Đường Chuyên

Chương 1097: Dạ yến (2 + 3)




Làm các phụ nhân thích nhất chính là không mời một vị trưởng bối nào, Tân Nguyệt còn nói riêng, có xe đẹp thế nào đi thế đó, có thể mặc đẹp bao nhiêu mặc bấy nhiêu, nếu không suốt ngày trong nhà phải cúi đầu nhũn nhặn hầu hạ công bà, y phục đẹp, trang sức đắt đều mốc hết rồi, thế nào cũng phải mặc vào đi gặp người ta chứ phải không?

- Nàng gài nhiều trâm trên đầu thế làm gì? Không thấy tóc đâu nữa rồi, vòng vàng nặng hơn một cân có cần đeo lên cổ thế không? Cái đó là dùng để trừ tà mà.

Lý Bằng Trình một thân thanh y sạch sẽ, đi tới Vân gia dự tiệc, mặc thế này là ứng cảnh nhất, nhưng bà nương điên rồi, tẩm thất bị lục tung lên, ba nha hoàn không đủ cho một mình bà nương chỉ huy, hận không thể đem toàn bộ gia tướng theo.

- Ối chao, lão gia, chàng không biết, chàng là nam nhân mặc thế nào cũng khí thế, Nhị nương của Vân gia là Na Mộ Nhật nổi tiếng mắt chó nhìn người, thiếp thân mà ăn mặc không bằng một tiểu thiếp, chưa nói lão gia bị mất mặt, còn bị người ta nói ra nói vào.

Là học sinh, Lý Bằng Trình thế nào cũng phải tới trước giờ, đó là lễ số, nhưng từ buổi trưa bắt đầu đợi bà nương, tới khi mặt trời ngả về phía tây còn chưa xong, thành Trường An cách Vân gia mấy chục dặm phải đi, nổi nóng, ăn mặc qua loa một chút là được, cần phải tìm Hồ cơ tới giúp không?

Đang muốn xông vào giáo huấn thì thấy phòng ngủ mở ra, một mỹ nhân tha thướt yểu điệu xuất hiện, toàn thân châu báu lấp loáng chói mắt, bà nương vốn đẹp rồi, không ngờ được Hồ cơ trang điểm, thêm vài phần cao quý, tốn hơn canh giờ rất đáng giá, chỉ là ngực lộ ra cả mảng trắng xóa thế là sao?

Đang định nói thì thấy Hồ cơ già kia cười lấy một cái khăn choàng trắng muốn buộc vào, tức thì che kín bưng, phụ nhân thấy trượng phu mặt đầy vẻ tán thưởng, đắc ý ưỡn ngực nắm cánh tay hắn nhỏ giọng hỏi dung mạo mình thế nào?

Lý Bằng Trình lần đầu tiên sinh ra mong đợi buổi yến tiệc này, từ khi phụ thân qua đời, rất nhiều mối quan hệ trong nhà bị chặt đứt, tuy đây là chuyện tất yếu, song hiện giờ phải nghĩ con đường kết giao bằng hữu mới, phu nhân nói không chừng có thể giúp mình một tay, tối nay tới Vân gia ắt toàn là đương gia nương tử mỗi nhà.

Cười ha hả bế bà nương lên xe, nhảy lên chiến mã, gia tướng hô vang, lập tức đánh về phía ngoài thành.

Tiết Vạn Triệt cầm một quyển sách đọc, không cần học vấn tăng tiến, chỉ cần đừng bị người khác hại, Lý Thái và Vân Diệp bị người ta hại quá thảm, cái danh Long Dương đã thối hoắc phố phường rồi, thanh danh của Tiết gia bị Đơn Dương làm nát gần hết, mình vì tương lai các con, thế nào cũng phải để lại chút danh tiếng tốt.

Đơn Dương đã lâu lắm rồi không tới tiểu viện Tiết Vạn Triệt ở, nếu không phải là tiếng tăm vãn yếu của Vân gia quá lớn, nàng có chút động lòng, thì chẳng muốn tới.

Đi vào cửa thấy Tiết Vạn Triệt đang xem sách thì buồn cười, một kẻ thô lỗ sao lại nghĩ tới xem sách, đứng ở cửa khinh bỉ hỏi:

- Thu được thiếp mời của Vân gia không?

