Cầu Nhiệm Khách tới eo biển nhưng không qua được, thù quân không cho bất kỳ chiếc thuyền nào đi qua, một bên eo biển neo đầy thuyền, bất kể đám thương cổ hối lộ hay uy hiếp, giáo úy đều âm trầm không nghe bất kỳ ai giải thích, hôm qua có một thuyền nhà huân quý muốn xông qua, bị đá hai bên vách núi và nỏ tám trâu ném vỡ tan, thương nhân may mắn sống sót bị xử lý, đầu còn treo trên cửa, thế là không ai dám xông qua nữa.
Nửa tháng trước hắn còn là đô úy, sau khi thủy sư Lĩnh Nam trọng thương, toàn bộ quan binh bị giáng ba cấp, nếu không phải có việc khổ sai này thì tới giáo úy không thể làm, bất kể từ việc công hay thù riêng, hắn quyết không lý nào thiên vị.
Quân sĩ canh eo biển tới một nghìn ba trăm người, với vũ lực của Cầu Nhiệm Khách cũng không dám tùy tiện mạo phạm, đứng trên mũi thuyền hồi lâu, nói:
- Vòng qua, thuyền chúng ta không lớn, mạo hiểm xuyên qua bãi đá ngầm còn hơn đợi ở đây, nếu thuyền của Vân Diệp tới thì rất nguy hiểm, hiện giờ y đang lên cơn, sẽ không khách khí với chúng ta đâu.
Hồ Đồng Hải hơi do dự rồi gật đầu, hạ lệnh quay mũi thuyền hướng về biển Ma Quỷ.
Gọi là biển Ma Quỷ vì nơi đó gió to sóng lớn, đá ngầm chi chít, hơi bất cẩn một chút là tan xác, sau khi Vân Diệp phong tỏa eo biển, không ít hải tặc chết ở đây, bọn họ muốn mở một tuyến hàng hải mới, kết quả chỉ có đi không có về.
Nếu không phải trên thuyền có hai nữ nhân thì Cầu Nhiệm Khách không mạo hiểm, nhớ lại lúc gặp Cao Sơn Dương Tử là ông ta lại đắc ý, nữ nhân này thấy mình như thấy ma.
Cầu Nhiệm Khách ngồi giữa hai nữ nhân, bày tay sần sùi bắt đầu vuốt ve trên người họ, ông ta có thói quen phát tiết trước khi mạo hiểm.
- Chậc chậc, nhìn cái mông này xem, chắc là vạn người cưỡi lên rồi hả, có điều lão tử khoái thế, năm xưa ngươi không giết chết được lão tử, giờ lão tử chơi chết ngươi, ha ha ha...
Hồ Đồng Hải chuyên tâm lái thuyền, Ngũ nha đại hạm không có bánh lái, chỉ có một khúc gỗ nối với đuôi thuyền, điều khiển rất tốn sức, nếu muốn giữ được hướng đi, phải cần kỹ xảo cao minh, may mà Hồ Đồng Hải là cao thủ lái loại thuyền này.
Yêu Cơ từ khoang thuyền của mình đi ra, không thấy Cầu Nhiệm Khách liền hỏi Hồ Đồng Hải, Hồ Đồng Hải nhìn khoang dưới đầy thâm ý, ông ta không đồng ý quyết định muốn dày vò hai nữ nhân kia tới chết của Cầu Nhiệm Khách, là lão tặc lâu năm, ông ta biết chỉ chặt đầu ngay mới là cách ổn thỏa nhất.
Cầu Nhiệm Khách thở hồng hộc như kéo bễ hồi lâu mới lắng xuống, lấy dây thừng buộc miệng Cao Sơn Dương Tử:
- Muội tử ngươi có tư vị hơn ngươi nhiều, ở trên thuyền hải tặc mà vẫn còn là xử nử, con mẹ nó đúng là kỳ tích, xem ra ngươi rất thương muội tử, thế nào? Nhìn muội tử ngươi phóng đãng thế có sướng không, ha ha..
- Từ từ mà chịu đi, đợi lão tử chơi chán rồi tặng cho đám nô phó chưa bị thiến, có mấy tên da đen đồ chơi còn to hơn của lão tử, nhất định làm ngươi sướng như tiên.
Nói xong đứng lên trần truồng đi ra ngoài, Yêu Cơ lập tức lấy nước sạch rửa, ả say mê tấm thân vĩnh viễn rắn chắc như rèn bằng sắt này.
- Yêu Cơ, nàng đừng giết chết hai nữ nhân này, ta còn dùng tới, hai ta thiếu chút nữa đều hủy bởi bà nương đó, đợi về đảo Lão Ưng, ta thưởng ả cho đám huynh đệ, đảm bảo ả chết thảm vô cùng.
Yêu Cơ gật đầu cười, thấy Cầu Nhiệm Khách lên sàn thuyền liền đẩy cửa khoang đáy lén đi vào, không thèm nhìn Tú Mỹ, ngồi bên cạnh Cao Sơn Dương Tử, không nói gì cả, cứ nhìn chằm chằm, vương nữ cao cao tại thượng xưa kia giờ luân lạc tới mức này, vẫn làm kẻ thù sinh tử không nỡ giết, rốt cuộc là có ma lực gì.
- Miêu Thị nữ, ngươi dám bất kính với công chúa?
Tú Mỹ lấy hết sức hỏi:
- Hừ, ta là Miêu Thị nữ còn ngươi là Cao Nguyên Nhất, bọn ta vốn là thế thân của công chúa thôi, ai cao quý hơn ai được, hiện ta có nam nhân rồi, tên ta là Trương Nữ, còn các ngươi sắp thành nữ nhân ti tiện nhất.
