Đường Chuyên

Chương 1183: Hai Nhi Tử




Tiểu Vũ giật dây Tiểu Nha tìm Âm phi đi hỏi chuyện, sau khi được tin liền thở phào, quá tốt rồi, nguyện vọng của sư phụ cuối cùng đã thành hiện thực, một hầu tước đi tới Bắc Đình chắc chắn làm đại đô hộ, không có khả năng thứ hai.

Thư phòng của sư phụ nay thuộc về nàng, tất nhiên Vân Thọ cũng thường ở đây, không phải vì nó thích ở cùng Tiểu Vũ, mà vì nó không còn nơi nào để đi.

Từ khi Lý Yên Dung tới Vân gia, Lý Thừa Càn hình như quên mất khuê nữ này, nói là chỉ ở Vân gia mười ngày, giờ ba tháng vẫn chưa đi.

Thấy mẫu thân bắt đầu chia tiền tháng cho Yên Dung, Vân Diệp liền tuyệt vọng, rõ ràng đây là xu thế ở lâu dài, nam hài mười một tuổi ghét nhất có người bảo mỗi ngày phải đánh răng rửa mặt, càng ghét nữ nhân ngồi bên cạnh không ngừng nói phải phấn đấu, thế này giết nó còn dễ chịu hơn.

Trước kia cùng cha rửa mặt động tác y hệt lau, lau cái là xong, vì sao phải rửa cả cổ? Ai bảo đánh răng phải đánh cả mặt sau? Thấy ngươi đánh không sạch còn tới giúp ngươi.

Tân Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì cười tít mắt, sau đó lấy trang sức thật đẹp gài lên đầu Yên Dung, cổ vũ Yên Dung giúp mình trông coi Vân Thọ, chuyện này làm Vân Thọ ghét cay ghét đắng.

May là Yên Dung hình như đặc biệt sợ Tiểu Vũ, chỉ cần chỗ có Tiểu Vũ là tuyệt đối không ở thêm một khắc, vì thế thư phòng thành nơi nó lánh nạn.

Tiểu Vũ không chút hình tượng đặt mông lên bàn Vân Thọ gục mặt xuống, tay vuốt ve cái đầu tròn xoe của nó:

- Sao thế, nam tử đại trượng phu lại bị một cô nhóc ép cho trốn chui trốn nhủi thế à?

Vân Thọ trợn mắt đáp lại:

- Giờ đệ biết Địch ca ca vì sao nhà không ở lại chạy đi sa mạc rồi, là do tỷ ép đi, còn cha đệ nữa, cũng do nương thân đệ ép bỏ đi, đợi đệ lớn lên cũng sẽ chạy ra ngoài không về nữa.

Tiểu Vũ cắn quả trong tay, làm nước chảy lên mặt Vân Thọ, thấy Vân Thọ tức giận lấy tay áo lau mới cười:

- Nhóc con biết cái gì, sư phụ đi Lĩnh Nam là vì có kẻ nhòm ngó thủy sư Lĩnh Nam, qua lần này chắc không kẻ nào dám nữa. Địch ca ca của đệ đi sa mạc là muốn xem sa mạc có gì cổ quái, còn đệ chạy đi vì cái gì? Trốn Yên Dung? Ôi cười chết mất.

- Khổng Tử nói:" Duy tiểu nhân và nữ nhân là khó nuôi", đúng là không lừa ta.

Vân Thọ đột nhiên tuôn ra một câu cổ văn, Tiểu Vũ lập tức nổi giận, nghiến răng xoắn tai Văn Thọ, Vân Thọ xoay theo tay Tiểu Vũ, đột nhiên chọc tay vào nách Tiểu Vũ cù, đó là điểm yếu của Tiểu Vũ, do Tiểu Nha cô cô dạy, Tiểu Vũ tức thì nhũn người buông tay ra.

Vân Thọ la hét chạy khỏi thư phòng, thề cả đời không qua lại với Tiểu Vũ nữa, chưa tới cổng vòm đã gặp ngay Yến Dung, thấy lỗ tai Vân Thọ đỏ dừ, nước mắt đảo quanh, khỏi nói, nhất định là bị Tiểu Vũ tỷ tỷ ức hiếp rồi.

Vân Thọ áp lửa giận xuống, an ủi Yên Dung, nó sợ nhất là nước mắt nữ nhân, đúng lúc này Tân Nguyệt đi tới, thấy Yên Dung khóc, không hỏi một câu đánh nhi tử hai cái. Chưa đợi Vân Thọ giải thích, Tiểu Vũ đùng đùng nổi giận xông ra, tố cáo Vân Thọ cù nách mình.

Tân Nguyệt mặt tối xầm, bẻ một cành trúc quật túi bụi vào mông nhi tử:

- Năm nay con đã mười một tuổi, sao còn dám cù nách Tiểu Vũ tỷ tỷ, không biết nam nữ khác biệt à?

Thấy Vân Thọ bị đánh, Yên Dung khóc càng to, thế là Tân Nguyệt đánh càng hăng, Vân Thọ nhìn vẻ mặt hả hê của Tiểu Vũ, lửa giận phun ra từ mũi, hét lớn đẩy Yên Dung đang định đi tới giải thích cho nó, lao ra khỏi nhà, chụm tay hướng về phía nam hét:

- Cha, sao cha còn chưa về?

Vân Diệp cũng đang la hét, nhưng với bộ hạ của mình, thủy sư không chỉ phải đóng lại thuyền, còn phải khôi phục lại sĩ khí, thuyền mất còn đóng lại được, tinh thần mà mất thì đội ngũ coi như xong.