Tiết Vạn Triệt ngẩng đầu nhìn Đơn Dương, lấy trên bàn một tấm thiếp:

- Huynh đệ ta tổ chức vãn yến ở nhà, tất nhiên sẽ nói với ta một tiếng, có điều ta không định đi, ta không có phu nhân để mang theo.

Đơn Dương định nói chẳng lẽ ta không phải phu nhân của ngươi thì thấy nụ cười tựa có tựa không của Tiết Vạn Triệt, đành nuốt câu này vào bụng, sửa lời:

- Ta đường đường là công chúa, chẳng lẽ không đi được?

Lý Uyên chết rồi, Tiết Vạn Triệt không còn quá sợ Đơn Dương nữa, lấy sách gõ vào đầu Đơn Dương:

- Những phụ nhân tối nay tới Vân gia bất kể là thân phận gì cũng không kém nàng bao nhiêu, khỏi nói tới tuyệt thế tài nữ như Hi Mạt Đế Á, Tiểu Vũ, nàng tới đó nói chuyện gì với họ? Gặp phải Dự Chương, Bắc Cảnh, Thanh Hà, Cao Dương, Lan Lăng nói chuyện gì? Đời này của ta coi như vứt đi rồi, nàng đừng họa hại người ta nữa, không phải vừa rồi còn cùng tên mã phu uống rượu sao, tới làm gì nữa.

Bất kể là nữ nhân dâm đãng tới mấy bị trượng phu nhìn thấy gian tình, trong lòng đều không thư thái, mặt đỏ bừng hậm hực đá cửa bỏ đi.

Tiết Vạn Triệt thu sách lại, lẩm bâm:

- Tửu yến nhà tử tế, ngươi xứng đi sao? Lão tử tuy xui xẻo một chút, miễn cưỡng có thể tính là người tốt, tất nhiên phải đi.

Phòng Di Ái đã vẽ mày cho Cao Dương tới tám lần rồi, Cao Dương vẫn không hài lòng, cho rằng loại mày thỏ này không đủ để thể hiện sự cao quý của mình, khó khăn lắm mới xin phụ thân đưa phu quân từ Thông Châu về, hắn phải trả toàn bộ số nợ khi không có ở nhà. Phòng Di Ái tay chân lóng ngóng tuy toát hết mồ hôi vẫn lau tay tiếp tục vẽ mày cho Cao Dương, với hắn dù chết mệt ở việc này cũng không sao.

Cao Dương kiêu ngạo, ngang ngạnh, quật cường, lại thêm vào mỹ lệ, khiến cho đám phóng đãng trong thành không ai không thèm nhỏ giãi, thậm chí một số mỹ thiếu niên thông qua công chúa khác tự tiến cử. Công chúa của Lý Đường thích nhất là mỹ thiếu niên, Cao Dương thu hết đám mỹ thiếu niên do các cô cô giới thiệu, có điều kết cục vô cùng thê thảm, cả đời chỉ có thể sống trong linh nhân viện, Cao Dương nói với các cô cô trách nàng uổng phí của trời:

- Ta vốn là kim phượng chín tầng trời, không phải ngô đồng không đậu, vì sao phải đáp xuống bùn?

Các cô cô hổ thẹn, che mặt bỏ đi.

Linh nhân viện: Đào kép, hồi xưa trên sân khấu các vai nữ do nam diễn.

Bất kể tính cách Cao Dương có khiếm khuyết gì, trong thời gian Phòng Di Ái không ở Trường An, cố chấp chuyển vào Phòng phủ, giữ vững lễ nghi, sớm c hiều phụng dưỡng phu phụ Phòng Huyền Linh, làm lòng già của Phòng Huyền Linh an ủi lắm, trước mặt Lý Nhị khen Cao Dương không ngớt miệng. Lý Nhị trêu:

- Phòng khanh trước kia làm bà cô không nói không rằng, sao giờ lại mai sáng tai thình ra nhiều thế?

Quân thần nhìn nhau cười.

- Di Ái, Vân Nha ức hiếp thiếp, ở thư viện đã đánh thiếp mấy lần rồi, trong số người quen biết từ nhỏ tới lớn có ả là đáng ghét nhất, chàng nói xem làm sao thiếp có thể trả thù được đây?

