tụ ở hậu viện sơn thần miếu, đốt một đống lửa ở đại điện, kiểm tra kỹ càng mới mời Vân Diệp vào, tối nay ăn canh thịt và bánh kê, vốn có lương khô, nhưng không ai lãng phí lương thực, tất nhiên trừ Vân Diệp, y không nuốt nổi thứ bánh kê đó.
Vân Diệp miễn cưỡng ăn được nửa cái, Lưu Tiến Bảo mang canh thịt và cá muối tới nói:
- Hầu gia, người không ăn được thứ này thì đừng cố, cứ ăn đồ nhà ta đi.
Trước mặt những người này không cần phải đóng kịch ủy khuất bản thân, Vân Diệp không đói lắm, xé một cái đùi gà rồi ném phần còn lại cho hộ vệ bên cạnh, lấy cành cây nướng đùi gà.
Một trận gió thổi qua, Vân Diệp lấy ống tay che mắt, đợi gió qua đi, y phát hiện đùi gà mất rồi, nhìn vào đống lửa cũng không có, nhìn sang đám hộ vệ đang gặm thịt gà ngon lành, không ai phát hiện hầu gia đang ngây ra nhìn cái cành cây trơ trụi.
Thôi, mất thì mất, xuôn một con cá vào cánh cây, tiếp tục nướng, một con mèo xuất hiện trên xà ngang, kêu meo meo rất đáng ghét, đợi hộ vệ đuổi mèo đi, con cá trên cành cây lại biến mất rồi.
Vân Diệp ném cành cây lên trần nhà:
- Tiểu Miêu, mau ra đây, lớn thế rồi sao vẫn còn nghịch ngợm.
- Không ra, sư phụ nói, chúng ta chỉ có thể đi trong bóng đêm, không thể để người khác nhìn thấy, sáng uống nước Đông Hải, tối ngủ Thương Ngô sơn mới là thứ chúng ta theo đuổi.
Mọi người ngậm bánh kê nhìn lên trần nhà, chỉ thấy mép váy xanh lục từ xà nhà buông xuống, một cánh tay trắng nõn huơ lên, thịt sau lưng Vân Diệp liền biến mất.
- Đừng nghe sư phụ ngươi nói, ông ta ở nhà suốt ngày cùng Lưu Phương tiên sinh uống rượu đánh cờ, đuổi ngươi ra đường ăn gió nằm sương, sáng uống nước Đông Hải cái chó gì, nước biển mặn, uống nhiều chết ngay. Mau xuống đây, một tiểu cô nương ngồi vắt vẻo trên xà nhà làm gì, xuống khoác chăn lên, sau này theo Vân thúc, đừng nghe lời sư phụ ngươi, ông ta ghét ngươi ở bên cạnh mới thế. Thời gian qua khổ lắm hả? Thật tội nghiệp, đại khuê nữ phải ngồi xe ngựa, không phải ngồi xà nhà, xuống đi, sắp gả đi rồi, áo cưới còn chưa có phải không, chạy suốt ngày như vậy lấy đâu thời gian mà thêu.
__________________