Đường Chuyên

Chương 113: Ép buộc làm giàu




Chưa phải đã hết, lại còn hiện giờ nông hộ trong thôn trang chẳng ai nhìn Vân Diệp vừa mắt nữa, lão gia tử liếc nhìn trang chủ chạy nhông nhông trong trang thì thở dài, lão phụ nhân khóc hết nước mắt nói không sống nổi nữa, nam đinh thành niên sắc mặt âm u, còn khó coi hơn cả mây đen trên trời, không còn trẻ con chải lông gãi bụng cho Vượng Tài, làm Vượng Tài cứ phải sán tới lũ trẻ, có đứa bé không chịu nổi cám dỗ định đi tới thì bị người lớn tát cho một cái, khóc lóc lôi về nhà, làm Vượng Tài rất bi thương.

Nông hộ cần cù, chỉ cần có thể làm ruộng đồng đầy hoa màu, lúa mạnh cao tới gối, rau cải nhú lên mặt đất, bừng bừng sức sống dưới trận mưa nhỏ tí tách. Không hề có lúa mạnh khỏe khoắn như nông trang trước kia, cũng chẳng đều đặn như dùng dao gọt.

Lúa mạch ở đây cao thấp khác nhau, lá có một màu vàng nhạt yếu đuối, dinh dưỡng không đủ mà! Hiện giờ ruộng căn bản không biết bón phân, chỉ đốt gốc rạ, để lại tro coi như là phân bón.

Mỗi mẫu thu hoạch được ba trăm cân đã là năm được mùa mưa thuận gió hòa, nếu nạn châu chấu năm nay tới, Vân Diệp không dám tưởng tượng thảm cảnh sẽ thế nào.

Mình quá công lợi rồi, Vân Diệp hơi hối hận, đáng lẽ phải ra tay từ đầu năm, giờ có hơi gấp gáp. Lý Nhị chẳng làm gì cả khiến lửa giận trong lòng y cao vạn trượng, được, ông không quan tâm tới con dân của ông, nhưng ta quan tâm tới trang hộ của ta.

Vân Diệp nhìn trời lẩm bẩm:

- Các ngươi coi nạn châu chấu là cái gì? Ta cho các ngươi biện pháp, các ngươi lại không thèm để ý, khi châu chấu còn chưa bay được là thời điểm tiêu diệt nó tốt nhất. Lý Nhị ơi Lý Nhị, ông nghĩ tích lương ở Trường An là giải quyết được vấn đề à? Ông căn bản không biết đàn châu chấu lớn đáng sợ thế nào, nạn châu chấu ở Châu Phi trên TV đã khiến tay chân ta giá lạnh, quốc lực Đại Đường của ông hơn được Kenya 1400 năm sau à? Chuyện máy bay phun thuốc còn chịu chết, ông hi vọng dựa vào hai bàn tay làm nổi sao? Ta muốn xem xem ông bán được cho ta bao nhiêu châu chấu, lão tử dù phá sản cũng mua, không dùng làm thuốc được thì lão tử dùng nuôi lợn, nuôi gà.

Chỉ tiếc rằng toàn bộ hoa màu ở ruộng này sẽ nuôi châu chấu hết.

Hoa màu không còn hi vọng gì nữa, chỉ có cách sản xuất nghề phụ thôi, đó là biện pháp chẳng đặng đừng của Vân Diệp, y muốn chạy thoát khỏi hung thủ khiến y rơi vào cảnh nguy hiểm, nhưng phát hiện căn bản không có chỗ mà trốn, quán tính lịch sử cường đại trói y vào chiến xa chạy ầm ầm về phía trước.

Lão Tiền mua ở chợ Trường An về rất nhiều trứng gà, còn không ít ngỗng, lợn con, tới mười mấy xe, đó gần như là toàn bộ trứng gà, với lợn có thể mua được ở chọ Trường An.

Lệnh xuống, mỗi nhà mỗi người phát năm con gà, hai con vịt, một con ngỗng, cả nhà phát hai con lợn, nói với nông hộ, hầu gia thích ăn trứng, các loại trứng, còn cả thịt lợn, cho nên toàn trang phải nuôi, ai không nuôi đánh gãy chân.

Phải dã man thế đấy, Vân Diệp không thể nói chuyện nạn châu chấu, đành chơi trò ngang ngược.

Cả trang khóc lóc thê thảm, mấy ông già tìm tới cổng Vân gia, dập vỡ đầu, hi vọng hầu gia thu lại mệnh lệnh.

Chỉ cần là nông hộ là đều trông mong trong nhà có thật nhiều súc sinh, nằm mơ cũng muốn, nhưng mà đây không phải là lúc, lấy đâu ra lương thực mà nuôi đám súc sinh này, đến cám trong nhà cũng là để cho người ăn, căn bản không có gì mà nuôi chúng.

Vân Diệp đứng ở trước cổng nắm tay nói:

- Các ngươi nghe đây, số gia cầm và lợn này là tiền tô năm nay của các ngươi, chỉ cần các ngươi nuôi cho tốt, qua một tháng nữa là có thứ nuôi chúng rồi, hiện giờ cách thu hoạch hoa màu còn một tháng, không cần tốn nhiều lao lực ở ruộng, lên nui đào giun, kiếm cỏ đi, cùng lắm nuôi gà như dê ấy, người già và trẻ nhỏ đi thả gà, thả vịt, thả lợn, như thế không cần nhiều lương thực nuôi chúng. Một tháng sau đảm bảo có lương thực nuôi bọn chúng.