Phòng Di Ái vừa tỉ mỉ sửa mi cho Cao Dương, vừa nói:

- Vân Nha đánh nàng là vì đố kỵ, trong thư viện bị ăn đòn là chuyện cơm bữa, ta còn từng đánh Tiểu Hữu này, hắn khóc thảm thiết. Vi phu là nam nhân, không tiện so đo với nữ tử, có điều nàng chẳng cần làm gì cả, chỉ cần đứng trước mặt Vân Nha là báo thù được rồi, dù Vân Nha có đeo toàn bộ châu báu của Vân gia lên người cũng không đẹp bằng một cái ngón tay của nàng.

Nói xong lấy gương cho Cao Dương soi, Cao Dương vui sướng vỗ tay:

- Hôm nay Vân Nha đi đâu thiếp theo đó, Thiên Ma Cơ khi lên lớp dạy trang điểm nói, mỹ nhân đứng bên cạnh sửu nữ có thể làm mỹ nhân càng thêm đẹp, sửu nữ càng thêm xấu.

Phòng Di Ái cười tắt thở, lấy trong lòng ra một cái hộp gấp:

- A nương biết nàng thích đẹp, bảo ta đưa cho nàng cái này, đây là món trang sức đẹp nhất trong hai món trang sức tổ truyền của Phòng gia, tuy không trang nhã, nhưng đeo thứ này làm người ta nổi bật, đồ cổ mới khiến nàng khác biệt. Nàng cứ nhìn những quý phụ ấy, trang sức đều có một hai món đồ cổ, cữu mẫu nàng đeo vòng tay đồng, nàng xem, lão nhân gia còn coi nó như mạng sống.

Cao Dương ngạc nhiên:

- Làm sao so với nhau được, cái vòng tay đồng đó là do Trường Tôn cữu cữu mua cho cữu mẫu khi xa cơ, tất nhiên coi nó như sinh mạng, chẳng lẽ trang sức nhà ta cũng có lai lịch?

- Hai món trang sức này truyền ba trăm năm rồi, vốn chỉ truyền cho trưởng tức, đại tẩu nói nàng mới là người chống giữ môn hộ nhà ta, đại tẩu lấy một cái ngọc bội, cái trâm này để cho nàng.

Cao Dương thích nhất là người khác khen mình, mắt cười cong vút lên, để Phòng Di Ái cái trâm cho mình, soi gương một lúc mới tới chào Phòng Huyền Linh và lão phu nhân.

Phòng Huyền Linh đứng ở hành lang tháy nhi tử một thân thanh y nho nhã, lại nhìn Cao Dương ăn mặc như kim phượng, cười vô cùng vui vẻ. Đại tẩu hâm mộ nói với Cao Dương:

- Đại ca muội tính cứng nhắc, không hợp với đám Vân Diệp, nếu không tẩu cũng muốn tới xem sự xa hoa của Vân phủ.

- Tẩu tẩu muốn đi thì đi, muội không tin Vân gia dám không chiêu đãi.

Cao Dương lớn tiếng nói:

Phòng phu nhân cưng chiều lắc đầu:

- Thể diện Phòng gia vẫn phải giữ gìn.

Rồi giúp Cao Dương chỉnh lại trâm ngay ngắn.

Vì Vân Diệp mới người Phòng phủ, nên xa giá của Cao Dương không tiện dùng, Phòng phu nhân chuyên môn lấy xe ngựa sơn đen của gia chủ đưa họ tới Vân gia.

Khi mặt trời nghiêng bóng, vô số xe ngựa men theo đường lát đá tới Vân gia trang tử, phía trước toàn là gia tướng khôi giáp sáng loáng, ai nhìn cũng nhận ra là nhà huân quý, không phải đám cự phú ục ịch.

Hôm nay vì chuyên môn nghênh tiếp huân quý các phương, chợ trước cửa Vân gia chỉ mở nửa ngày, các trang hộ của Vân gia trang tử từ lâu chẳng có mấy tò mò với huân quý, thường ngày thấy quá nhiều rồi.

Điều này không trở ngại bách tính tới mở rộng tầm mắt, trời ạ, toàn là người tựa thần tiên, nhất là các quý phụ, ai nấy vóc dáng yểu điệu, lúc ảo tưởng nhìn lại lão bà của mình, sao không có dáng vẻ như thế, về nhà phải giáo huấn một trận.