- Là thế thân của công chúa, trước kia ở Nam Hải ta đã làm trọn trách nhiệm của mình, hiện con tiện tỳ ngươi phải gọi ta là Yêu Cơ phu nhân.
- Tần Nguyên chết rồi, Miêu Thị nữ, Tần Nguyên ca ca của ngươi dốc hết tâm lực mới xóa được họ Miêu Thị biến thành Tần Nguyên, hắn là đệ tử của Chử Toại Lương bậc đại nho của Đường quốc, hiện là quan viên của Tuyền châu, khi bọn ta tiến công thủy sư Lĩnh Nam, hắn bị Vân Diệp nhìn thấu thân phận treo ở mũi thuyền, bị treo cổ chết, có điều nghe nói hai đứa con của hắn còn sống, nếu như bọn ta chết, hai đứa bé đó không ai nuôi sẽ chết đói.
Yêu Cơ đứng dậy dẫm chân lên ngực Tú Mỹ:
- Cao Nguyên Nhất, cho ta biết hai đứa cháu ta ở đâu, nếu không ta dẫm chết ngươi.
Tú Mỹ cười khanh khách:
- Tất nhiên ta sẽ nói, có điều ngươi nghĩ Cầu Nhiệm Khách sẽ chấp nhận hai đứa bé đó à? Ngươi nên đi hỏi hắn trước đã, nếu hắn đồng ý ta mới nói cũng không muộn, tránh hắn bóp chết hai đứa bé đó.
Yêu Cơ sắc mặt biến đổi mấy lần, lui ra ngoài, ả cũng muốn biết Cầu Nhiệm Khách bao dung mình tới mức nào. Không lâu sau Yêu Cơ quay lại, một câu " ta cần hai đứa nhãi con nước Oa làm gì?" của Cầu Nhiệm Khác đã đánh tan mọi hi vọng.
Yêu Cơ cởi thừng trên miệng Cao Sơn Dương Tử, muốn nghe Cao Sơn Dương Tử nói gì.
- Đừng nghe Tú Mỹ nói lung tung, Tần Nguyên là công thần, không thể xúc phạm, hai đứa bé đó đã được Trường Điền đón đi, bọn chúng sẽ lớn lên bình an.
Nói xong câu này Cao Sơn Dương Tử nhắm mắt lại, như tất cả mọi chuyện không còn liên quan gì tới mình nữa.
Tú Mỹ thở dài:
- Miêu Thị nữ, xin ngươi giết công chúa đi, giữ lại cho công chúa chút tôn nghiêm cuối cùng, còn ta, cứ để cho Cầu Nhiệm Khách tiết hận, như thế ngươi bị xử phạt nhẹ hơn.
- Chúng ta là nữ nhân, sinh ra đã ở thế yếu, công chúa không phục, ta cũng không phục, cho nên muốn làm chuyện khiến nam nhân phải phục, giờ bọn ta đã thất bại, đó là do trời cao trừng phạt, dù bọn ta bố trí kín kẽ đến đâu, gần thành công thế nào, thất bại vẫn là bọn ta, ở cái thế giới này, làm nữ nhân thật vô vọng...
Hồ Đồng Hải uống say rồi, ba ngày mới chưa đi hết nửa chẳng đường biển Ma Quỷ, phía trước sẽ càng thêm n guy hiểm, nơi này có một cái vịnh nhỏ, sóng nhỏ một chút, mọi người đều kiệt lực cần nghỉ ngơi. Chỉ có Cầu Nhiệm Khách không biết mệt mỏi, nhìn thủ hạ nằm ngổn ngang trên thuyền, cười ha hả bế Yêu Cơ xuống khoang đáy, có trò chơi thú vị hơn mới được.
Đêm khuya, mặt trăng đỏ hiện trên biển, biển Ma Quỷ sóng ngợp trời, cá kiếm lao lên giữa đêm, Cầu Nhiệm Khách vào biển Ma Quỷ bặt vô âm tín...
Vân Diệp lật đi lật lại xem văn thư vô cùng huyền ảo này, nghĩ mãi không ra, vì sao Cầu Nhiệm Khách cố chấp vào biển Ma Quỷ? Nơi đó là tử địa.
Thôi kệ, chẳng cần quản nhiều làm gì, ra biển cần có giác ngộ phải chết, Vân Diệp trải giấy viết báo tang cho Lý Tịnh, y không cho rằng Ngũ nha đại hạm vào biển Ma Quỷ còn sống trở lại được, dù lạc trên hoang đảo cũng không thể cứu được, tự mình làm mình chết, không thể trách người khác.
Ung châu hiện đã là một tòa thành lớn, tường thành mở rộng ra ngoài tới hai dặm, Lưu Phúc Lộc không tầm thường, quản lý đâu ra đó, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn Mông gia trại cũng thành thành vệ tinh của Ung châu.
Hầu phu nhân khí sắc rất tốt, tuy trâm gỗ áo vải, nhưng thân thể trông càng thêm khỏe mạnh, Vân Diệp luôn lấy làm lạ, phụ nhân Đại Đường rõ ràng khác với phụ nhân triều đại khác, trượng phu chết đi, hình như ai nấy đều trở nên lợi hại hơn, giống như Hầu phu nhân bây giờ.
***
CSDT định sẵn là nhân vật bi kịch rồi, nhưng mà Cầu Nhiệm Khách có vẻ mới là nhân vật bị dìm hàng ác nhất, điển hình đầu óc ngu xi tứ chi phát triển..