Đại quân tụ tập ở Tuyền châu, càn quét rừng núi xung quanh, không ngừng có hải tặc bị bắt được, chỉ cần đem đi diễu phố một chuyến là hải tặc chết không thể chết thêm được nữa.

Làm sao vỗ về người Tuyền châu là chuyện của Phùng Áng, Vân Diệp không hỏi tới, đại tổng quản hành quân hỏi tới chuyện dân sự làm gì? Đây là tội mua chuộc lòng người, Vân Diệp không bao giờ vượt giới hạn.

Đợi chiếc Đại Đế lắp xong bánh lái, chiến hạm bị đốt buồm thay lại buồm, Vân Diệp dẫn hạm đội về Ung châu, đồng thời lệnh thủ quân eo biển, trong vòng một năm không cho ra vào.

Lý Dung hiện là mỹ thiếu niên phong độ rồi, khác với Vân Thọ, đứa bé này môi hồng răng trắng, tuấn tú nho nhã, thấy phụ thân chỉ kích động một chút rồi kiềm chế, quỳ xuống thỉnh an.

Vân Diệp trừng mắt với Lý An Lan vênh mặt kiêu ngạo bên cạnh, kéo Lý Dung lên đánh giá một lượt, thấy nó rất khỏe mạnh, vỗ vai mấy cái ý bảo có thể lui xuống rồi.

Lý An Lan thấy Vân Diệp sắp nổi giận, vội nói:

- Không thể trách thiếp, là mẫu hậu gửi một vị ma ma tới quản giáo nhi tử, còn một vị hoạn quan chuyên dạy lễ nghi.

- Gia phong Lý gia nhà nàng tốt lắm à? Đám cô cô của nàng được nhận loại giáo dục này, vì sao sống thối hoắc như thế? Con cái Vân gia không chịu nổi loại giáo dục đó.

Lý An Lan kéo Vân Diệp ngồi xuống ghế:

- Chàng là đại lão gia, nói thế nào cũng có lý, thiếp nói không lại, Lý gia quá lớn, khó tránh khỏi vàng thau lẫn lộn, tương lai Vân gia cũng sẽ rất lớn, tới khi đó không phải chàng nói một câu là khiến mọi người ngoan ngoãn nghe theo được, hiện có chút quy củ cũng tốt, tránh tương lai rối loạn.

- Đi chuẩn bị cho ta vài món, ba chúng ta cùng ăn cơm, cha con ta cũng uống vài chén. Tân Nguyệt sắp ép Thọ Nhi nổi điên rồi, thằng bé đó bản tính rộng rãi mà còn chịu không nổi càng khỏi nói tới Dung Nhi, nói cho cùng là ta có lỗi với nó, hiện giờ nó vẫn để bụng chuyện dòng họ của mình à?

- Đúng thế, trước kia còn nhỏ không hiểu, hai năm qua nó luôn hỏi thiếp vì sao cha họ Vân mà nó họ Lý, có môt thời gian còn ép người trong phủ gọi nó là Vân Dung (!), may không có người ngoài nghe thấy, nếu không truyền tới Trường An là mang tội đại bất kính rồi.

Lý An Lan hiện trở nên vô cùng nhát gan, vì mấy năm qua hoàng đế luôn lấy hoàng tộc ra khai đao, Lý Nhị có vẻ rất bất mãn với hoàng tộc và huân quý quá nhiều, luôn tìm mọi cách trừ bỏ.

- Dung Nhi nếu không muốn kế thừa phong tước của nàng vậy để Lộ Nhi nhận là được, một cái tước vị nho nhỏ không đáng để người Vân gia để trong mắt, con ta tương lai đều tài giỏi, không cần ăn bám cha mẹ.

Lý An Lan không hài lòng, Vân Lộ lớn thế này rồi chỉ bú nàng vài miếng, đứa bé đó bú Tân Nguyệt lớn lên, làm bây giờ nó coi Tân Nguyệt là thân nương, chẳng có mấy ấn tượng với Lý An Lan, có điều chuyện này quan hệ rất lớn tới Tân Nguyệt cố ý làm nhạt ảnh hưởng của Lý An Lan.

Cơm nước bê lên, Vân Diệp theo thói quen xoa đầu Lý Dung, chẳng biết từ đâu một cung nữ già nhảy ra, chỉnh lại tóc Lý Dung.

Cảnh này quá quen rồi, Lý Thừa Càn và Vân Diệp cũng được đãi ngộ như thế, Vân Diệp không giận, mỗi người đều có chức trách của mình, Vân Diệp chỉ ra cửa:

- Sau này cha con ta ở cùng nhau thì ngươi tránh xa một chút, bất kể ta làm gì cũng không được hỏi tới, khi con ta cần ngươi dạy thì tất nhiên sẽ đi tìm ngươi, giờ ra ngoài.

Cung nữ già trước kia là người bên cạnh Trường Tôn thị, biết tính khí của y, quỳ xuống thi lễ rồi ra ngoài, thần kinh Lý Dung tựa hồ được thả lỏng nói:

- Cha, hôm nay con muốn uống rượu nho, không cho mật.

- Rượu nho mà cho mật thì thành cái gì? Cha hồi nhỏ uống không ít rượu, chỉ là tổ sư gia không biết, nam hài tử uống chút rượu không sao cả.

Lý Dung vui mừng rót rượu cho cha mẹ, còn biết gắp đá cho vào, Vân Diệp cười ha hả nói với Lý An Lan:

- Thằng bé này thường ngày uống trộm không đâu.