Hoa viên của Vân gia hôm nay là cấm địa của nam nhân, đương nhiên Xứng Tâm là ngoại lệ, hắn bê một cái khay đỏ đi qua đi lại giữa các quý phụ, không ngừng giới thiệu các lại nước hoa mình chế ra.

Chuyện Xứng Tâm ở Vân gia thì ai cũng biết, nước hoa qua tay hắn nghiên cứu chế ra đã rất nổi tiếng, một ít phụ nhân phóng túng thậm chí còn đùa giỡn Xứng Tâm, làm các quý phụ khác cười lớn.

Tiểu Nha vô cùng tức giận, bất kể nàng đi tới đâu, Cao Dương đều ưỡn ẹo theo sau, thậm chí còn khoác tay nàng, tỏ ra vô cùng thân mật.

Biết Cao Dương không có ý tốt, lại không thể thất lễ đẩy ra, dọc đường không ngừng nghe thấy có quý phụ khen ngợi Cao Dương xinh đẹp, khí chất cao quý, nghe mà lộn ruột, vì tới mình chỉ có một câu, đúng là nữ tử tốt.

Mỗi khi có người nói câu này Cao Dương vô cùng nghiêm túc gật đầu, rồi nói lại một lần, chỉ là ả ta hất mặt cao thế làm cái gì?

Tiểu Vũ mặc một thân trang phục khuê nữ xuất hiện lập tức khiến rất nhiều phụ nhân há hốc mồm, Tiểu Vũ nhìn có vẻ ăn vận rất tùy ý, chỉ đeo chuỗi trân châu hồng ở cổ, nhưng vẻ đẹp trời sinh của nàng không gì có thể che lấp được.

- Đó là Nhị đệ tử của Vân hầu, nghe nói đã hứa cả cho Đại công tử của Địch Chi Tốn, cũng chính là Tam đệ tử của Vân hầu. Từ nhỏ được Vân hầu thu làm môn hạ, học vấn của nàng là học vấn thần tiên thực sự, nghe nói về đạo học vấn đã không phân cao thấp với Hi Mạt Đế Á tiên sinh. Nương nương đích thân xin bệ hạ phong quan cho nàng, là quan chức thực sự chứ không phải quan chức của đám nương tử chúng ta. Vốn nàng phải đi nhậm chức, nhưng vì gặp quốc tang đành phải trì hoãn, lỡ cả thành thân, nếu không hôm nay chúng ta đều phải gọi là Vũ tiên sinh, nữ tử sau khi thành hôn mà được dùng hộ mình chỉ có mỗi nàng mà thôi.

Tiểu Vũ vừa xuất hiện, Cao Dương lập tức bị áp xuống, Tiểu Nha nghiêng đầu qua nói nhỏ:

- Ta biết ta không xinh đẹp bằng ngươi, có giỏi thì đứng bên Tiểu Vũ xem.

Cao Dương cũng biết Tiểu Vũ là yêu nghiệt, con người thì không thể sánh với yêu nghiệt được. Trước kia phụ hoàng nghĩ xem gả Tiểu Vũ cho nhi tử nào của mình, nhưng bị mẫu hậu nghiêm khắc ngăn cản, cho rằng nữ tử như thế gả vào hoàng gia không phải phúc của hoàng gia, thế cũng đành đi, khi mẫu hậu tuyển tài nhân cho phụ hoàng còn chuyên môn bỏ qua Vân gia trang tử, Cao Dương biết, thực ra là tránh Tiểu Vũ.

Nhìn Tiểu Nha hếch mũi lên, Cao Dương lại vui vẻ quấn lấy Tiểu Nha đòi đưa mình đi tham quan hoa viên Vân gia, đi qua chỗ Xứng Tâm còn cười hì hì bẹo má hắn một cái, đó là trò chơi Cao Dương thích nhất ở thư viện. Từ thư viện ra, Cao Dương có một thói quen là chỉ cần thấy nam nhân quá mức xinh đẹp là nàng cho rằng đều cùng thứ hàng giống Xứng Tâm, nhìn quen vẻ đẹp tuyệt sắc của Xưng Tâm rồi, đám gà gỗ chó đất làm sao lọt được vào mắt nàng, kẻ nào kẻ nấy nhơn nhớt trông đến tởm, chỉ có hán tử biết cưỡi ngựa chinh chiến mới là nam nhân.