Lời hứa ở Đại Đường này không thể tùy tiện nói, chỉ cần hứa rồi là liều mạng cũng phải làm, nếu không.... Làm người ư? Làm lợn cũng khó yên. xem tại TruyenFull.vn

Nông hộ mặt mày ủ dột rời đi, nếu trang chủ đã hứa lại chỉ cho cách rồi, đành nghĩ hết cách mà làm thôi, gia chủ trong chuyện này cũng có kiếm được gì đâu, bao bạc trắng đem mua số gia súc này tặng cho nông hộ, có tổn thất cũng là nhà y mà.

Bại gia tử, thiên hạ đệ nhất bại gia tử, từ đó trở đi ánh mắt nông hộ nhìn Vân Diệp rất lạ. Vân Diệp không chỉ một lần nghe thấy có người bàn tán đầu óc mình có phải bình thường không.

Vì bại gia cho triệt để, y tiếp tục mua gia súc gia cầm, tiếp tục phát.

Nghề nuôi trồng thảm liệt của Vân gia trang tử bắt đầu vận chuyển.

Toàn trang chẳng có một người nhàn nhã, sáng sớm tinh mơ có trẻ con nước mũi thò lò bị trong nhà đuổi ra ngoài, quát hét gà vịt, tay kéo lợn, đi khắp nơi kiếm cái ăn. Tới ngay cả lão bà bà tám mươi tuổi cũng chống gậy cầm thừng dắt lợn đi tìm cỏ ăn, kết quả không phải bà ta chăn lợn, mà là lợn chăn bà ta, bị kéo đi khắp núi, thê thảm cực độ.

Sáu lò vôi của Vân phủ ngày đêm đốt đá không ngừng, tích vô số vô, không biết hầu gia muốn làm gì, cái thứ này khó giữ, hút hơi ẩm vào là vô dụng. Có một lò vôi bị cháy, diêu công ( công nhân đốt lò) Nhị Lăng Tử bận thả lợn, quên mở lò, kết quả lửa hừng hực đốt hết đá trong lò, trong đó có một khối đá chẳng ngờ không biến thành trắng, mà biến thành nước luôn, mờ lò lạnh rồi biến thành tinh thể màu lục, quản gia lấy cho Vân Diệp xem, chẳng nói gì cả còn thưởng cho diêu công 500 đồng.

- Đây chính là lưu ly à?

Lão nãi nãi nhìn kỹ thứ màu xanh biếc đó:

- Đúng vậy, diêu công đem một tảng đá không thích hợp đem nung vào lò, lại quên mở lò, nung nhiều hơn nửa ngày cho nên làm ra nó. Chỉ cần làm rõ đá vì sao nung thành thế n ày là có thể làm ra lưu ly rồi, nghe nói đây là quyền lợi riêng của hoàng gia, người bình thường làm sẽ bị chém đầu.

Lão nãi nãi tay run lên, thiếu chút nữa làm hòn đá rơi xuống đất.

- Diệp Nhi nhà ta không cần cái thứ này, cháu ngủ một giấc rồi quên nó đi, đừng tốn tâm tư vì nó nữa, cứ coi nó như là một tảng đá. Nãi nãi biết cháu thông minh, muốn biết gì là nhất định làm rõ, nhưng cháu ngu ngốc một lần đi, nghe nãi nãi đi, nhà ta không làm chuyện mua bán chặt đầu này.

Lão nãi nãi gần như van xin rồi, bà thực sự sợ tất cả mọi chuyện dính tới hoàng gia.

- Tôn nhi người hiện giờ nổi danh là bại gia tử trong chu vi tám trăm dặm quanh đay, là đồ thiếu đầu óc, còn cần giả ngốc nữa sao ạ?

Y vẫn đề trong lòng, lão tử biến thành thằng ngốc từ bao giờ chứ? Hôm nay Lý Cương còn hỏi:

- Vân hầu có phong thái của Mạnh Thường Quân năm xưa, lão phu bội phục, chỉ là làm giàu như thế chỉ e không ổn lắm, lão phu nghe tin đồn gần đây hầu gia tâm trí thất thường, chẳng lẽ có chuyện này thật?

Vân Diệp muốn đánh ông ta, chuyện mình và ông ta đánh cược đã bị ông ta truyền tới Trường An, nói là truyền thanh danh cho Vân hầu, nuôi dưỡng nhân khí. Nhưng mà rõ ràng có ý ngầm ép mình không được bỏ cuộc, chỉ là không ngờ bị kẻ xấu truyền lệch lạc, ông già hiện giờ có chút áy náy, có thể nhìn ra được ông ta cho rằng Vân Diệp tung ra chiêu ngu xuẩn này là do dư luận ép buộc, nhưng không biết rằng Vân Diệp có hệ thống phòng ngự mạnh mẽ, đó là cái mặt dày hơn thớt ở đời sau. Y quen thấy những nhân vật bị dư luận công kích, thấy cả người bị người ta ném ra khỏi cửa còn chẳng bận lòng, mà đâu chỉ một hai người, giờ chỉ đồn Vân hầu ta tâm trí thất thường có là cái quái gì?