Lan Lăng mười lăm tuổi liền gả cho Đậu Hoài Triết, Đậu gia nay khác xa với Đậu gia xưa rồi, tới giờ Vân Diệp cũng không biết gia chủ Đậu Trung là ai, nhưng chỉ riêng điều Lý Nhị gả Lan Lăng cho đại nhi tử của ông ta là đủ biết Đậu Trung không hề đơn giản.

Đậu gia rất kín tiếng, Lan Lăng trừ ra sức kinh doanh kẹo sữa thì ít khi qua lại với người khác, có điều hình như bây giờ nàng nhìn trúng nước hoa do Xứng Tâm chế tác, hai người đứng bên rừng trúc thì thầm trò chuyện.

Tương Thành công chúa gả cho Tiêu Duệ, trượng phu bản tính hoạt bát, hóm hỉnh đa tài, Tương Thành lại lầm lì, cực kỳ chú trọng lễ pháp, Lý Nhị hạ chỉ phong nàng làm thấy tuyên lễ của các vị công chúa, mặc bào phục lam cực kỳ quy củ, đang khuyên giải Cao Dương và Tiểu Nha, bộ đôi này lại xung đột rồi.

Khi Tân Nguyệt ra thì Cao Dương đã rất vui vẻ, vì Tiểu Nha bị Thiên Ma Cơ gọi đi, những Hồ cơ sắp mua kia cần Tiểu Nha trao đổi với họ, Hồ cơ nói tiếng Đại Đường vô cùng quái dị, hiện chỉ có Tiểu Nha hiểu được.

- Cao Dương điện hạ hôm nay thật lộng lẫy, điện hạ mặc gấm Thục hợp vô cùng, đám tiểu môn tiểu hộ chúng tôi mặc thế nào cũng không tự nhiên. Úi chà chà, hiếm có, đây là bảo bối tổ truyền của Phòng gia phải không, vẻ cổ điển của nó không thể che giấu được, trang sức mới trên đầu thiếp thân không dám mang ra khoe nữa.

Tân Nguyệt còn chưa nói gì thì một phụ nhân đi sán tới vỗ mông đôm đốp, tức phụ Mã gia đi vỗ mông ngựa thì hợp quá còn gì.

Có người ngoài, Cao Dương lập tức tỏ ra chừng mực, kệ cho lão bà của Mã Cửu Hộ nịnh bợ thế nào cũng vẫn giữ nụ cười điềm đạm, coi như chỉ nghe cho có, không coi là thật. Một số người tới Vân gia với mục đích nịnh bợ. Khi lão bà của Mã Cửu Hộ được Cao Dương khen vài câu rời đi, Cao Dương lập tức kéo tay áo Tân Nguyệt cáo trạng, vừa rồi Tiểu Nha đi còn dẫm chân nàng..

Vân Diệp cười lệch miệng rồi, vì Trình Xử Mặc mất chức rồi, hắn đánh gãy chân thứ sứ, một tên Chiết Trùng giáo úy cùng một thứ sử tám vạn dặm chẳng liên quan gì, chỉ bời vì người ta nói chuyện thích kéo dài giọng. Trình Xử Mặc học thứ sử nói chuyện, giọng điệu cổ quái cực kỳ, khách khứa cười lăn lộn, còn chuyện hắn mất quan chức, ai mà coi là thật.

Đem người phê bình mình coi là kẻ địch của mình là truyền thống của người Trung Quốc, đương nhiên phê bình loại người mang đặc sắc mạnh mẽ của Quan Trung như Trình Xử Mặc phải khắc chế một chút. Ngươi không thể vì người ta nói dài giọng một chút mà đánh gãy chân người ta, cho nên hoàng đế nổi giận, gọi Trình Xử Mặc về, định đánh gãy chân hắn.

Câu này chỉ để an ủi vị thứ sử đáng thương kia thôi, về tới kinh thành là Trình Xử Mặc được thả về nhà, không ai hỏi tới nữa, ngay thứ sử bị ăn đòn cũng coi như chuyện đã qua, bệ hạ diễn kịch là cho ngươi thể diện lắm rồi.